Do thằng sắp xe, do thằng chủ quán, do thằng bảo vệ cái quái gì ? Không lẽ mấy thằng đó là chủ đất, mấy bác thi lấy bằng do cái cấp, luật GT hay luật rừng, đường công cộng hay đường làng ? Làm ơn đừng ngụy biện dùm!
- Tags
- văn hoá giao thông
Bác nói thế !!! haizmà em nói nhé, cái xe ghẻ camry thì bé như con chuột, bán cả nhà đi chưa chắc mua được xe của em. vậy mà đậu như vậy !!! ặc ặc. em xin lỗi nhưng.
chúc các bác năm mới vạn sự bình yên
Nhà họ ở đâu, bao lớn? mà bác biết bán nhà họ cũng không mua được xe như xe bác?
Chắc có lẽ bác giàu lắm, nhưng em thấy Phạm Nhật Vượng, Đoàn Nguyên Đức, hay cả đến Bill Gates cũng chưa dám phát ngôn như bác. Haiz.
Bác nói thế !!! haiz
Nhà họ ở đâu, bao lớn? mà bác biết bán nhà họ cũng không mua được xe như xe bác?
Chắc có lẽ bác giàu lắm, nhưng em thấy Phạm Nhật Vượng, Đoàn Nguyên Đức, hay cả đến Bill Gates cũng chưa dám phát ngôn như bác. Haiz.
Em cảm ơn bác đã nhắc nhở. Đúng là phát ngôn ko đẹp tại em bực mình quá thôi. Nếu bác chủ xe có xem chủ đề này thì em cũng xin lỗi nhé.
Tóm lại, e cũng ko muốn chỉ trích. Hy vọng chủ đề góp phần nâng cao ý thức lái xe đậu xe của mọi người. Làm gì chú ý ko ảnh hưởng đến cộng đồng.
Xin chúc anh chị em otosaogon 1 năm mới tràn đầy hạnh phúc và lái xe an toàn.
Quán Hiền Lành này bán đồ Bắc
Giờ Quận 7 toàn dân Bắc và Hàn Quốc. Nói tắt là dân Bắc Hàn
Giờ Quận 7 toàn dân Bắc và Hàn Quốc. Nói tắt là dân Bắc Hàn
vậy từ có văn hóa xui vào ở PMH đều mất văn hóa hết hả bác?kệ người ta...bác có ở phú mỹ hưng đâu mà ý kiến....bác qua đây ở chắc rồi cũng như hộ thôi...
Em kể tóm tắt các bác nghe câu truyện: "Trông thấy vậy mà không phải vậy!"
Trong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên, thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Có một nhà hào phú đem biếu thầy trò một ít gạo … Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi - một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất - phần việc nấu cơm.
Khổng Tử đang đọc sách bỗng nghe một tiếng "cộp" từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống … thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ … Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh … rồi từ từ đưa cơm lên miệng
Khổng Tử thở dài … ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!"
Đến bữa cơm, Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: "Thầy nhớ đến cha mẹ thầy … cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?
Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa: "Dạ thưa thầy, nên ạ!" Khổng Tử lại nói: "Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?"
Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: "Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch." Khổng Tử hỏi: "Tại sao?"
Nhan Hồi thưa: "Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi … nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình trung làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em …
Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi … bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và … thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!"
Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!"
Các bác đừng nên vội kết luận điều gì quá, thậm chí nghĩ lý do tốt dùm người ta thì càng tốt cho mình, vì đỡ bị bực chứ cũng chả phải tốt cho người ta đâu.
Hôm em ăn mỳ cuối đường Bùi Bằng Đoàn - PMH cũng được hướng dẫn đậu xe y hệt thế này nhưng phía trong có 1 xe nữa. Đường đó gần như khu nội bộ, không phải trục lưu thông chính và rất to không ảnh hưởng đến lưu thông nên em cũng đậu.
Trong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên, thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Có một nhà hào phú đem biếu thầy trò một ít gạo … Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi - một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất - phần việc nấu cơm.
Khổng Tử đang đọc sách bỗng nghe một tiếng "cộp" từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống … thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ … Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh … rồi từ từ đưa cơm lên miệng
Khổng Tử thở dài … ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!"
Đến bữa cơm, Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: "Thầy nhớ đến cha mẹ thầy … cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?
Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa: "Dạ thưa thầy, nên ạ!" Khổng Tử lại nói: "Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?"
Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: "Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch." Khổng Tử hỏi: "Tại sao?"
Nhan Hồi thưa: "Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi … nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình trung làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em …
Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi … bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và … thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!"
Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!"
Các bác đừng nên vội kết luận điều gì quá, thậm chí nghĩ lý do tốt dùm người ta thì càng tốt cho mình, vì đỡ bị bực chứ cũng chả phải tốt cho người ta đâu.
Hôm em ăn mỳ cuối đường Bùi Bằng Đoàn - PMH cũng được hướng dẫn đậu xe y hệt thế này nhưng phía trong có 1 xe nữa. Đường đó gần như khu nội bộ, không phải trục lưu thông chính và rất to không ảnh hưởng đến lưu thông nên em cũng đậu.