Rảo bước trên con đường Tôn Đức Thắng, tất cả chỉ còn là ký ức. Gió thốc từng cơn mạnh như muốn kéo ngược bước chân người lữ khách. Phải chăng gió đang cố níu kéo, muốn ngăn cản tôi không phải nhìn thấy những cảnh tượng đau lòng?
Quay lại Sài Gòn sau 5 năm du học ở Mỹ, tôi không giấu nổi sự nghẹn ngào khi gặp lại thành phố trong nỗi nhớ hằng đêm. Tôi đã tự nhủ khi trở lại, sẽ một mình rảo xe dạo quanh khu trung tâm lúc sáng sớm để hít hà chút mùi quen của kỷ niệm. Tôi tự gọi mình là người lữ khách, vì với tôi Sài Gòn mãi là một ẩn số cất chứa vô vàn điều thú vị.
Thế nhưng, nhìn thấy trước mặt không còn là Sài Gòn thơ mộng trong ký ức. Tôi dừng ở trục trung tâm Lê Lợi - Nguyễn Huệ, ngẩng đầu chờ một cơn gió mát trong của buổi sớm, có vài hạt bụi cây rớt vào mắt cay xè. Bụi bắt đầu nhiều hơn, khiến tôi phải vừa chạy xe vừa lấy tay che. Rồi nhận ra, giật mình, hoảng hốt, góc phố Sài Gòn rầm rì xanh mát trong ký ức hoang hoải ngày xưa sao chỉ còn là một khu công trường đìu hiu trơ trọi, nắng thì nắng chát cả một khoảnh trời, gió thì gió mịt mù cát lẫn khói bụi. Hòa trong nắng và gió, bụi cây cuốn vào không khí, bay rải khắp nơi, vương vào mắt người xốn xang, làm người rơi nước mắt. Thấy lạ, dường như những hạt bụi kia chính là nước mắt của cây lá, chúng vương vào mắt ta để khiến ta cũng thấu nỗi đau của cỏ cây muôn loài.
Rẽ sang đường Tôn Đức Thắng, tôi xót xa khi tận mắt chứng kiến những hàng cây rợp bóng trời đang chịu nỗi đau bị phá bỏ. Tự hỏi người dân thành phố cảm thấy gì khi nhìn thấy lần lượt từng bóng mát cổ thụ trăm năm tuổi thoáng chốc chỉ còn là khoảnh đất bong tróc khô cằn? Dưới bóng cây ấy, có cô bé từng nhặt những cánh phượng rơi cho vào giỏ sách, có chàng trai ngồi dựa vào gốc cây ngơ ngẩn làm thơ, có đôi tình nhân hò hẹn lần đầu, chàng trai âm thầm bẽn lẽn đặt lên má người yêu nụ hôn vụng dại...
Xem tiếp
Theo
Thatmah