Nhớ khói rơm đốt đồng
Norco, với con đường nhỏ, hàng rào gỗ cũ kỹ và ánh nắng chiều rơi nghiêng, gợi nhắc về những ngày xưa ấy. Dẫu nơi này không phải một vùng quê quen thuộc với lúa vàng, nhưng cái không gian tĩnh lặng, cái ánh sáng mềm mại như sương khói lại mang một cảm giác rất giống. Phải chăng, khi đứng giữa Norco, lòng người bất giác thấy mình quay lại những ngày thơ bé, nơi khói rơm đốt đồng không chỉ là một hình ảnh, mà là cả một phần của cuộc đời?
Khói rơm, ở nhiều nơi, gắn liền với sự kết thúc của một mùa vụ. Nhưng với những đứa trẻ lớn lên từ đồng quê, đó còn là niềm vui, là những buổi chiều chạy nhảy quanh đống rơm cháy, là những trò chơi vô tư dưới bầu trời xanh. Mùi khói ấy không hề ngột ngạt, mà ấm áp như một vòng tay, như sự yêu thương của đất mẹ dành cho con người.
Thế nhưng, cũng có lúc, khói rơm là lời nhắc nhở rằng thời gian chẳng chờ đợi ai. Một mùa qua đi, một mùa mới lại tới, và những đứa trẻ ngày ấy giờ đây đã trưởng thành, sống giữa những phố phường sôi động, tất bật. Có lẽ, khói rơm đốt đồng trong ký ức không còn là một hình ảnh cụ thể, mà là biểu tượng của những ngày tháng bình yên, giản đơn mà ta không thể tìm lại.
Norco, với nét hoang sơ giữa ánh chiều nhạt, tựa như một nhịp cầu nối giữa hiện tại và quá khứ. Đứng giữa con đường này, lòng chợt lắng lại, như thể nhìn thấy bóng dáng của những cánh đồng khói rơm xa xưa. Và trong khoảnh khắc ấy, ta nhận ra rằng, điều làm ta nhớ mãi không phải khói rơm, mà là những cảm xúc từng hiện diện cùng nó, những cảm xúc chỉ có được khi ta biết yêu thương và trân trọng những điều bình dị nhất trong đời.
Khói rơm vương vấn chiều nay,
Ngỡ như đồng ruộng, chốn này năm xưa.
Norco nắng nhẹ đong đưa,
Gợi bao ký ức, cho vừa nhớ thương.
Hàng rào gỗ, lối cỏ vương,
Ánh chiều trải nhẹ con đường quê xưa.
Ngựa qua, gió thổi đong đưa,
Khói đồng đâu đó vẫn chưa phai mờ.
Hương quê, một thoáng giấc mơ,
Nhớ ngày đốt rạ, đợi chờ mùa sau.
Bình yên, dù chẳng sang giàu,
Lòng ta vẫn mãi, khát khao quay về.
(Norco Housetown, USA)