Hồn quê qua món Việt
Nhìn đĩa chả lụa và nem chua thơm lừng trên bàn ăn, tôi bỗng thấy lòng mình trôi dạt về những ngày tháng quê hương, nơi căn bếp đỏ lửa và những bữa cơm sum vầy bên gia đình. Những lát chả trắng ngần, dai mịn, và từng khoanh nem hồng ngọt sắc như chứa đựng cả câu chuyện của bao thế hệ Việt. Đó không chỉ là món ăn, mà là ký ức, là tình thân, là tâm hồn của người Việt gửi gắm trong từng hương vị.
Chả lụa mang trong mình sự tinh tế của những bàn tay khéo léo, từ khâu chọn lọc thịt tươi, giã nhuyễn đến việc gói chặt trong lá chuối xanh mướt. Lớp lá chuối không chỉ bao bọc phần thịt mà còn như ôm lấy tâm hồn người làm, để khi cắt ra từng khoanh, ta như nghe thấy âm vang của những ngày Tết, những lần cúng giỗ hay các dịp hội ngộ gia đình.
Nem chua lại khác, vị chua nhẹ nhàng, thoảng chút cay nồng như một lời nhắc nhở về sự sống động của miền quê Việt. Từng miếng nem nhỏ nhắn mà đầy sắc thái, từ vị chua thanh của thịt lên men, vị cay của ớt, đến chút mùi của lá chuối gói bên ngoài. Nem không chỉ là món ăn mà còn là lời mời gọi, là niềm thương nhớ gửi đến những người con xa xứ.
Đặt giữa bàn ăn ở xứ Mỹ xa lạ, bên cạnh món gỏi đu đủ mộc mạc, chả lụa và nem chua như nhịp cầu nối liền quá khứ và hiện tại. Chúng mang theo hơi thở quê nhà, làm dịu đi nỗi nhớ, thắp lên niềm tự hào về cội nguồn. Có lẽ, món ăn Việt không chỉ nằm ở vị ngon mà còn là ở hồn, ở sự trân quý những giá trị truyền thống và tình cảm sâu đậm dành cho quê hương.
Chả thơm gói cả mùa thương,
Nem cay thấm đẫm vấn vương tháng ngày.
Hồn quê vẹn giữ trong tay,
Gửi trọn món Việt đong đầy nhớ mong.