Trong bài trạm thư hôm nay, Sỏi sẽ thay mặt một chị khách dễ thương gửi tặng câu chuyện này đến, những bạn đang cảm thấy lạc lối trong tình yêu nhé.
Vào năm 2018, chị lên mạng lướt facebook thì vô tình thấy gợi ý kết bạn của anh, mặc dù không hề có bạn chung nào hết. Đến tận mấy hôm sau, chị lướt facebook thì lại thấy anh đó nữa, nên chị mới thử gửi lời mời kết bạn và anh cũng đồng ý. Hai người chỉ âm thầm theo dõi nhau trên facebook vậy thôi, chứ không trò chuyện gì hết. Nhưng chẳng hiểu sao mà ngay lần đầu thấy anh, chị đã có cảm giác thân thuộc từ lâu lắm rồi.
Đến một ngày, chị lấy hết can đảm để nhắn tin xin chào, thì anh cũng trả lời lại bình thường. Xong chị mới nói là “em nhìn anh như thân quen từ lâu rồi”, thì anh cũng chỉ gửi lại icon mặt cười mà không nói thêm gì nữa, rồi cuộc nói chuyện cũng kết thúc ở đó.
Nhưng chị cứ tương tư về anh hoài. Mỗi ngày chị đều vào facebook xem cuộc sống hôm nay của anh thế nào. Mặc dù hai người chưa từng gặp nhau ngoài đời, tất cả những gì chị biết về anh chỉ là anh là Việt kiều và đang định cư ở Mỹ, còn chị vẫn ở Việt Nam.
Khoảng tầm mấy tháng sau, chị mới quyết định, thôi, lỡ mến người ta rồi thì nói ra luôn. Chị gửi cho anh một tin nhắn dài ơi là dài để giãi bày tâm sự. Anh cũng đáp, hiện tại anh đã có bạn gái tại 1 bang khác. Chị cũng hiểu nên đành thôi.
Mãi đến năm 2019, anh bỗng gửi cho chị một dòng tin nhắn là anh về Việt Nam chơi, chị cũng chỉ ừ thôi vì đã lâu không còn liên lạc gì nữa.
Đúng vào ngày noel, chị một mình ra quận 1. Chị ngồi ngay quán café Phúc Long đó. Mà giờ ngẫm lại thì thấy hay thiệt, chị tên Phúc, còn anh tên Long. Bình thường chị ngồi đến cỡ 8 - 9g là đã về rồi nhưng ko hiểu sao hôm đó chị ngồi đến gần 10g nhưng vẫn chưa muốn về. Rồi bỗng nhiên anh nhắn tin mời chị đi ăn, do là anh cũng đang ở Sài Gòn. Mà chị hơi thắc mắc thiệt, tại Việt kiều về nước thì có nhiều người đẹp theo chớ, còn rủ mình chi? Nhưng thôi kệ, chị vẫn đi. Rồi Sỏi biết sao nữa không? Khi chị quay đầu lại thì thấy anh ngồi ngay quán này, bàn gần cửa sổ luôn mới hay chớ.
Sau ngày hôm đó thì 2 người bắt đầu tìm hiểu nhau. Và cứ thế đã được 3 năm rồi. Năm ngoái anh chị định tổ chức đám cưới mà do dịch khiến anh không về được. Nhưng vào mỗi dịp lễ như 8/3 hoặc 20/10, anh đều đặt hoa ở Việt Nam gửi cho chị.
Anh đã tặng chị quá nhiều rồi, bây giờ chị muốn tìm một món quà đáp lễ. Nên chị nhờ Sỏi vẽ giúp chị lần đầu tiên 2 anh chị gặp nhau, mặc đúng bộ đồ đó, khung cảnh đó, mặt sau sẽ ghi tên 2 người là Phúc Long, kèm thêm 2 móc khóa hình con ngựa (tuổi của chị) và con dê (tuổi của anh) để anh luôn mang theo bên mình.
Đến tận bây giờ, khi kể lại chuyện này, chị vẫn nghĩ đó là nhân duyên, vì thực sự 2 anh chị chưa từng gặp nhau ở ngoài, chỉ nói chuyện rất thưa thớt trên facebook mà cuối cùng lại có thể đến được với nhau. Ngay từ khi mới gặp, chị đã luôn cảm thấy ảnh rất quen thuộc như quen từ lâu lắm rồi.
Cuối năm nay mà hết dịch thì chị sẽ qua bên đó đám cưới với ảnh.
Sỏi biết, có nhiều bạn đang bạn cảm thấy đơn độc hoặc bất hạnh trong tình yêu. Nhưng qua câu chuyện ấm áp này, mong bạn giữ vững niềm tin rằng cứ bình tĩnh sống lạc quan, rồi tình yêu sẽ tự động tìm đến.
- Trạm thư của hồi ức -
Album kể lại những hồi ức trong cuộc sống mà khách hàng yêu quý gửi lại bên Sỏi.
Nếu bạn có câu chuyện hoặc trải nghiệm nào muốn sẻ chia thì đừng ngần ngại gửi về nhà Sỏi nhé. Sỏi rất mong chờ tâm tình của bạn.
Thông tin liên hệ:
Địa chỉ: 153/22 Điện Biên Phủ, p15, q Bình Thạnh, TPHCM
Hotline: 0928 00 88 03
Facebook:
https://www.facebook.com/Soinghethuat/
Website:
https://soigart.com/
Instagram: @soinghethuat