Và tại sao biết mà không dẹp được? Không lẽ chính quyền bù nhìn sao?Đúng hơn cả sự thật. Quan trọng là nguyên nhân từ đâu?
không thể 1 sớm 1 chiều dọn dẹp cái đã ăn sâu vào ý thức được, nên các anh chính quyền khỏi làm cho khỏeVà tại sao biết mà không dẹp được? Không lẽ chính quyền bù nhìn sao?
Mua xe
Ở Mỹ mà không có xe hơi thì chẳng khác nào bị cụt chân vì khoảng cách giữa các nơi thường là rất xa chứ không sát nhau như ở VN. Từ nhà đến siêu thị, gần thì cũng phải chục km, đến chỗ làm, trường học còn xa hơn lái xe tính thời gian nửa tiếng, 1 tiếng là chuyện thường (vì vậy dân Mỹ hay dời nhà là để thuận tiện đến chỗ làm). Hơn nữa, như em đã nêu, đi xe bus phải nói thật là phần lớn là dân mạt hạng. Thử hình dung trên 1 chiếc xe bus là những dân da đen nhìn dơ dơ, xăm trổ đầy mình và chỉ có mình F1 nhà các bác dân châu Á mắt đen nhỏ xíu ngồi trên xe bus đi 1 đoạn đường xa bác có yên tâm không? Bên cạnh đó, các yếu tố thời gian, đi bộ ... như đã nêu thì việc mua xe là rất cần thiết. Nên những gia đình có điều kiện 1 chút thì người ta mua xe hơi chứ không để con họ đi chung xe bus, rất nhiều rủi ro có thể xảy ra. Ngoại trừ các thành phố lớn như New York mới có hệ thống xe lửa chằng chịt và phương tiện công cộng thuận lợi, các nơi còn lại đa phần nên mua xe hơi đi lại cho thuận tiện, đặc biệt là vùng hẻo lánh.
1) Trước tiên phải nhắc đến bằng lái:
Nếu không có người quen ở Mỹ thì phải đi học lái xe ở trường dạy lái xe, thời gian học nhanh hay chậm, tốn tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào khả năng của người lái xe. Chi phí trung bình từ $500 đến 1,000.
Nếu có người quen và người quen tốt bụng thì người ta có thể tập lái xe cho F1 của các bác. Đơn giản vì đối với Mỹ, lái xe là chuyện nhỏ như con thỏ và chỉ cần đạt các kỹ năng là có bằng lái, chứ không đánh đố kiểu kiếm tiền như ở VN.
Bằng lái xe ở VN không được thừa nhận cho sinh viên nhé, tức nếu khách du lịch thì có thể sử dụng bằng lái của VN để đi lại (tùy luật mỗi bang cho phép nhưng đa phần là cho) còn SV thì phải thi lại hoàn toàn chứ không có chuyện đổi bằng. Việc sử dụng bằng lái quốc tế, tức bằng VN rồi bỏ tiền làm cái bằng quốc tế rồi lái xe ở Mỹ chỉ dùng cho lái xe đi du lịch, chứ đi học thì đa phần SV VN thi bằng mới vừa làm ID luôn cho tiện.
Tùy theo bang mà luật mỗi nơi mỗi khác, nơi cấp bằng là DMV - department of motor vehicle hoặc DPS - department of public safety tiếng Việt dịch là Sở Giao thông công chánh hoặc Sở GTVT. Sau khi thi lý thuyết (thi trắc nghiệm, khoảng 30 câu hỏi, yêu cầu pass 24 hoặc 27 câu) sẽ được tờ giấy xác nhận được lái xe với người ngồi bên cạnh có bằng lái >1 năm.
Khi thấy tự tin muốn thi thì đến đăng ký thi, sáng đăng ký chờ thi liền. Người chấm thi ngồi bên cạnh sẽ là người của DMV/DPS và chạy 1 vòng theo yêu cầu của nó, nếu đạt sẽ là đậu. So với VN thì quy trình thi GPLX lái xe của Mỹ quả thật siêu đơn giản. Cho em thi GPLX của VN, qua sa hình các loại với các cảm biến, xe thi là xe của trung tâm ... đảm bảo sẽ rớt đẹp. Dễ là vậy nhưng sao Mỹ không có (hay ít có) tình trạng "xe điên" (thực tế là người lái điên) như ở VN.
Theo em thì có lẽ thi GPLX ở Mỹ là dễ nhất thế giới. 1 phần do xe hơi quá phổ biến, 1 phần do tính minh bạch (không có chuyện người chấm thi bằng lái ăn hối lộ rồi cho qua đâu nhe) và quan trọng là luật lệ, biển báo rõ ràng, có đủ các kỹ năng là có thể lái xe chứ không đánh đố người lái. Hệ thống đường xá, biển báo ở Mỹ chỉ diễn tả bởi 1 từ là hoàn hảo, tích lũy từ hàng trăm năm mới được như vậy. Ở Úc nghe nói thi bằng lái phức tạp hơn, thi rồi còn phải dán biển phân loại mới biết lái, 1 năm kinh nghiệm gì đó trên xe.
Biết lái xe sẵn ở VN là 1 lợi thế, tuy nhiên khi đi thi bằng lái ở Mỹ dễ rớt và phải thi lại lần 2-3 mới đậu. Do luật lái xe của Mỹ có 2 điểm khác biệt rất lớn mà cần phải có thời gian mới quen.
Điểm đầu tiên là khi gặp Stop sign thì phải dừng hẳn (complete stop) rồi nhìn trái và phải thấy an toàn mới được đi (nếu xảy ra tai nạn mình hoàn toàn lỗi). SV Việt hay bị là chạy chậm khi đến biển stop sign nhưng không dừng hẳn và thấy vắng xe (thường thì đường xá bên Mỹ vắng xe ngoại trừ thành phố lớn) là đi luôn nên dễ bị đánh rớt lỗi này.
Điểm thứ 2 là khi đang đi trên đường ưu tiên, ở ngã 3 (có xe cắt ngang, mình đang đi thẳng) thì theo phản xạ mình đạp thắng là bị trừ điểm. Điều này là do VN mình đếk có luật lệ gì, đến ngã 3 thì xe nào đến trước là đi trước, thằng nào đụng là thấy mẹ. Còn tụi Mỹ thì rõ ràng, tao đang đi thẳng, mày ở ngã 3 ra tức quyền ưu tiên đang thuộc xe đi thẳng (thường sẽ có stop sign hoặc yield sign - tức phải nhường đường nếu xe đang ở đường không ưu tiên) mày mà ra tao phang thẳng và còn lời nữa.
Phải mất 1 thời gian sau nếu ở lâu trên nước Mỹ sẽ tập được phản xạ này (tức thấy có xe ở ngã 3 ra nhưng mình chẳng bao giờ đạp chân vào thắng). Ở VN em cũng thấy có stop sign (vd trên đường Lê Duẩn đến ngã 3 NKKN có bảng stop sign) nhưng chẳng thấy ai dừng hẳn bao giờ.
Ở Mỹ mà không có xe hơi thì chẳng khác nào bị cụt chân vì khoảng cách giữa các nơi thường là rất xa chứ không sát nhau như ở VN. Từ nhà đến siêu thị, gần thì cũng phải chục km, đến chỗ làm, trường học còn xa hơn lái xe tính thời gian nửa tiếng, 1 tiếng là chuyện thường (vì vậy dân Mỹ hay dời nhà là để thuận tiện đến chỗ làm). Hơn nữa, như em đã nêu, đi xe bus phải nói thật là phần lớn là dân mạt hạng. Thử hình dung trên 1 chiếc xe bus là những dân da đen nhìn dơ dơ, xăm trổ đầy mình và chỉ có mình F1 nhà các bác dân châu Á mắt đen nhỏ xíu ngồi trên xe bus đi 1 đoạn đường xa bác có yên tâm không? Bên cạnh đó, các yếu tố thời gian, đi bộ ... như đã nêu thì việc mua xe là rất cần thiết. Nên những gia đình có điều kiện 1 chút thì người ta mua xe hơi chứ không để con họ đi chung xe bus, rất nhiều rủi ro có thể xảy ra. Ngoại trừ các thành phố lớn như New York mới có hệ thống xe lửa chằng chịt và phương tiện công cộng thuận lợi, các nơi còn lại đa phần nên mua xe hơi đi lại cho thuận tiện, đặc biệt là vùng hẻo lánh.
1) Trước tiên phải nhắc đến bằng lái:
Nếu không có người quen ở Mỹ thì phải đi học lái xe ở trường dạy lái xe, thời gian học nhanh hay chậm, tốn tiền nhiều hay ít tùy thuộc vào khả năng của người lái xe. Chi phí trung bình từ $500 đến 1,000.
Nếu có người quen và người quen tốt bụng thì người ta có thể tập lái xe cho F1 của các bác. Đơn giản vì đối với Mỹ, lái xe là chuyện nhỏ như con thỏ và chỉ cần đạt các kỹ năng là có bằng lái, chứ không đánh đố kiểu kiếm tiền như ở VN.
Bằng lái xe ở VN không được thừa nhận cho sinh viên nhé, tức nếu khách du lịch thì có thể sử dụng bằng lái của VN để đi lại (tùy luật mỗi bang cho phép nhưng đa phần là cho) còn SV thì phải thi lại hoàn toàn chứ không có chuyện đổi bằng. Việc sử dụng bằng lái quốc tế, tức bằng VN rồi bỏ tiền làm cái bằng quốc tế rồi lái xe ở Mỹ chỉ dùng cho lái xe đi du lịch, chứ đi học thì đa phần SV VN thi bằng mới vừa làm ID luôn cho tiện.
Tùy theo bang mà luật mỗi nơi mỗi khác, nơi cấp bằng là DMV - department of motor vehicle hoặc DPS - department of public safety tiếng Việt dịch là Sở Giao thông công chánh hoặc Sở GTVT. Sau khi thi lý thuyết (thi trắc nghiệm, khoảng 30 câu hỏi, yêu cầu pass 24 hoặc 27 câu) sẽ được tờ giấy xác nhận được lái xe với người ngồi bên cạnh có bằng lái >1 năm.
Khi thấy tự tin muốn thi thì đến đăng ký thi, sáng đăng ký chờ thi liền. Người chấm thi ngồi bên cạnh sẽ là người của DMV/DPS và chạy 1 vòng theo yêu cầu của nó, nếu đạt sẽ là đậu. So với VN thì quy trình thi GPLX lái xe của Mỹ quả thật siêu đơn giản. Cho em thi GPLX của VN, qua sa hình các loại với các cảm biến, xe thi là xe của trung tâm ... đảm bảo sẽ rớt đẹp. Dễ là vậy nhưng sao Mỹ không có (hay ít có) tình trạng "xe điên" (thực tế là người lái điên) như ở VN.
Theo em thì có lẽ thi GPLX ở Mỹ là dễ nhất thế giới. 1 phần do xe hơi quá phổ biến, 1 phần do tính minh bạch (không có chuyện người chấm thi bằng lái ăn hối lộ rồi cho qua đâu nhe) và quan trọng là luật lệ, biển báo rõ ràng, có đủ các kỹ năng là có thể lái xe chứ không đánh đố người lái. Hệ thống đường xá, biển báo ở Mỹ chỉ diễn tả bởi 1 từ là hoàn hảo, tích lũy từ hàng trăm năm mới được như vậy. Ở Úc nghe nói thi bằng lái phức tạp hơn, thi rồi còn phải dán biển phân loại mới biết lái, 1 năm kinh nghiệm gì đó trên xe.
Biết lái xe sẵn ở VN là 1 lợi thế, tuy nhiên khi đi thi bằng lái ở Mỹ dễ rớt và phải thi lại lần 2-3 mới đậu. Do luật lái xe của Mỹ có 2 điểm khác biệt rất lớn mà cần phải có thời gian mới quen.
Điểm đầu tiên là khi gặp Stop sign thì phải dừng hẳn (complete stop) rồi nhìn trái và phải thấy an toàn mới được đi (nếu xảy ra tai nạn mình hoàn toàn lỗi). SV Việt hay bị là chạy chậm khi đến biển stop sign nhưng không dừng hẳn và thấy vắng xe (thường thì đường xá bên Mỹ vắng xe ngoại trừ thành phố lớn) là đi luôn nên dễ bị đánh rớt lỗi này.
Điểm thứ 2 là khi đang đi trên đường ưu tiên, ở ngã 3 (có xe cắt ngang, mình đang đi thẳng) thì theo phản xạ mình đạp thắng là bị trừ điểm. Điều này là do VN mình đếk có luật lệ gì, đến ngã 3 thì xe nào đến trước là đi trước, thằng nào đụng là thấy mẹ. Còn tụi Mỹ thì rõ ràng, tao đang đi thẳng, mày ở ngã 3 ra tức quyền ưu tiên đang thuộc xe đi thẳng (thường sẽ có stop sign hoặc yield sign - tức phải nhường đường nếu xe đang ở đường không ưu tiên) mày mà ra tao phang thẳng và còn lời nữa.
Phải mất 1 thời gian sau nếu ở lâu trên nước Mỹ sẽ tập được phản xạ này (tức thấy có xe ở ngã 3 ra nhưng mình chẳng bao giờ đạp chân vào thắng). Ở VN em cũng thấy có stop sign (vd trên đường Lê Duẩn đến ngã 3 NKKN có bảng stop sign) nhưng chẳng thấy ai dừng hẳn bao giờ.