Lữ khách phương xa đến thăm Hà Nội, chỉ lưu lại đây ít ngày, thường buông lời phàn nàn về những điều chỉ vô tình bắt gặp: hàng quán kia bán giá cắt cổ, người chủ nọ càu nhàu khó tính, những dòng xe chen chúc nối đuôi vào giờ cao điểm, hay những tài xế taxi cố tình chạy lòng vòng giở chiêu trò với khách. Người ta bận rộn chú tâm và truyền tai nhau những thứ làm họ không vui, ngay cả khi thậm chí chưa từng trải qua, thế mà lại tiếc một chút lắng lòng cảm nhận những điều mà Hà Nội khiến người ta yêu nhất.
Thật sự thì Hà Nội là cả một hộp chocolate ngọt ngào mà mỗi viên lại là một sự bất ngờ, một niềm đáng yêu mà ta chẳng thể ngừng nhấm nháp. Hà Nội mùa thu, Hà Nội của những cơn mưa, Hà Nội của những ngày đông u ám hay Hà Nội của những con phố cổ thơm hăng hăng mùi gạch cũ vào những buổi trưa hè nắng gắt. Nhưng tôi thì, tôi lại yêu hơn cả một Hà Nội của những buổi sáng sớm, một Hà Nội vẫn còn ngái ngủ, êm đẹp, ngọt ngào và thanh tao, đủ để khiến ta trải qua một lần sẽ yêu hơn và yêu mãi.
Đã từ lâu, tôi chẳng thể lên giường ngủ sớm. Một lần cách đây rất lâu, tôi bước chân ra khỏi nhà vào lúc 5 giờ sáng và kể từ đó đến tận bây giờ, tôi ôm trong lòng tình yêu đắm đuối với những buổi sớm của Hà Nội. Những buổi trời còn nhập nhoạng màu ghi, những buổi mà phố không bóng người qua lại, những buổi trời tang tảng sáng gió mùa thu thổi mơn man trên những chiếc lá khô.
Nhiều người yêu Hà Nội khi về đêm, lúc thành phố đang đắm chìm trong giấc ngủ say nồng, lúc những con phố vắng tanh, im lìm chìm trong một nỗi suy tư, đến cả cơn gió cũng chất chứa một nỗi buồn lẻ loi khó hiểu. Nhưng tôi yêu hơn Hà Nội lúc tảng sáng, một Hà Nội chưa tỉnh giấc, một Hà Nội không có nỗi cô quạnh của đêm mà đang hé mở dần những âm thanh của một ngày mưu sinh mới. Nói thế nào nhỉ, tôi yêu những buổi sớm vì những kỷ niệm chất chứa trong tim, nhưng yêu hơn là vì những mùi hương, cảnh vật và âm thanh luôn khiến trái tim tôi rung động mỗi khi được nếm trải.
Tôi yêu những mùi hương buổi sớm. Đó là một thứ mùi không khí, mùi sương trong vắt, thanh khiết đến độ có thể chất đầy chúng vào lồng ngực một cách sảng khoái. Nào đâu chỉ có thế, cái mùi sáng sớm của Hà Nội rất kỳ diệu. Nó trộn lẫn giữa mùi nhựa non hăng hăng từ chồi lá, mùi thơm nồng của vỏ cây đã có tuổi, mùi gạch vữa, xi-măng từ những ngôi nhà Pháp cổ trăm năm. Kỳ diệu nữa, hình như phảng phất trong đó có mùi ấm áp từ nắng sớm mùa hè, và hẳn những đám mây bạc mới ló trên bầu trời xám cũng đã thả vào không khí cái mùi hơi nước man mát của mình.
Tôi thích nhất lúc cùng bạn bè đi quanh hồ Tây vào sáng sớm, thưởng thức trọn vẹn tổng thể cái mùi hương kiều diễm ấy một cách tham lam..
Xem tiếp
Cùng đọc và chia sẻ nhiều thông tin hơn tại
ThatMah