Trải qua chuyến đi phượt 7 ngày ở Myanmar tuần rồi (30/8 - 07/9), tôi chợt giật mình: "Chúng ta đừng so sánh với Thái Lan, Malaysia & Singapore nữa.
Vì chúng ta đã thua xa Lào - Campuchia và có lẽ thua nốt cái đất nước Myanmar mới mở cửa này mất rồi!"
Trước khi đến Myanmar, tôi tham khảo qua các thông tin về đất nước này và nghĩ họ kém phát triển lắm qua mô tả của các trang web du lịch.
Đặt chân xuống sân bay Yangon, ấn tượng đầu tiên là sân bay tuy nhỏ cũ nhưng sạch sẽ, hải quan thân thiện và nhập cảnh sau 5-10 giây (!).
Ra cổng, taxi sắp hàng đợi và mời chào - nhưng không chèo kéo!
Đi về trung tâm mất 30 phút là 5.000 kyat (1-2 người), thêm 1 người thì 1.000 kyat ( khoảng 17k VND). Hỏi ra chính phủ trợ giá cho dân xăng 12k/1L dù Myanmar khai thác dầu mỏ hạn chế & cũng chẳng có nhà máy lọc dầu lớn để bán thu ngoại tệ.
Vào trung tâm Yangon, kẹt xe giờ cao điểm, 4 làn xe kẹt cứng bên phải, nhưng không một ai lấn trái đi vào làn đối diện ( dù không có dãi phân cách, chỉ vẽ tim đường), lạ nữa hiếm khi nghe bấm còi.
Đường phố sạch sẽ, sao kiếm 1 miếng rác khó thế?
Bảng chỉ dẫn đường có 2 thứ tiếng: Anh ngữ và ngôn ngữ địa phương rất rõ ràng.
Vào nhà hàng ăn trong 7 ngày từ Yangon - Bagan - Inle, tất cả thực khách đều trả cùng 1 giá, không có nạn làm riêng giá khách khác dân bản địa để chặt chém.
Nhân viên nói tiếng Anh tốt và luôn phục vụ với 1 tiếng 2 tiếng gì cũng "Yes Sir!" ( Vâng thưa ông).
Dùng bữa xong họ đều hỏi cần đi taxi không? Gọi taxi đến là 3-4 nhân viên ân cần ra chào, bảo vệ mở cửa xe sẵn!
Còn xe khách của họ thì sao?
Xin thưa tất cả các nhà xe toàn cái lãnh thổ Việt Nam đố tìm ra được sự chuyên nghiệp và dịch vụ chu đáo như họ!
Từ Yangon đi Bagan 180k kyat, giá ngang ngửa giá xe khách Việt Nam cho 600 km, nhưng đáng đồng tiền!
Hành lý được treo thẻ và gửi lại khách 1 liên, xong 3-4 người nâng niu vali - túi - giỏ...của khách bọc màng co và bao nylon lại cho sạch - chống trầy khi để vô khoang hành lý của xe.
Lên xe mỗi ghế ngồi có mền, khăn lau mặt, chai nước suối. Xe khởi hành, có 1 tiếp viên trưởng giới thiệu chào hỏi, 2 bạn tiếp viên còn lại đẩy xe thức ăn nhẹ và nước ngọt - cà phê phát cho khách (y như trên máy bay).
Xuống bến, gần 100 anh taxi vây chờ khách, mình cũng lo sợ họ chèo kéo xô đẩy...
Nhưng khi bước xuống, họ dạt ra 2 bên nhường lối giữa cho khách đi. Một cảnh sát và bảo vệ bến xe đến quan sát & đảm bảo trật tự cho khách nhận hành lí.
Anh tài xế khách sạn Mi Casa, cũng như anh tài xế trẻ Bagan, rồi Inle có chung 1 văn hóa giao thông tuyệt vời:
"Hạn chế bấm còi, không lấn làn, đi thật chậm khi thấy vũng nước sợ trúng khách bộ hành, ban đêm luôn dùng đèn Cos ( chiếu gần) tránh chói mắt xe đối diện, thậm chí xe qua gờ giảm tốc hay dừng chờ đèn đỏ, họ chủ động tắt đèn vì ngại chiếu đèn vào xe trước lẫn xe đối diện."
Các TP lớn như Yangon cấm xe gắn máy - mô tô, chỉ có ô tô và xe buýt được phép lưu hành.
Nhà giàu thì đi xe xịn, trung bình khá trở lên thì đi xe Nhật nội địa nhập khẩu khá nhiều, người thu nhập không cao thì đi xe buýt.
Phục tầm nhìn xa và vĩ mô về quy hoạch đô thị & giao thông của lãnh đạo họ!
Tôi đến Bagan và Inle quá sớm lúc 3 & 5h sáng, khách sạn họ trống phòng là cho check in ngay mà không phụ thu phí gì cả!
Ngày 2 ở Bagan, tôi và các bạn đang trên đường tham quan 1 ngôi chùa thì xe đạp điện tôi bị bể bánh ( lốp).
Một cậu bé tầm 16 tuổi đen nhẻm lao ra dắt xe tôi vô lề.
Trong bụng nghĩ "ôi xui gặp đinh tặc rồi!".
Trái lại. Cậu nhìn bảng hiệu nơi cho thuê xe đạp điện &... gọi điện giúp tôi.
15 phút sau 2 anh chàng của tiệm cho thuê chạy ra sửa xe cho tôi.
(4.000kyat xe đạp điện, 8.000 kyat xe máy điện/1 ngày).
Giúp người khác vô điều kiện là thói quen hàng ngày của họ rồi!
Dạo quanh hồ Inle, ghé hơn chục shop - xưởng truyền thống , lưu niệm...xem không mua, đi ra vẫn được chào đón vui vẻ như lúc vào!
Còn rất nhiều điều ấn tượng về đất nước - văn hóa - con người Myanmar này chưa thể liệt kê ra hết...
Nói chung, chúng ta cần học hỏi họ để thay đổi tốt hơn bản thân và con cháu!!!
Nghe có vẻ hơi cường điệu, nhưng có lẽ không sai (!)
Cuối tuần vui vẻ nhé, các bác ! ^_^