SỰ TRUNG THỰC CỦA CÁC XÁC CHẾT
Bài nói chuyện của tiến sĩ Y học Walloc - Người Mỹ,
Được nhận giải thưởng Nobel vào năm 1991.
Các tử thi không lừa dối được các bác sỹ.
Kính chào quý bạn, hôm nay tôi rất hân hạnh được gặp gỡ cùng quý bạn! Tôi lớn lên trong một trang trại thuộc miền Tây Công quốc Saint Louis. Vào thập niên 50 gia đình chúng tôi bắt đầ sự nghiệp từ nghề nuôi bò thịt. Nếu các bạn đã từng quen biết với nghề chăn nuôi gia súc, chắc chắn các bạn đều biết rằng, con đường duy nhất để tìm ra được tiền trong ngành nông nghiệp là tự mình trồng trọt lấy thức ăn để nuôi chúng. Chúng tôi nghiền thức ăn bằng cối xay, rồi cho vào đó nhiều vitamin và khoáng chất. Cách thức chuẩn bị thức ăn của chúng tôi cho bò như vậy đấy. Sáu tháng sau có thể mang chúng ra chợ bán. Trước đó chúng tôi tiến hành chọn lọc, dành cho những con bò tốt nhất để lại cho mình. Nhờ vậy các bạn hãy hình dung điều gì sẽ xảy ra? Bữa ăn của chúng tôi không hề bổ sung hay khoáng chất nào vào khẩu phần ăn nào cả, mà gia đình tôi vẫn sống mạnh khoẻ, tất cả đều trẻ trung, ai cũng cảm thấy mình có thể sống được đến trăm tuổi, bản thân tôi lúc đó rất ngạc nhiên khi so sánh với khẩu phần ăn có vitamin và khoáng chất của bò. Một hôm tôi hỏi cha tôi: “Cha à! Vì sao cha không cho thêm vitamin và khoáng chất vào khẩu phần ăn của chúng ta như đối với những con bò vậy”. “ Hãy im lặng, con nghe đây, có gì đâu, nếu hàng ngày con ăn đều những thức ăn tươi và uống sữa trong trang trại của chúng ta thì việc bổ sung chúng là không cần thiết. Cha tin con hiểu được điều đó!”Đương nhiên tôi không muốn quấy rầy ông thêm, và từ đó về sau, tôi cũng không bỏ bữa ăn trưa, ăn tối nào nữa.
Sau đó tôi vào học ở trường đại học Nông nghiệp. Tốt nghiệp tôi trở thành chuyên gia chăn nuôi, trồng trọt và thổ nhưỡng. Thời gian sau tôi đi Châu Phi trong 2 năm. Ở đây tôi có dịp thực hiện những ước mơ thời trẻ của mình. Tôi được làm việc với Maur Parkinson. Có lẽ nhiều người trong các bạn còn nhớ đến ông qua các sách viết của ông, đó là một nhà khoa học vĩ đại!
Qua hai năm làm việc ở đó, tôi nhận được điện mời về làm việc ở sở thú Sain – Louis. Viện chăm sóc sức khoẻ quốc gia trích cho sở thú một số tiền vay 78 triệu đô la và họ cần đến các bác sĩ thú y để chuyên giải phẫu những con vật bị chết tự nhiên. Tôi đồng ý chuyển sang đó công tác. Tất nhiên nhiệm vụ của tôi không chỉ là nhiệm vụ cho sở thú này, mà còn làm việc cho các sở thú khác nữa, như sở thú: Brookword, Chicago, Newyork vv… Nhiệm vụ của tôi không chỉ giải phẫu những con vật bị chết tự nhiên mà còn tìm hiểu, nghiên cứu các đặc điểm về sự ảnh hưởng của môi trường ô nhiễm ảnh hưởng đến chúng, vì vào những năm đầu thập niên 60, hầu như người ta không để ý gì về vấn đề sinh thái và những thảm hoạ do chúng gây ra. Thế là tôi tuần tự tiến hành 17 ngàn ca phẫu thuật trên con người và động vật chết tự nhiên, nhằm nghiên cứu các nguyên nhân. Qua một thời gian làm việc đó, tôi đi đến kết luận như sau: “ Cái chết của con người và động vật nói trên là do nguyên nhân thiếu dinh dưỡng ( de’ficinutritif)!”
Các kết quả phân tích hoá, sinh học với những số liệu chính xác đã chứng minh rằng cái chết tự nhiên xảy đến là do dinh dưỡng không đúng cách. Do vậy không có gì là ngạc nhiên khi tôi đưa các bạn trở lại câu chuyện những con bò.
Tôi đã viết 75 bài báo và các công trình khoa học, hợp tác với một số tác giả để viết 8 quyển sách giáo khoa và một quyển do tôi tự soạn lấy. Người ta bán quyển sách của tôi cho các sinh viên trường Y với giá 140 USD. Tôi đã viết1700 tờ báo và tạp chí, đồng thời phát biểu cả trên vô tuyến truyền hình.
Nhưng khổ nỗi vào thập niên 60, các công trình khoa học về dinh dưỡng ít được công chúng lưu ý tới. Không biết phải làm gì bây giờ, tôi đành phải đi học lại, và sau đó đã trở thành bác sỹ y khoa. Nhờ vậy tôi có dịp vận dụng tất cả những điểu hiểu biết về dinh dưỡng mà tôi có được từ hồi còn học ở trường thú y. Cho nên không có gì là lạ vì sao tôi nghiên cứu thành công đề tài này.
Tôi sống 15 năm ở Tormoond, bang Arigon, làm công việc bình thường của một thầy thuốc lâm sàng. Và hôm nay, tôi muốn chia sẻ cùng các bạn những điều hiểu biết, những kết luận thu được trong vòng 10 –12 năm đó . Nếu từ đây các bạn chỉ rút ra 10% những điều tôi nói, các bạn sẽ tránh được cho mình rất nhiều bất hạnh, khổ đau, tốn kém tiền bạc và có thể kéo dài cuộc sống của mình trong nhiều năm.
Sở dĩ người ta không sống được lâu theo tiềm năng sẵn có của họ là vì bản thân họ thiếu những cố gắng cần thiết đấy thôi!
Bây giờ tôi xin phép nói với các bạn vấn đề chính:
“ Tiềm năng di truyền của đời sống son người từ 120 – 140 tuổi ”!
Hiện nay, người ta mới chỉ tính được 5 dân tộc, mà các người tiêu biểu của họ sống được đến 120 – 140 tuổi tại Phương Đông, Tây Tạng và miền Tây Trung Hoa. Những người này do Jeams Hilton ghi nhận vào năm 1964, khi ông viết quyển “Viễn cảnh bị che khuất”. Theo quyển sách này, người sống lâu nhất là lương y Lý, người Trung Hoa sinh ra ở Tây Tạng. Khi được tròn 150 tuổi, ông nhận được bằng danh dự ở triều đình Trung Quốc, người ta đã xác nhận ông sống được 150 tuổi và sinh vào năm 1667. Lúc ông tròn 200 tuổi lại nhận được bằng thứ hai. Theo các tư liệu xác minh ông đã sống 256 tuổi. Vào năm 1993 người ta đã đăng tải tin ông mất trên tờ Yortime, Londontime. Trong số báo này người ta cũng xác nhận các số liệu nói trên . Có thể, ông chỉ sống đến 200 tuổi chứ không phải 256 tuổi như các báo đưa tin.
Tại Armenia, Apkhadia, Adecbaidan có những người sống đến 120 – 140 tuổi.
Năm 1973, tạp chí National Geographia số ra tháng giêng, đã đăng bài đặc biệt nói về những người sống trên 100 tuổi và cao hơn nữa. Tờ tạp chí này đã cung cấp những tư liệu minh hoạ một cách rõ ràng. Tôi còn nhớ được 3 trong rất nhiều tấm ảnh lúc đó. Tấm thứ nhất chụp một bà cụ sống đến 136 tuổi đang ngồi trên một ghế bành, hút xì gà Cuba, uống rượu Vodka và tham gia vào buổi liên hoan tối của gia đình. Bà rất vui vẻ, không phải nằm trong nhà dưỡng lão, ở đấy phải trả đến 2000 USD cho mỗi người già. Cụ đã sống cho đến 136 tuổi mới qua đời.
Trong ảnh thứ hai có một cặp vợ chồng làm lễ kỷ niệm lần thứ 100 và 115 ngày kết hôn của họ.
Ảnh thứ ba, một người đàn ông đang hái chè trên dãy núi Armenia đang nghe một chiếc máy thu thanh nhỏ. Theo ông nói lại thì, tính theo ngày sinh ông đã được 167 tuổi, đó là người lớn tuổi nhất thế giới lúc bấy giờ.
Tại Tây bán cầu, cũng có người Indian Volcoband, những người Equador sống trên dãy núi Andes thuộc Tây Nam Peru, cũng như bộ lạc của người Titi – Caca và Machu – Picchu nổi tiếng sống lâu. Những người tiêu biểu của họ sống trên 120 tuổi.
Bà Margaret Pich, người Mỹ thuộc bang Virginia, là người đàn bà Mỹ già nhất được ghi vào sách kỉ lục Guiness, bà mất lúc 115 tuổi do bệnh suy dinh dưỡng. Chính xác hơn bà chết sau những diễn biến phức tạp của lần bị ngã gục. Thật ra, vì chứng loãng xương do thiếu calci trong cơ thể, chứ hoàn toàn không mắc phải các chứng tim mạch hay đái đường gì cả. Bà chết sau khi bị ngã 3 tuần lễ. Điều đáng nói là chính con gái bà nói rằng bà thiếu calci. Trước khi chết, bà Margaret rất thèm ăn đường. Rõ ràng đó là hiện tượng đau Khớp nối ( Tiếng Nga la Paika; Tiếng Pháp:Soudure). Chúng ta sẽ trở lại vấn đề này sau.
Thông thường, khi chúng ta rất thèm chocola hoặc thèm ngọt thì đó chính là ta đã thiếu cr và vanadium ( V) trong cơ thể . Ở Nigiêria tù trưởng bộ lạc Baue chết vào tuổi 126. Tại tang lễ, một trong các bà vợ của ông cho biết rằng, lúc ông chết răng ông vẵn còn đủ cả. Điều đó chứng tỏ các cơ quan khác của ông hoạt động rất tốt.
Một người đàn ông tại Syrie chết vào tháng 7/1993 thọ 133 tuổi, ông ta đã được đưa vào sách kỷ lục, không phải vì ông sống đến 133 tuổi, nhiều người cũng sống được đến tuổi đó, và cũng không phải vì ông lấy vợ lần thứ 4 vào lúc ông 80 tuổi, mà vì từ lúc cưới vợ lần này, ông đã có được 9 người con. Nếu ta nhẫm tính, cứ 1 năm 9 tháng có một đứa con ra đời, muốn có 9 đứa con phải cần 20 năm sau đứa út mới ra đời, tức là lúc đó ông đang ở độ tuổi 100, nhờ vậy mà ông mới được đưa vào sách Guiness.
Vậy là chúng ta có quyền lạc quan lắm chứ các bạn?
Còn bây giờ tôi xin nói về mặt khoa học.
Tháng 1/1993 tại Arizon có tiến hành một thí nghiệm rất thú vị. Người ta cho ba cặp thanh niên nam nữ cách ly hoàn toàn với xã hội trong vòng 3 năm. Ở đây họ tự trồng trọt, chăn nuôi và ăn những thức ăn sạch, có lợi cho sức khoẻ, thở không khí trong lành và uống nước không bị ô nhiễm. Sau khi rời khỏi đây, họ được các thầy thuốc khoa lão hoá của Viện khoa học Califonia thuộc bang Los-Angeles khám nghiệm và nghiên cứu. Tất cả các số liệu phân tích về máu, các thông số quan trọng về hoạt động của cơ thể đều được máy vi tính để phân tích. Dự báo của máy vi tính như sau: Nếu họ tiếp tục sinh hoạt trong điều kiện như vậy họ sẽ sống được 120 đến 140 tuổi là hoàn toàn có khả năng.
Tuổi thọ trung bình của nhân dân Mỹ theo thống kê là 75,5 nhưng trớ trêu thay tuổi thọ trung bình của các vị y sư, bác sỹ chỉ có 58!
Vậy, nếu bạn muốn tham gia vào cuộc sống thêm 20 năm nữa, thì tôi khuyên các bạn chớ nên thi vào ngành y ( tiếng cười)
Có 2 vấn đề cơ bản mà chúng ta cần làm để được xếp vào hàng ngũ những người có tuổi thọ cao. Nếu các bạn muốn sống từ 100 – 140 tuổi, thì chớ quên những điều quan trọng nhất là:
Trước hết, cần phải tránh xa những nơi nguy hiểm, chớ phiêu lưu lên các bãi mìn, hãy tránh xa các nơi vớ vẩn và vô nguyên tắc đối với những hiểm nguy. Đương nhiên nếu các ban chơi trò roulette của Nga, hút thuốc, uống rượu, chạy bộ long nhong giữa xa lộ, đường cao tốc vào giờ cao điểm thì cách gì bạn sống đến 120 tuổi được. Điều đó nói ra có vẻ kỳ cục thật, nhưng thực tế vẫn xảy ra, hàng ngàn người vẫn chết vì những chuyện ngu ngốc như vậy đấy! Và tôi mong rằng các bạn nghiên cứu kỹ về điều này. Nói cách khác, nếu các bạn có thể phòng ngừa đặc biệt không cần phải trị bệnh, các bạn nên tận dung khả năng sau đây:
Bổ sung vào thức ăn 90 chất, trong đó 60 chất khoáng,16 vitamin, acid amine đạm và 3 acid amine béo. Nếu không làm như vậy, bạn sẽ bị các chứng bệnh liên quan đến thiếu dinh dưỡng tấn công ngay! Hiện nay người ta thường viết về các vấn đề này trên báo chí, phát biểu trên vô tuyến truyền hình và đài phát thanh. Công chúng hiểu được nó, vì nói chung người ta đang lo lắng cho sức khoẻ, cho tuổi thọ và quan tâm đến chất bổ sung vào thức ăn hàng ngày. Các thầy thuốc cũng đã từng đề cập với các bạn về đề tài đó, nhưng không phải nghề nghiệp bắt buộc họ phải làm như vậy và họ cũng không năn nỉ báo chí đài truyền hình làm điều đó mà vì loại thông tin này rất đang ăn khách, làm cho các báo bán chạy hơn nên họ đua nhau đăng.
Bài báo tâm đắc nhất của tôi đăng trong tạp chí Times ngày 6/4/1992. Nếu các bạn chưa đọc, tôi thành thật khuyên các bạn tìm nó ở bất kỳ trường học nào, hoặc các thư viện cũng được. Hãy làm sao dán nó ở cửa cái, nhà tắm và trên máy lạnh gì đó…
Đó là bài báo bao gồm nhiều vấn đề nhất, trong đó nói tới các vitamin chiến thắng được bệnh ung thư, tim mạch và tác dụng chống lão hoá. Trong trang 6 đề cập đến những lời khuyên của bài báo này, chỉ có một ý kiến ngược lại, khi tôi hỏi một vị bác sĩ: “ Ông nghĩ gì về các vitamin và khoáng chất với tư cách là những chất bổ sung vào thức ăn của chúng ta? ” Vị bác sĩ được chất vấn đã trả lời như thế này: “ Sự hấp thu các vitamin không mang lại lợi ích gì cả!”. Đó là câu trả lời của bác sĩ Victor Hubin, giáo sư y học của trường y New York Mausinai….
“ Tất cả các vitamin với tư cách là các chất bổ sung vào thức ăn chỉ làm có mỗi một việc: Biến nước giải của chúng ta thành cái thứ đắt giá hơn mà thôi!” . Nếu dịch ra lời lẽ ấy ra cho dễ hiểu thì có nghĩa là thế này, rằng chúng ta sẽ “ đái ra đô la”, chúng ta làm cái việc vô bổ! Nhưng chính vì ông không chịu nói toẹt ra như vậy đấy thôi! Và nếu điều đó được tăng lên, có nghĩa là trong đó có vấn đề.
Về việc này, tôi xin phép thưa với các bạn như sau: Qua 17.500 ca phẫu thuật, trong đó có 14.501 ca đặc biệt cho động vật đủ loại trên thế giới và 3000 ca cho con người, tôi có kinh nghiệm, từ đó rút ra được kết luận rằng, nếu nói theo kiểu của các vị bác sĩ kia, có nghĩa là:
Chớ nên đầu tư vào những vitamine và khoáng chất cho mình nữa mà hãy đầu tư để làm giàu cho các vị thầy thuốc.
Tôi khẳng định một cách chắc chắn rằng, chính chúng ta đang tạo điều kiện để làm giàu cho các thầy thuốc!
Từ năm 1776 cho đến cuối đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ đã chi ra khoảng 8 triệu USD cho nghiên cứu khoa học y học và cho y tế. Nhưng giờ đây, riêng về y tế, Mỹ phải chi 1,2 tỷ đô la trong một năm, nhưng vẫn còn thiếu. Có phải chăng mọi người chúng ta đều muốn y tế được miễn phí?
Tôi có thể nói với các bạn rằng, nếu chúng ta áp dụng hệ thống y tế cho con người vào ngành nông nghiệp với số phí tổn như thế, thì món thịt băm mà các bạn dùng hàng ngày sẽ có giá 550 USD/kg. Còn ngược lại, nếu ta áp dụng hệ thống chi phí y tế nông nghiệp mà ta vận dụng trong chăn nuôi vào con người, thì phí tổn cho một gia đình 5 nhân khẩu, sẽ chỉ phải tốn có 10 USD/ tháng. Vậy ta chọn cho mình phương án nào?
Tôi nghĩ rằng do chúng ta tạo điều kiện cho các thầy thuốc làm giàu nhờ những phí tổn ta phải gánh chịu, cộng với số tiền trợ cấp của nhà nước thì về phía họ, họ cũng phải có trách nhiệm với chúng ta một phần mới phải, tức họ phải có trách nhiệm cung cấp cho chúng ta những thông tin mới nhất về những thành tựu y học. Nhưng có mấy ai ngồi trong hội trường này đã nhận được những thông tin như vậy từ các bác sĩ tư của mình chưa? Điều đó có phải là cái gì đó rất kỳ cục không?
Nhưng ở tôi, tôi có một lượng thông tin lớn mà các bạn có thể nhận được và tôi muốn được chia sẻ cùng các bạn:
1.Bệnh loét dạ dày (lở bao tử)
Trong số các bạn có người đã từng nghe trước đây người ta cho nguyên nhân của bệnh loét dạ dày là do stress mà ra. Nhưng 50 năm trước, ngành thú y chúng tôi đã hiểu được rằng bệnh loét dạ dày ở heo là do vi khuẩn. Đương nhiên không phải vì thế mà chúng tôi áp dụng phẫu thuật dạ dày heo để điều trị cho chúng. Vì như vậy sẽ rất tốn kém và sau đó nếu bán được con heo đó giá bán sẽ tăng lên đến 550 USD/kg thịt heo băm.
Chúng tôi biết một thứ khoáng chất được gọi là Bizmar, dùng nó vẫn trị được cho heo chứng bệnh này, không cần đến một can thiệp phẫu thuật nào cả. Chúng tôi đã làm như vậy và chỉ tốn phí tổn khoảng 5 USD trong một đầu heo.
Cách điều trị đơn giản chỉ bằng khoáng chất Bizmar và các khoáng chất khác cộng với Tetracyline. Thế mà mãi đến năm 1994, vào khoảng tháng 2 có trường đại học Quốc gia mới công bố rằng bệnh loét dạ dày có thể trị khỏi bằng phương pháp kết hợp các chất khoáng, Bizmar và Tetracylin! Nếu ai chưa biết Bizmar là gì, xin cứ ghé vào cửa hàng thực phẩm hoặc bất cứ hiệu thuốc nào hỏi có thể mua nó với giá 2 USD một lọ thuốc màu hồng có tên là PEPTOBIZMAR. Cứ vậy đem về dùng, có thể trị được bệnh loét dạ dày. Và một lần nữa các bạn lại phải chọn: Trị khỏi bệnh với giá 5 USD hay đưa cổ cho người ta “ chém”!
2. Bệnh ung thư
Một căn bệnh rất đáng sợ, là nguyên nhân chết được xếp vào hàng thứ hai của người Mỹ. Tháng giêng năm 1993 tại Viện ung thư học Boston, thuộc trường y, sau khi theo dõi những người mắc ung thư, đã công nhận về việc cung cấp chế độ ăn để phòng bệnh này. Các kết luận dựa trên công trình nghiên cứu được tiến hành ở Trung Quốc tại tỉnh Hà Nam. Tỉnh này được chọn để tiến hành các cuộc nghiên cứu, vì người ta ghi nhận ở đó số người mắc bệnh ung thư có tỉ lệ cao nhất.
Người ta nghiên cứu 29.000 người trong vòng 5 năm. Những bệnh nhân được cấp lượng vitamine và khoáng chất vượt gấp 2 lần liều lượng so với người Mỹ thường dùng. Chẳng hạn, liều dùng vitamine đối với người Mỹ là 60mg/ngày, thì người bị ung thư ở đấy được dùng đến 120mg. Ông Alain Paul người nhận 2 giải Nobel nói rằng: Nếu bạn bị ung thư, bạn phải dùng đến 10.000mg/ngày.
Thế là các vị thầy thuốc kiếm ăn bằng nghề nghiệp của mình lại nổ ra một cuộc tranh luận với ông ấy. Nhưmg những người đang cãi vã đó thì hiện nay đang vui vẻ, đang ngự trên “ Thiên đàng” rồi, còn Alian Paul vẫn sống trên mặt đất và vẫn còn khoẻ mạnh. Năm nay ông đã 94 tuổi, làm việc 14h trong ngày, 7 ngày trong tuần, đang sống trong một trang trại chăn nuôi( raich), tại bang Califonia và giảng dạy cho trường Đại học Califonia ở San – Francisco. Vậy, các bạn hãy chọn đi, hoặc phải nghe theo lời giáo huấn của các bác sĩ đáng kính đang ngồi chễm chệ trên “Thiên đàng”, hoặc nghe theo lời khuyên của tiến sĩ Paul?
Thế là, rất hoàn toàn tự nhiên và vô hại khi ta sử dụng gấp đôi liều vitamine A và C so với tiêu chuẩn lâu nay quy định. Không kém phần quan trọng khi dũng Kẽm ( Zn), Riboflavine( Vitamine B2), Molipden vv… Nhưng có một nhóm đặc biệt có lợi đó là bộ ba: Vitamine E, Beta – Carotene và Selenium ( Se). Ba hợp chất này cần dùng với liều gấp đôi hàng ngày. Nếu làm được như vậy mà đạt được 50% lợi ích, cũng đã tốt lắm rồi.
Trong số những người bệnh được sử dụng vitamine, Beta – carotene, Selenium trong vòng 5 năm thì trường hợp tử vong của những người mắc chứng nan y đã giảm 10%. Còn đối với ung thư hết thuốc chữa thì bộ 3 này đã cứu thoát được 13%.
Tại Hà Nam, cứ 100 người tình nguyện được chữa bằng phương pháp này đã thoát chết được 21 người.
Những thông tin như vậy, lẽ ra các thầy thuốc phải thông báo lại cho các bạn, đằng này họ lại cứ điềm nhiên toạ thị, tôi cảm thấy nực cười!
3. Bệnh viêm khớp ( arthrite)
Từ tháng 09/1993, trường đại học Harward và bệnh viện Boston đã bắt đầu dùng chất Protein của gà để trị bệnh viêm khớp cho người.
Những bệnh nhân này được chọn khi chữa bằng các loại thuốc khác không mang lại kết quả. Họ đã từng được trị bằng phương pháp tiêm Aspirine, Mesotricide, Predniselon, Cortizon và các lý liệu pháp khác. Duy còn một điều là họ chưa dùng đến sự can thiệp phẫu thuật nữa thôi, để thay thế các khớp xương. Lúc đó tôi nói với các thầy rằng : “ Các thầy nghe đây ! Những bệnh nhân này đã từng khổ sở vì chứng bệnh ấy lâu rồi, nếu họ tình nguyện ráng chịu khổ thêm 90 ngày nữa, tức 3 tháng, tôi sẽ tiến hành một thí nghiệm nhỏ”.
Lúc đó có 29 người tình nguyện. 29 người này y học không còn khả năng chữa trị được và tiến triển của bệnh không còn khả quan hơn.
Tôi trị cho họ như sau : Mỗi sáng cho họ dùng một muỗng cafe bột sụn gà được nghiền nát, mịn hoà với nước cam. Tất cả các bệnh nhân này được trường y ở Harward theo dõi. Và sau 10 ngày triệu chứng viêm và cảm giác đau biến mất. Sau 30 ngày họ đã tự cho phép mình đi lại, làm được một cái gì đó rồi. Sau 3 tháng các chức năng của khớp xương đã hoàn toàn bình phục.
Bây giờ tôi xin kể thêm cho các bạn một chuyện có vẻ khôi hài đấy ! Chuyện nực cười này dính đến một vị bác sỹ mà tôi đã có dịp nói ở trên. Ông làm tại trường đại học y Harward. Ông ta tuyên bố rằng sụn gà chính là một vị thuốc ! Vì lẽ nếu một cái gì đó giúp ta trị được bệnh thì đích thị cái đó có thể gọi là thuốc và có thể đem kê đơn bán được. Thế là cái đầu tính toán của ông ta bắt đầu cuống cả kê lên, bấm tay vào máy tính …300 USD một viên con nhộng, tất cả 25 bệnh nhân sẽ là ..vv…thực ra, ta có thể đi ra hiệu thuốc nào đó để mua NOXYJELON là đủ, với giá rẻ ! Các bạn đều biết rõ loại thuốc này. Nó được dùng để cho móng chân, móng tay và tóc không bị gãy. Hợp phần cơ bản của nó là trộn vào các dây gân của bò. Đó là chất củng cố xương và sụn của các bạn. Nếu ta dùng nó với liều lượng 0,5 muỗng cafe/ ngày, hoà cùng với nước cam theo tỷ lệ cứ một aoxơ ( ounce ) 100 pound trọng lượng cơ thể, kết hợp với các chất khoáng dạng keo. Lần sau khi tôi đến hội trường đây, các bạn sẽ nhất định nhảy lên và hôn tôi tới tấp cho mà xem, nếu các bạn còn nhớ đến các vụ chữa viêm khớp này.
4. Bệnh Alzheimer.
Hồi trước có ai trong số các bạn có nghe thấy người ta nói tới chứng bệnh Alzheimer chưa ( còn gọi là bệnh D)?
Nay chắc mọi người đều đã biết rồi. Khi tôi còn trẻ, lúc đó chứng bệnh Alzheimer chưa xuất hiện. Ngày nay nó đã trở thành một chứng bệnh trong các bệnh phổ biến. Cứ một trong hai người đến tuổi 70 thì bị chứng bệnh này. Con số như vậy kể cũng đáng sợ thật! Còn trước đây, chứng bệnh ấy đã có trong gia súc rồi. Các bạn thử hình dung xem các trại chủ sẽ tổn thất như thế nào, nếu con heo nái đang nuôi mà không nhớ được vì sao nó đi đến máng ăn và đến đó để làm gì? Do đó 50 năm về trước ở nơi này đã được các trại chăn nuôi giải quyết. Từ lúc đó chúng tôi đã biết dùng đến vitamine liều cao để khắc phục nó.
Lẽ ra các bạn phải nhận ra thông báo của các bác sĩ tư của mình từ tháng 7/1992 rồi mới đúng, vì Viện nghiên cứu khoa học Califonia, San-Diago năm 1992 đã công bố rằng vitaminE làm chậm quá trình mất trí nhớ do bệnh Alzheimer gây ra. Cả vấn đề này nữa, họ cũng đã lạc hậu so với ngành thú y gần 50 năm!
Nghe như vậy, có thể có bạn nào đó khi bị bệnh sẽ muốn đi bác sĩ thú y để chữa cho ăn chắc chăng? ( cười)
5. Bệnh sỏi thận
Trong số các bạn ngồi đây đã có bạn nào khổ sở vì bệnh sỏi thận chưa? Vâng tôi đã thấy một số cánh tay giơ lên rồi đấy! OK
Khi các bạn mắc phải chứng bệnh này bác sĩ thường xuyên bạn hãy đề phòng, đừng bao giờ dùng những chất dinh dưỡng có thành phần Cacil, đừng dùng những phế phẩm bất kỳ nào từ sữa có Cacil, cũng như bất cứ thực phẩm nào có nó trong đó. Các ông ấy nói rằng Cacil nếu đưa vào sẽ xuất hiện trong thận và tạo ra sỏi thận. Thật ra thì Cacil trong thận xuất hiện là xuất phát từ bản thân xương chúng ta. Khi cơ thể bạn thiếu Cacil xương không đặc dễ tạo ra sỏi trong thận. Hàng ngàn năm trước, con người biết cách ngừa bệnh sỏi thận, mật cho gia súc rồi. Người ta cho nhiều Cacil hơn vào khẩu phần ăn của chúng, người ta cộng thêm Mg và Bo.
Những con bò đực, cừu và các loại gia súc cho sữa, khi chúng bị chứng bệnh này, lúc giải phẫu ra mới biết là thiếu Cacil. Chúng ta mà mắc phải bệnh này đôi lúc cũng muốn chết quách đi cho rảnh nợ!
Chúng tôi biết cách phòng ngừa chúng. Lẽ ra các bạn cũng phải được các bác sĩ của mình cho biết từ năm 1993 mới đúng, họ phải nói để các bạn biết rằng, Cacil có tác dụng làm giảm nguy cơ bị sỏi thận. Người ta đã nghiên cứu gần 40.000 bệnh nhân, được chia thành 5 loại nhóm. Nhóm nhận được số lượng cacil nhiều hơn thì không có người nào mắc bệnh sỏi thận cả. Các bạn nên nhớ, như tôi đã nói với các bạn rằng, tuổi thọ trung bình của các bác sĩ theo thống kê chỉ 58 tuổi, còn chúng ta thì đến những 75,5 tuổi. Hoá ra các nhà chuyên môn, những người đang dạy cho chúng ta phải sống như thế nào cho khoa học và cam đoan chắc với chúng ta rằng, chúng ta không được dùng nhiều muối, cafein, không nên ăn kem sữa với dầu ô liu thì mất sớm hơn độ tuổi trung bình của chúng ta. Trong khi đó những người có độ tuổi thọ từ 120 đến 140 lại cứ thản nhiên cho muối vào tách trà, uống nó đến 40 tách trong ngày, chế biến kem sữa với dầu ô liu mà vẫn sống đến 120 tuổi. Vậy các bạn tin vào ai? Tin vào những người sống trên 120 tuổi hay tin vào những người chết trong độ tuổi 58, các bạn hãy chọn lấy!
Chí ít, tôi cũng kính trọng một số người trong họ. Trong số đó, có bác sĩ Storward Cardred, 38 tuổi và là một bác sĩ gia đình, ông nghiên cứu về những vấn đề của bệnh Phình động mạch( Aneuvrisme), đó là chứng làm phình động mạch do cơ kém đàn hồi.
Nhưng từ năm 1957, chúng tôi được biết đến nguyên nhân của chứng Anewvrisme là do thiếu đồng ( Desieit Cuivrique) trong cơ thể. Lúc bấy giờ, chúng tôi đang nghiên cứu đồ án về vấn đề này. Chúng tôi theo dõi 200.000 con gà Lôi Tây ( gà Tây). Chúng tôi cho chúng khẩu phần gồm 90 chất dinh dưỡng. 13 tuần lễ đầu tiên tròn một số nửa gà đã chết vì chứng phình mạch. Chúng tôi bổ sung vào khẩu phần ăn của chúng gấp đôi số lượng đồng hữu cơ, các trại chủ phát huy số gà lên đến 500.000 con, nhưng lúc đó không còn con gà lôi nào mắc bệnh này nữa. Chúng tôi tiếp tục nghiên cứu trên chuột, mèo, chó, heo… Cuối cùng đi đến kết luận : Nguyên nhân của bệnh phình động mạch là do thiếu đồng.
6. Bệnh sớm bạc tóc ( già trước tuổi)
Đây là dấu hiệu cho biết bạn đang thiếu đồng trong cơ thể. Ngoài ra, da còn nhăn nheo do cơ kém đàn hồi; xuất hiện các quầng dưới mắt, các đường nhăn trên mặt, làm bạn giống như trái táo khô, da bắt đầu võng xuống: Trên hai chi trên, ngực, bụng, cổ…Và lúc ấy bạn đi mỹ viện để mổ lấy ra các lớp lòng thòng này.
Gặp trường hợp đó, thực tế và an toàn hơn, bạn nên dùng khoáng chất dạng keo ( mineraux colloidaux).
Tôi xin giới thiệu với các bạn một nhân vật nữa – Bác sĩ Marin Carter. Ông ấy chết vào lúc 57 tuổi, có bằng bác sĩ tại trường Y Harward, học vị tiến sĩ y học ở Yelye. Khi mổ tử thi, người ta xác định ông ta chết do chứng bệnh phình động mạch chủ theo kết luận của bệnh viện thuốc đại học Rockefeller. Tại sao ông ta chết? Do thiếu đồng! Ông ta cũng thuộc loại có nước giải rẻ tiền đấy!
Lại một ví dụ khác nữa. Đó là một luật sư nổi tiếng ở Detroit Elen Josys, bà ta chết lúc 44 tuổi. Bà có chân trong một câu lạc bộ thể thao nổi tiếng nhất. Các bạn biết đấy, ngày này hầu như mọi phụ nữ đều muốn có một bộ xương rắn như thép với chi phí rẻ nhất bà ta cũng bị chết vì chứng phình động mạch. Theo kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy những triệu chứng của bà giống như bại liệt hoặc xuất huyết não. Đó cũng là chứng thiếu Đồng đặc trưng. Và bà cũng thuộc loại người có nước giải rẻ tiền.
Có ai trong các bạn đã từng nghe về một nhân vật có tên là Stuward không nhỉ? Ông đã viết 5 quyển sách gây dư luận xôn xao về sức khoẻ, một trong những tác giả Y học giỏi nhất ở Boston. Sách của ông viết về chế độ ăn kiêng để giảm trọng lượng cơ thể, được viết vào lúc ông chưa tròn 20 tuổi. Tôi muốn được các bạn theo dõi về một tấm gương về ăn kiêng của vị này.Ông ta chết do chứng bệnh Nhồi máu cơ tim ( Cardiomuopathie). Nguyên nhân của chứng này là thiếu Selen.
Một số trại chủ chỉ đơn giản đi đến các cửa hàng thức ăn gia súc và mua Selen dưới dạng tiêm hoặc đóng viên cho gia súc của mình, nhằm ngăn ngừa chứng bệnh ấy. Bác sĩ Stuward Burkeer, tác giả của 5 quyển sách về dinh dưỡng lại chết vì bệnh thiếu Selen trong thành phần dinh dưỡng của mình lúc mới có 44 tuổi, ông ấy cũng thuộc loại người có nước giải rẻ tiền đấy thôi!
Các bạn hãy tin tưởng rằng, chúng ta có thể phòng ngừa được chứng nhồi máu cơ tim với giá phí tổn 10 cent trên ngày nếu bạn không hiểu được điều đó thì quả là lạ đấy! Tại sao chúng ta không dùng Selen với giá 10 cent trên ngày để tự cứu lấy mình?
Nhiều người trong số các bạn có lẽ biết đến bà này. Bà tên là Hel Clard, chết vào tuổi 47 do chứng nhồi máu cơ tim trong lúc bà là chuyên viên khoa viện tâm đồ ở Sait-Louis.
Chắc các bạn từng thế thế nào về những con bò cái cho rất ít thành phần cacil trong sữa. Chúng thường lân la tới những nơi có đá, sương, kiên trì nhai những vật lạ, nhai cả những hòn cuội, những mẫu tấm lợp ximăng đó là bệnh Panka. Người trại chủ có kinh nghiệm biết mình phải làm gì ông ta bổ sung vào khầu phần ăn của bồ sữa những khoáng chất, nếu không chúng sẽ lần lượt xơi tái tất cả vật liệu đang có trong chuồng bò của ông ta.
Ở con người hiện tượng này cũng thường xảy ra. Các chị phụ nữ có mang thường hay thèm thứ này thứ nọ. Có khi họ thèm cả những thứ Trời mới hình dung nổi, chẳng hạn như dưa chuột quết với kem sữa…Có gì đâu, cái thai đang phát triển, lấy đi của cơ thể thai phụ những khoáng chất cần thiết cho nó.
Xin khuyên các bạn một chút. Hãy theo dõi xem tay và mặt mình, nếu phát hiện thấy những đốm đỏ, đó là dấu hiệu bạn đang thiếu Selen đấy. Cần uống nó dưới dạng keo trong vòng 6 tháng, mọi vết đỏ sẽ biến mất hết. Sau nửa năm lại phải trị một lần nữa. Vì có thể vết đỏ chỉ biến mất ngoài da, nhưng lại tạo ra trong các cơ quan nội tạng như ở vỏ não, tim, gan, thận.
7. Một số khoáng chất ảnh hưởng đến cơ thể:
Chrome và Vanadium: Trong các bạn ngồi đây bạn nào bị lượng đường trong máu thấp? Vâng, khoảng 10% ! Chắc các bạn thường thấy ở trẻ con rất háu ăn đường. Chúng đang thiếu Chrome và Vanadium đấy. Thiếu Cr và V, lượng đường thiếu trong máu sẽ thấp, đó là hiện tượng của bệnh tiểu đường ( Diabete) thiếu thiếc(Sn) thì sao? Hiện tượng phổ biến là hói đầu. Tôi thấy nhiều người trong hội trường này đang thiếu thiếc đấy! Nếu không kịp thời chữa các bạn sẽ bị điếc cho mà xem.
Còn thiếu Bore ( Bo) ? Các bà cần thiết và coi trọng Bo. Nó giúp ta giữ được Calci trong xương để ngừa bệnh loãng xương. Bo còn giúp ta sản xuất Oestrogene cho nữ, còn đối với đàn ông, Bo còn giúp sản sinh ra Testogene. Phụ nữ thiếu Bo phải chịu nhiều điều phiền toái trong thời kỳ mãn kinh ( monopause), thanh niên thiếu nó sẽ bị điếc, có hiểm hoạ là bị liệt dương sớm ( Impotension)
Thiếu kẽm ( Zn) dấu hiệu đầu tiên cho thấy thiếu kẽm là ăn không biết ngon. Điều đó sẽ đưa đến suy dinh dưỡng.
Trong thí nghiệm đối với các con vật nghiệm cho thấy, có khoảng 7 chất khoáng kéo dài tuổi thọ của chúng ta lên gấp đôi. Con người ta, tôi xin nhắc lại ở đây: Cần 90 thành phần dinh dưỡng, trong đó: 60 khoáng chất, 16 vitamine, 12 acid amine đạm, acid amine béo. May cho chúng ta là các loại thảo mộc đã có sẵn acid amine, vitamine và acid béo tối cần thiết cho cơ thể. Vậy là tốt quá rồi! Chỉ cần dùng 15 đến 20 hợp phần sẵn có trong thảo mộc hàng ngày, được kết hợp một cách đúng đắn, sao cho cơ thể nhận được 90 thành phần cần thiết.
Đứng về mặt lý thuyết là có thể đạt được đấy, nhưng thực tế ít ai nhận được số lượng vitamine, acid amine, acid béo như vậy trong khẩu phần ăn của mình. Vì vậy tôi khuyên các bạn, nếu muốn giữ mạng sống của mình cần phải bổ sung đầy đủ số lượng nói trên.
Ngược lại các bạn không bao giờ sống đến 120 tuổi và 140 tuổi đâu!Mặt khác về khoáng chất, hiện nay vấn đề này cũng trở thành câu chuyện bi thảm đây!
Ngày nay tuyệt đại bộ phận rau quả chúng ta đang ăn không có chứa một khoáng chất nào tối cần thiết cho cơ thể cả. Vì sao vây? Vì trong đất trồng trọt, các khoáng chất đã bị khai thác hoặc bị sói mòn đến cạn kiệt. Thế thì rau quả lấy đâu ra khoáng chất để cung cấp cho chúng ta?
Tôi chuẩn bị sẵn có cho các bạn một bản photocopy, tài liệu của Thượng viện Hoa Kỳ, 2.64 – trong khoá 2, đại hội lần thứ 74. Trong đó có nói rằng hàm lượng vitamine, chất khoáng trong các trang trại của ta đã biến mất, mất mùa màng, ngũ cốc, hạt, rau quả đều kém chất lượng do chúng không còn chứa khoáng chất nữa. Những người dùng thường xuyên các loại rau màu ấy sẽ bị liên quan đến việc thiếu khoáng chất.
Biện pháp còn lại là bổ sung chất khoáng vào thức ăn hàng ngày nhằm phòng ngừa và điều trị các chứng bệnh nói trên.( Biên bản Đại hội toàn quốc Hoa Kỳ đã ghi rõ như vậy đấy!). Đó là biên bản ghi vào năm 1936.
Nhưng đến nay tình hình có được cải thiện hơn không? Không! Rất tiếc còn tệ hại hơn! Nguyên nhân: Các trại chủ của họ chỉ bổ sung vào đất của họ Natri, Kali và Phosphore thôi. Ai có quyền bắt họ phải bổ sung vào đất trồng trọt của trang trại mình đến 60 chất khoáng? Bởi lẽ, việc đó không dính dáng đến việc tăng sản cho mùa màng của họ cả. Cho nên cứ sau mỗi vụ thu hoạch thì đất càng mất một lượng chất khoáng. Nếu bắt họ cứ bỏ thêm các vi lượng, giá thành sản phẩm sẽ lên cao, bán không chạy, tài khoản của họ bị thâm hụt, đưa họ đến phá sản mất!
Tình hình thực tế như vậy đấy, và tôi có thể nói trước với các bạn rằng, chúng ta đang đứng trên bờ vực thẳm của tai hoạ. Cho nên chúng ta phải gánh lấy trách nhiệm đối với sức khoẻ của chúng ta. Phải tự giác dùng các chất khoáng bổ sung.
Người ta thường hay hỏi tôi: “ Vậy chứ 1000 năm về trước, con người làm gì khi chưa có phân bón, ấy thế mà người ta vẫn sống lâu được? Ông nghĩ thế nào về những người Ai Cập, Trung Hoa, Ấn Độ?”.
- Vì các dân tộc đó sống quanh các dòng sông lớn như sông Nil, sông Hằng, sông Hoàng Hà ( Trung Quốc). Hâù như hàng năm các cánh đồng đều bị một lần ngập lụt. Mỗi lần như vậy, nước mang các chất khoáng trong các núi đến từ khoảng cách hàng vạn dặm. Và, người ta còn lạy trời mưa xuống cho ngập lụt để sau đó các cánh đồng được bổ sung những tầng phù sa. Còn chúng ta thì
Chủ đề tương tự
Người đăng:
langdangphieubat
Ngày đăng:
Người đăng:
rottie
Ngày đăng:
Người đăng:
phha
Ngày đăng: