Sửa lại cho đúng :Triết học trước 1975 được dạy ở cấp 3.
Việc xác định mục đích sống, suy gẫm về sự sống, sự chết, các giá trị căn bản phổ quát . . . là điều tối cần để tạo ra một nhân cách lành mạnh, mà khi cấp 3, đại học là tuổi định hình nhân cách.
Chính việc không dạy triết học, thần học, đạo đức học . . . khiến tạo nên hàng loạt thế hệ sống hời hợt, chỉ biết ganh đua nhau kiếm tiền, ăn hối lộ, dẫm đạp lên nhau mà sống chứ không phải tìm kiếm những giá trị tốt đẹp.
Hình như Em đi lạc chủ đề của thớt rồi? Em stop ở đây nhé.
Pre75 môn triết đc đưa vào học từ bậc trung học đệ nhị cấp (sau 75 gọi là cấp 3). Lúc nầy đã phân ban, và phân ban triết sẽ học nặng môn nầy hơn các ban còn lại.
Trung học đệ nhất cấp (cấp 2) không dạy triết nhưng phải học môn Công Dân Giáo Dục.
Triết là môn "khó nuốt", chỉ có những ng có thiên hướng khoa học và suy luận trừu tượng mới thích học. Đặc biệt là ngoài những tác giả triết cồ đại Đông Tây như Khổng tử, Lão tử, Nietzsche, Jp Sartre, triết Phật Giáo, TCG ... còn học luôn môn triết Max Lenin theo sách của hai tác giả Trần Văn Toàn và Lý chánh Trung viết, NXB Khai Trí phát hành.
Chỉnh sửa cuối:
Đi hay về chị là 1 phần câu chuyện làm sao để sống và hạnh phúc thì khó vô cùng.
Tri túc, đãi túc, tiện túc, hà thời túc,
Tri nhàn, đãi nhàn, tiện nhàn, hà thời nhàn”
Biết thế nên khó vô cùng, đi di dân để sống đời hạnh phúc mới khó vì cần phải có điều kiện cần và đủ và vận may.
Bắt buộc di dân hay thời xưa là tị nạn thì là đi để thoát x và khai phá. Một số it không hiểu nên nhầm lẫn trong suy nghỉ và hành động. Nếu có điều kiện nên đi du lịch và tự tìm hiểu xem cuộc sống đó có phù hợp với gia đình hay bản thân mình o.
Chuyện dài lắm nên suy nghỉ phải sâu và xa. Hic mình rãnh thật.
Chí lý
Không có đường lùi đâu tin mình đi nên quyết đi thì phải làm quyết liệt, phải học anh văn thật tối nghiên cứu văn hoá Mỹ thật kỷ và chấp nhận rủi ro vì rủi ro ở đâu cũng có.
Hoàn toàn đồng ý.
Toàn tâm toàn ý quyết liệt xây dựng cuộc sống mới cũng chưa chắc đã thành công. Huống gì cứ đứng núi này trông núi nọ, ở bên kia mà lo cả chuyện bên đây thì cả 2 bên đều chẳng ra gì đâu.
Hồi đầu chưa chứng kiến cảnh 2 quê của các bác định cư nửa vời, nên e cũng nghĩ chân trong chân ngoài là phương án tốt nhất. Thế nhưng năm nay chứng kiến 3 trường hợp xử lý nửa vời như thế (có chia sẻ ở mấy page đầu), e thấy đúng là tự làm khổ mình, khổ gia đình, tốn kém, mất thời gian, sức khỏe, mua việc vào mình. Đúng là đã đi là phải như Nguyễn Hoàng vào nam ý, phải làm như cuốn chiếu theo lời khuyên của NBK. Sang rồi thì lo làm ăn, chứ đừng hóng chuyện trong nước, đừng lo chuyện chính chị chính e vĩ mô trong nước rồi còm linh tinh nó mất chất đi, hihi.Chí lý
Hoàn toàn đồng ý.
Toàn tâm toàn ý quyết liệt xây dựng cuộc sống mới cũng chưa chắc đã thành công. Huống gì cứ đứng núi này trông núi nọ, ở bên kia mà lo cả chuyện bên đây thì cả 2 bên đều chẳng ra gì đâu.
Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm mà các anh ấy tự thấy mình phải mang vác với đồng bào ở lại còn lầm than nên đừng nói là đừng thế nào???Hồi đầu chưa chứng kiến cảnh 2 quê của các bác định cư nửa vời, nên e cũng nghĩ chân trong chân ngoài là phương án tốt nhất. Thế nhưng năm nay chứng kiến 3 trường hợp xử lý nửa vời như thế (có chia sẻ ở mấy page đầu), e thấy đúng là tự làm khổ mình, khổ gia đình, tốn kém, mất thời gian, sức khỏe, mua việc vào mình. Đúng là đã đi là phải như Nguyễn Hoàng vào nam ý, phải làm như cuốn chiếu theo lời khuyên của NBK. Sang rồi thì lo làm ăn, chứ đừng hóng chuyện trong nước, đừng lo chuyện chính chị chính e vĩ mô trong nước rồi còm linh tinh nó mất chất đi, hihi.
Nhưng kể ra kèm với mỗi lời khuyên là 1 tờ 100 USD thì nó sẽ có tính thuyết phục hơn nhể!!!
Bác nào dưới 40, chưa cảm thấy "thỏa chí" và chưa đủ trải nghiệm cuộc sống một cách trọn vẹn, mà lấy lý do đầu tiên để tự thuyết phục mình đi hay ở là "vì con" thì em khuyên các bác nên ở lại.
Ở tuổi đó hãy "vì mình" là trước tiên. Nếu muốn trải nghiệm, cảm thấy có khả năng thích nghi ở xã hội mới thì cứ mạnh dạn tiếp tục. Cứ nuôi con tốt nhất theo khả năng của mình thôi, ở đâu cũng được, nó sẽ lựa chọn con đường cho nó. Và nó cũng sẽ "vì bản thân nó" là giải pháp tốt nhất.
Nếu bác trên 40 Và có đầy đủ trải nghiệm cuộc sống mà mình cho rằng trọn vẹn, thì có thể xem xét "vì con"
Còn bác nào trên 40 Nhưng cũng chỉ mới phất, chưa trải nghiệm nhiều, thì ở VN, lấy tiền đó đi du lịch vòng quanh thế giới, sống cuộc sống an nhàn. Giáo dục con cái tốt, tập cho nó tự lập, có trách nhiệm với bản thân, em tin sau này nó sẽ sống tốt, và sống ở đâu là do nó tự lựa chọn.
Tóm lại, hãy "vì mình" trước, đừng vì bất cứ ai khác trước.
Em đang nói tới những trường hợp đang có tài sản cỡ $1M - $1.5M và net income 50k-100k ở VN
Vài ý kiến cá nhân của 1 người 33 tuổi, 1 vợ 2 con, đang vượt biên và không mang theo tài sản gì. Em vì bản thân mình.
Ở tuổi đó hãy "vì mình" là trước tiên. Nếu muốn trải nghiệm, cảm thấy có khả năng thích nghi ở xã hội mới thì cứ mạnh dạn tiếp tục. Cứ nuôi con tốt nhất theo khả năng của mình thôi, ở đâu cũng được, nó sẽ lựa chọn con đường cho nó. Và nó cũng sẽ "vì bản thân nó" là giải pháp tốt nhất.
Nếu bác trên 40 Và có đầy đủ trải nghiệm cuộc sống mà mình cho rằng trọn vẹn, thì có thể xem xét "vì con"
Còn bác nào trên 40 Nhưng cũng chỉ mới phất, chưa trải nghiệm nhiều, thì ở VN, lấy tiền đó đi du lịch vòng quanh thế giới, sống cuộc sống an nhàn. Giáo dục con cái tốt, tập cho nó tự lập, có trách nhiệm với bản thân, em tin sau này nó sẽ sống tốt, và sống ở đâu là do nó tự lựa chọn.
Tóm lại, hãy "vì mình" trước, đừng vì bất cứ ai khác trước.
Em đang nói tới những trường hợp đang có tài sản cỡ $1M - $1.5M và net income 50k-100k ở VN
Vài ý kiến cá nhân của 1 người 33 tuổi, 1 vợ 2 con, đang vượt biên và không mang theo tài sản gì. Em vì bản thân mình.
Trong nầy có thất bại và thành công, nhưng e rằng thất bại nhiều nên thấy nhiều cậu đã chùn, có tư tưởng bàn lùi.
Điều đó là tự nhiên vì yếu thì ko nên ra gió.
Cảm thấy ko chiến đấu được với cuộc sống Mỹ thì xếp càng lại.
Ở Mỹ - theo như mềnh nghiệm thấy - những ai để cái tôi quá to, cái đạo mạo, cái "phong kiến" quá lớn thì thường thất bại.
Mỹ ko có chỗ cho "nhục", bác sĩ, kỹ sư, ông chủ...xin lỗi vứt hết những cái vớ vẩn đó vào sọt rác TẠI VIỆT NAM, thì mới đánh lại ván bài cuộc đời ở nước Mẽo được, tất cả phải lăn ra làm và nghĩ kế kiếm tiền, được cái nó khá tự do cho ý tưởng.
Các cậu hãy tự hỏi có những người qua bằng 2 bàn tay trắng tại sao họ vẫn thành công và có mấy ai về?
Trong khi hiện các cậu trong túi có ngót triệu đô mà chùn? ( trừ những cậu quá già, tiếng Anh yếu, thì mềnh khuyên ở lại) , nhưng những cậu 30, 40 thì đừng bỏ lỡ cơ hội trải nghiệm những sức sống tiềm ẩn trong bản thân chưa đánh thức.
Mềnh tạm chia 2 dạng:
1- Giàu, giỏi: lấy thí dụ từ bạn mềnh, nó ko chọn đi EB5 mà đi diện L1 ( visa dành cho doanh nhân đầu tư vào Mỹ - chú ý "doanh nhân" chứ ko phải người thường như EB5)
Nó phải có doanh nghiệp - dĩ nhiên - nhưng luật Mỹ đòi hỏi cái DN này phải nắm ít nhất 51% cổ phần của cty Mỹ. Nó phải tốn 4 năm trời qua lại , hợp đồng, làm ăn (thật) để có quyền mua cty.
Nói chung là mềnh nể sự kiên trì và năng động của nó, khe hẹp thế mà cũng lọt.
Tiền mua nhà nó chuyển tiền qua ko được, hỏi thì cậu ta cười sảng khoái nói mua nhà bằng bitcoin!!!
mà kế này do chính luật sư Mỹ của nó mách nước cho ( tốn với ổng gần 30.000 USD đường đi nước bước)
2- Giàu nhưng ko giỏi lắm: thằng này nhiều tiền hơn thằng kia, ở VN đã 2 căn biệt thự Thảo Điền và 4 căn ở Phú Mỹ Hưng, đi bằng EB5...nó nói thẳng luôn là nhà nước ko cho chuyển tiền mua nhà kiểu EB5, toàn phải nhờ cty luật lách, nôm na là chuyển ngân "lậu" ( có thể coi như thế vì mềnh đọc hồ sơ của nó cũng ko hiểu mức độ tuân theo pháp luật đến đâu) - mà nó cũng cho biết 100% tiền chuyển qua con đường EB5 có cái nào chánh thức đâu, toàn vòng vèo.
Quan trọng nhất là chứng minh nguồn tiền kia, cái này thì khỏe vì hồ sơ mua bán rõ ràng.
Kết cục 2 thằng thì thằng đầu thành công hơn vì kinh doanh hoành tráng bên Mỹ, thằng sau cũng mở tiệm mang tính trang điểm vì như nó nói để ko buồn vì đi ra đi vô và "để giảm tốc độ hết tiền xài thôi" chứ có lời đồng nào đâu
Nó nói vậy chớ mềnh biết tiền nó xài 3 đời ko hết.
3- Thằng thứ ba đi Can thì chuyển tiền 1 phần bằng phương thức chữa bệnh cho bà xã ( ung thư buồng trứng), mà tiền chuyển chữa bệnh thì tha hồ, giờ bệnh vợ nó cũng khỏi và nhà cũng mua được, có điều tiền đang cạn vì cả hai để cái tôi "ông Chủ ở VN" lớn quá, ko thích đi cào móng thiên hạ......còn Vợ chữa bệnh xong thì lại bỏ nó theo một thằng Tàu!
Một phần tiền mua nhà nó chuyển kiểu khác là "tặng người thân" bên CAN, do chính cty dịch vụ ở VN làm , mất phí 3% được đảm bảo bằng hợp đồng đền 100% nếu rủi ro.
Đi sâu vào cái này là ko thể vì các cty luật và dịch vụ họ kín đáo và chặt chẽ ko muốn chia sẻ.
Mềnh thấy cty Immica đạt thành công nhiều nhứt vì lắm chiêu.
Cty Harvey Law Group cũng thành công nhiều dù bị kiện 1 lần.
Điều đó là tự nhiên vì yếu thì ko nên ra gió.
Cảm thấy ko chiến đấu được với cuộc sống Mỹ thì xếp càng lại.
Ở Mỹ - theo như mềnh nghiệm thấy - những ai để cái tôi quá to, cái đạo mạo, cái "phong kiến" quá lớn thì thường thất bại.
Mỹ ko có chỗ cho "nhục", bác sĩ, kỹ sư, ông chủ...xin lỗi vứt hết những cái vớ vẩn đó vào sọt rác TẠI VIỆT NAM, thì mới đánh lại ván bài cuộc đời ở nước Mẽo được, tất cả phải lăn ra làm và nghĩ kế kiếm tiền, được cái nó khá tự do cho ý tưởng.
Các cậu hãy tự hỏi có những người qua bằng 2 bàn tay trắng tại sao họ vẫn thành công và có mấy ai về?
Trong khi hiện các cậu trong túi có ngót triệu đô mà chùn? ( trừ những cậu quá già, tiếng Anh yếu, thì mềnh khuyên ở lại) , nhưng những cậu 30, 40 thì đừng bỏ lỡ cơ hội trải nghiệm những sức sống tiềm ẩn trong bản thân chưa đánh thức.
Mềnh tạm chia 2 dạng:
1- Giàu, giỏi: lấy thí dụ từ bạn mềnh, nó ko chọn đi EB5 mà đi diện L1 ( visa dành cho doanh nhân đầu tư vào Mỹ - chú ý "doanh nhân" chứ ko phải người thường như EB5)
Nó phải có doanh nghiệp - dĩ nhiên - nhưng luật Mỹ đòi hỏi cái DN này phải nắm ít nhất 51% cổ phần của cty Mỹ. Nó phải tốn 4 năm trời qua lại , hợp đồng, làm ăn (thật) để có quyền mua cty.
Nói chung là mềnh nể sự kiên trì và năng động của nó, khe hẹp thế mà cũng lọt.
Tiền mua nhà nó chuyển tiền qua ko được, hỏi thì cậu ta cười sảng khoái nói mua nhà bằng bitcoin!!!
mà kế này do chính luật sư Mỹ của nó mách nước cho ( tốn với ổng gần 30.000 USD đường đi nước bước)
2- Giàu nhưng ko giỏi lắm: thằng này nhiều tiền hơn thằng kia, ở VN đã 2 căn biệt thự Thảo Điền và 4 căn ở Phú Mỹ Hưng, đi bằng EB5...nó nói thẳng luôn là nhà nước ko cho chuyển tiền mua nhà kiểu EB5, toàn phải nhờ cty luật lách, nôm na là chuyển ngân "lậu" ( có thể coi như thế vì mềnh đọc hồ sơ của nó cũng ko hiểu mức độ tuân theo pháp luật đến đâu) - mà nó cũng cho biết 100% tiền chuyển qua con đường EB5 có cái nào chánh thức đâu, toàn vòng vèo.
Quan trọng nhất là chứng minh nguồn tiền kia, cái này thì khỏe vì hồ sơ mua bán rõ ràng.
Kết cục 2 thằng thì thằng đầu thành công hơn vì kinh doanh hoành tráng bên Mỹ, thằng sau cũng mở tiệm mang tính trang điểm vì như nó nói để ko buồn vì đi ra đi vô và "để giảm tốc độ hết tiền xài thôi" chứ có lời đồng nào đâu
Nó nói vậy chớ mềnh biết tiền nó xài 3 đời ko hết.
3- Thằng thứ ba đi Can thì chuyển tiền 1 phần bằng phương thức chữa bệnh cho bà xã ( ung thư buồng trứng), mà tiền chuyển chữa bệnh thì tha hồ, giờ bệnh vợ nó cũng khỏi và nhà cũng mua được, có điều tiền đang cạn vì cả hai để cái tôi "ông Chủ ở VN" lớn quá, ko thích đi cào móng thiên hạ......còn Vợ chữa bệnh xong thì lại bỏ nó theo một thằng Tàu!
Một phần tiền mua nhà nó chuyển kiểu khác là "tặng người thân" bên CAN, do chính cty dịch vụ ở VN làm , mất phí 3% được đảm bảo bằng hợp đồng đền 100% nếu rủi ro.
Đi sâu vào cái này là ko thể vì các cty luật và dịch vụ họ kín đáo và chặt chẽ ko muốn chia sẻ.
Mềnh thấy cty Immica đạt thành công nhiều nhứt vì lắm chiêu.
Cty Harvey Law Group cũng thành công nhiều dù bị kiện 1 lần.
Khi đi làm chỉ mơ đến một ngày nào đó mình kiếm đủ tiền để không còn phải lo về tiền, để thực hiện các ước mơ của mình ví dụ như mua con đồng hồ Patek Phillipe, đi du lịch khắp thế giới hay đi theo ĐT VN xem thi đấu ở Seagames hay Asiad hay AFF, hay xem CK Cúp C1 v..v. Nên khi thấy các bác đã kiếm được nhiều triệu đô (nhiều hơn giấc mơ của e rồi) mà bước tiếp theo lại tính đến một cuộc trường chinh mới, để lại tính toán kiếm tiền, tích luỹ và tiết kiệm lại như thời hàn vi, là cái e thấy khá khó hiểu, nên cứ tham gia hóng và còm trên các chủ đề kiểu này. Các bác cứ bảo vì con, vì không khí trong lành, vì thực phẩm sạch, vì giáo dục tốt, vì dịch vụ y tế tốt...v..v. Tất cả đều đúng nếu các bác vươn lên được top đầu của XH, còn nếu không, tất cả chỉ là truyền thuyết. Không khí sạch thì khí hậu lại không phù hợp, thực phẩm sạch thì không ai nhắc đến bò điên, các vụ bê bối thực phẩm lớn, thực phẩm biến đổi gen, tình trạng béo phì, tim mạch..v..v, dịch vụ y tế tốt nhưng tình trạng quan liêu thủ tục khám bệnh + chi phí cao thì ai cũng phải cầu nguyện đừng bao giờ bị bệnh, còn giáo dục trừ khi vào được trường tư hoặc trường công ở khu giàu có, còn lại tốt hay không là chuyện năm ăn năm thua....
Anh đừng nói vậy!Khi đi làm chỉ mơ đến một ngày nào đó mình kiếm đủ tiền để không còn phải lo về tiền, để thực hiện các ước mơ của mình ví dụ như mua con đồng hồ Patek Phillipe, đi du lịch khắp thế giới hay đi theo ĐT VN xem thi đấu ở Seagames hay Asiad hay AFF, hay xem CK Cúp C1 v..v. Nên khi thấy các bác đã kiếm được nhiều triệu đô (nhiều hơn giấc mơ của e rồi) mà bước tiếp theo lại tính đến một cuộc trường chinh mới, để lại tính toán kiếm tiền, tích luỹ và tiết kiệm lại như thời hàn vi, là cái e thấy khá khó hiểu, nên cứ tham gia hóng và còm trên các chủ đề kiểu này. Các bác cứ bảo vì con, vì không khí trong lành, vì thực phẩm sạch, vì giáo dục tốt, vì dịch vụ y tế tốt...v..v. Tất cả đều đúng nếu các bác vươn lên được top đầu của XH, còn nếu không, tất cả chỉ là truyền thuyết. Không khí sạch thì khí hậu lại không phù hợp, thực phẩm sạch thì không ai nhắc đến bò điên, các vụ bê bối thực phẩm lớn, thực phẩm biến đổi gen, tình trạng béo phì, tim mạch..v..v, dịch vụ y tế tốt nhưng tình trạng quan liêu thủ tục khám bệnh + chi phí cao thì ai cũng phải cầu nguyện đừng bao giờ bị bệnh, còn giáo dục trừ khi vào được trường tư hoặc trường công ở khu giàu có, còn lại tốt hay không là chuyện năm ăn năm thua....
Các anh đi được thì một là giàu, hai là giỏi. Thế thì ở lại thì con các anh ấy sẽ đè con tôi như gián.
Vậy tôi ủng hộ nhiệt liệt việc các anh ấy ra đi!