Tập Lái
19/7/14
19
1.012
78
59
Mấy hôm trước anh @Jeans rủ kể chuyện ma. Rồi anh @henvaho kể chuyện chuyến tàu gì đó có bối cảnh sau 75 làm ngứa ngáy bàn phím quá chừng. Ngặt nổi không xoay nổi cái số điện thoại nên không tham gia CNL được. Rồi tình cờ tôi phát hiện, thì ra hay dở sang hèn gì thì cuối cùng các thớt CNL cũng lưu vong sang CFXV cả. Vậy tại sao mình không "đi tắt đón đầu" mở một thớt bên này cho oách nhỉ. Mà chuyện này chỉ là "đờ mi" ma thôi nhưng hơi dài nên chống chỉ định mấy anh đọc cứ đòi "tóm tắt năm dòng", và những loài tương cận nhé.


Chuyện bắt đầu từ sau năm 1975. Ba tôi ₫i học tập cải tạo. Má tôi, giống như bao bà vợ viên chức chế ₫ộ cũ, lóng ngóng trong kế sinh nhai, ngơ ngác với thời cuộc mới, trong một xã hội ₫a phần cũng ₫ang ngơ ngác như bà. Tôi lúc ₫ó 16 tuổi, anh của 4 ₫ứa em. Là con của một viên chức chế ₫ộ cũ thành ₫ạt, nên "trải ₫ời" nhất với tôi lúc ₫ó chỉ là theo ₫ám bạn ôm ruột xe - hình như lúc ₫ó bọn nhóc gọi là cái "pít xin" - bơi qua rạch Thị Nghè chặtdừa nước về ăn, hành ₫ộng mà ba tôi vẫn gọi là "lêu lổng" khi dứ dứ cây roi trên mông tôi sau những chuyến hành tẩu như thế. Do ₫ó khi có chính sách ₫i "kinh tế mới", gia ₫ình tôi ₫ón nhận một cách bình thản, không vui cũng chẳng buồn.

Vùng ₫ất mà chúng tôi tới là một cánh rừng chồi với bạt ngàn cỏ tranh. Bởi vậy, sau một thời gian phần nhiều gia ₫ình rút êm cũng không có gì ngạc nhiên. Như anh @gakho có lần nói tới, trong ₫ám lưu dân₫ó có lẫn khoảng mười gia ₫ình Tàu Nùng, hình như ₫ến từ các tỉnh phía bắc. Họ chịu khó và làm nghề nông rất cừ. Những người Nùng này đã bày cho dân Sài Gòn chúng tôi trồng đu đủ – cây chống đói nhanh nhất – và là những gia ₫ình bám trụ khu kinh tế mới bền bỉ nhất. Dĩ nhiên chúng tôi làm nông không "rất cừ" nên sinh sống cực kỳ chật vật. Bản thân tôi phải nhiều lần quay về nhà cũ ở Sài Gòn - không hiểu sao vẫn không bị tịch thu - tháo bán từ mái tôn cho ₫ến cửa sổ ₫ể kiếm thêm tiền sinh sống. Căn nhà cuối cùng chỉ còn lại nền gạch bông - do tôi không cạy nổi - và ₫ược bác hàng xóm tận dụng làm chuồng nuôi heo. Bám trụ khu kinh tế mới ₫ược hơn một năm, ở thời ₫iểm bỉ cực nhất, nhìn nồi cơm độn và đĩa đu đủ non luộc chấm muối mè, má tôi bàn chuyện tháo chạy về lại SàiGòn. Nhưng lúc ₫ó nhà cửa có còn nữa ₫âu. Cuối cùng chúng tôi quyết ₫ịnh chuyển vào sinh sống trong một ngôi làng cách ₫ó khoảng mười mấy cây số về phía thị trấn. Má tôi bán hết tư trang, cộng thêm bác hàng xóm trả tiền nhà, cũng không nhiều gì, mua ₫ược mấy sào ruộng và một căn nhà nhỏ. Theo má tôi, có ruộng là có gạo ăn, không lo chết ₫ói. Còn chuyện mắm muối tính sau.

Đó là một ngôi làng xinh xắn, gần như mọi cư dân trong làng ₫ều theo ₫ạo Thiên Chúa và quen biết nhau. Một con ₫ường lớn chạy dọc làng. Cặp hai bên ₫ường là các căn nhà nhỏ. Nhà nào cũng trồng hàng rào, không cây Dâm Bụt thì bằng cây Ngâu. Sát ₫ường là cổng, mà phía trên – theo lệnh chính quyền thời ₫ó – treo bảng ₫ỏ chữ vàng: “₫ảng Cộng Sản Việt Nam quang vinh” hoặc “Hồ chủ tịch sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”. Nhiều nhất vẫn là “Không có gì quý hơn ₫ộc lập tự do”. Sau này – khi xã hội bớt căng thẳng - dân làng tháo dỡ hết các bảng cổng, nhờ vậy cảnh quang nhìn ₫ẹp hơn nhiều. Làng có một thánh ₫ường nhỏ. Ngoài bìa làng, ₫i theo con ₫ường ngang khoảng hai cây số là nghĩa trang. Muốn ra ₫ến ₫ó phải lội qua một con suối cạn, mùa khô nước chỉ tới mắt cá chân.

Gia ₫ình chúng tôi vốn theo ₫ạo Thiên Chúa nên hội nhập khá dễ dàng. Theo “lệnh” của má, tôi tham gia ₫oàn Thiếu Nhi Thánh Thể của giáo xứ, lúc ₫ó có lẽ ₫ang hoạt ₫ộng chui vì không ₫ược mang khăn quàng. Sẵn có mác “dân Sài Gòn”, tôi nhanh chóng “lên chức” ₫ội trưởng, rồi chi đoàn trưởng.

Trong ₫ội tôi phụ trách có cô bé tên H, thua tôi ba tuổi. Gia ₫ình H là dân kỳ cựu của làng này nhưng sinh hoạt, phong cách và ngay cả kế sinh nhai cũng khác hẳn. Má H có sạp hàng ngoài chợ thị trấn mà H vẫn thường ra phụ bán. Chị Hai của H lấy chồng ở Sài Gòn. Chồng chị Hai là người Minh Hương, trông coi một hợp tác xã công nghiệp nhỏ – vốn ₫ầy dẫy lúc ₫ó, một dạng thích nghi với thời cuộc của dân Chợ lớn – mà tôi ₫oán gia ₫ình H có phần hùn. Trong làng, rất ít nhà không làm nghề nông như gia ₫ình H. Chị em H có gương mặt hao hao giống Thanh Lan, ca sỹ trước 75. ₫ặc biệt là N, chị của H. Nếu N có thêm nốt ruồi trên miệng thì ai cũng nghĩ là em gái Thanh Lan ngay.

Thời gian trôi qua, tôi và H càng thân nhau hơn. Đến ₫ộ mỗi khi nghe H nói: “Mai H ₫i Sài Gòn” tôi phải hiểu ngay là H rủ tôi rong chơi. Thế là sáng mai H sẽ ₫ón xe ₫ò ₫i. Một hoặc hai ngày sau tôi cũng tót lên xóm cũ Sài Gòn, ở nhờ nhà bác hàng xóm – người ₫ã mua lại nền nhà chúng tôi. Tối, tôi ngủ chung phòng với Thành, thằng bạn nối khố, cũng chính là thằng ₫ầu têu trong những chuyến ôm “pít xin” lội sông chặt dừa nước mà tôi ₫ã kể.

Sáng sớm hôm sau, và tất cả những sáng còn ở lại, tôi mượn xe ₫ạp Thành, tà tà xuống Bảy Hiền tới nhà chị của H. Rồi hai ₫ứa long nhong ₫ạp xe không mục ₫ích, không ₫ịa chỉ. Có khi sang tuốt chợ Vườn Chuối hay xuống tận rạp Minh Phụng. Nếu có lúc nào hai ₫ứa cãi nhau hôm nay ₫i ₫âu thì cuối cùng H. cũng chiều theo ý tôi bởi ₫ơn giản, trong mắt H, tôi là “dân Sài Gòn”.

Ngồi phía sau, H ₫ể tôi ₫ạp xe. Gặp gió ngược, thấy lưng áo tôi có mồ hôi, H với chân lên ₫ạp phụ một cách thoải mái tự nhiên. Nói chuyện với tôi, H xưng tên và gọi tôi bằng anh. H không là dạng con gái rụt rè nhưng cũng chẳng phải thứ bi bô lắm chuyện. Đang ₫ạp xe mà nghe ₫ấm thụp một phát vào lưng, tôi phải hiểu là H muốn ghé vào sạp hàng nào ₫ó. Có hôm sáng sớm, chúng tôi ghé chợ Hòa Hưng. H trả giá sao ₫ó rồi không mua, bị chủ sạp chưởi phong long quá trời. Hai ₫ứa nhảy lên xe, ₫ạp trối chết. Chạy ₫ược một ₫oạn, cả hai cười vang. Đường Lê Văn Duyệt thời ấy sáng sớm vắng lắm.
https://www.youtube.com/watch?v=QhBohzfffhc
 
Chỉnh sửa cuối:
Tập Lái
19/7/14
19
1.012
78
59
Trong tất cả những chuyến ngao du lãng ₫ãng ₫ó, thế nào cũng có một chiều chúng tôi ghé vỉa hè ₫ối diện nhà chú Hỏa, Sài Gòn. Ở ₫ó, trên những tấm nylon bên hàng dầu cổ thụ, người ta bày bán các tập nhạc Trịnh Công Sơn khổ vuông cũ in trước 75, các bản nhạc classic quay ronéo lem nhem trên giấy ngã vàng, dây ₫àn và những nhạc cụ lặt vặt. Hàng hóa ít ỏi nghèo nàn – mà thời ấy thì lấy ₫âu ra cho nhiều. Tôi vẫn nhớ chú bán hàng ₫en ₫en ốm ốm, hàng ria mép tỉa gọn với ly cà phê ₫á lúc nào cũng trong tầm tay. “Hai ₫ứa lựa lẹ lẹ ₫ể chú còn dzìa”.

Quả thật, nhìn tôi ngồi bệt nhàn nhã lựa nhạc, còn phía sau, H ngồi trên yên, hai chân choãi ra hai bên, miệng nhẩn nha cắn hạt dưa bình thản chờ ₫ợi, ai cũng nghĩ chúng tôi là “một cặp”, có gọi là “hai ₫ứa” cũng chẳng oan. Những “Ifni”, “Apricho Arap”... có trong phòng tôi thời ₫ó là từ những chuyến ngao du này. Có lần tôi thấy bày bán mấy bộ dây ₫àn nylon, hàng cũ trước 75 còn lại. Các bạn chắc biết, ai chơi guitar classic ₫ang ₫ánh dây sắt mà thấy dây nylon thì cảm xúc... khó tả lắm. Tuy nhiên thời ₫ó nó là hàng hiếm nên ₫ắt, ngoài tầm tiền của tôi. Có lẽ sau lưng, H thấy tôi trầm trồ xuýt xoa.

Đến bây giờ nhớ lại, tôi vẫn ngạc nhiên không hiểu tại sao không bao giờ tôi và H ₫i – và về – Sài Gòn cùng một chuyến xe. Cả hai gia ₫ình không ai lưu tâm chuyện giữa tôi và H. Ngay cả H cũng chưa bao giờ bắt tôi phải ₫i chuyến xe sau. Ấy vậy mà thành thói quen, lúc nào tôi cũng ₫i sau H một hai ngày và về trước vài ba ngày.

Một tuần sau chuyến lãng du nói trên, H ₫ạp xe tới nhà tôi. Vào nhà, vừa thấy tôi, H chìa tay ₫ưa cho tôi bộ dây ₫àn buông gọn một tiếng “Nè”, rồi ₫i thẳng ra sau vườn tìm sào chọc mận. Ở cái làng bé xíu này người ta thoải mái ₫i vào nhà nhau, nhiều bà ₫i chợ còn ₫i xuyên từ vườn này sang vườn kia nữa, nên chuyện H ₫i thẳng ra sau nhà tôi là chuyện thường tình. Chỉ có một trường hợp không ₫ược coi là “thường tình”, ấy là có ai ₫ường ₫ột vào ... nhà của H. Chuyện này tôi sẽ nói tới ở phần sau.

Nghĩ lại, ngày ₫ó H có tình cảm với tôi không? Có thể có mà tôi không cảm nhận ra? Mà nếu không thì với thời gian kéo dài, giữa tôi và H có nảy sinh chuyện yêu ₫ương? Chịu, không thể trả lời ₫ược. Có thể là do tôi vô tâm hay do tính cách của H không khéo léo khiến tình yêu khó nảy sinh chăng?

Chơi thân nhau nên tôi thường tới nhà H. Lúc ₫ầu thì với lý do ₫oàn thể nhưng thời gian sau thì cứ tới chơi mà chẳng cần lý do gì. Có khi tới chỉ uống trà tán gẫu cùng ba H rồi về. Những lúc như thế, nếu có đi ngang thì H cũng chỉ ghé miệng chọc tôi đôi câu là cùng.

Giống như những nhà khác hai bên ₫ường, nhà H cũng có giàn hàng rào Ngâu cắt xén cẩn thận. Khác biệt là nhà H luôn ₫óng cổng trong khi các nhà khác không bao giờ, có nhà còn không thèm có cổng. Lâu dần ₫ám trai làng ngại vào nhà H. Thế là tôi trở thành thanh niên duy nhất có thể “luông tuồng” vào nhà H.

Từ cổng vào, bên lối ₫i, hai hàng Ngâu ₫ược cắt thấp xuống nên có thể thấy những bông hoa ₫iểm lấm tấm trắng ở mặt trên, lúc nào cũng ₫ược ba của H chăm sóc cắt xén phẳng lỳ. Gần hết hàng Ngâu, về phía trái có khoảng hở nhỏ dẫn vào cửa chính mà tôi chỉ thấy mở lần duy nhất vào ₫oạn kết câu chuyện tình liêu trai này.

Cuối lối ₫i là cửa ngách nhưng lại là lối ra vào chính của căn nhà. Phía sau cửa nhỏ này, là bàn ăn mà ba H thường ngồi uống trà nếu không ₫ang làm những việc lặt vặt. Chiếc bàn này nằm ở một ₫ầu chái nhà phụ mà ₫ầu kia là bếp. Phía tây chái bếp này là tường cao che nắng trong khi ₫ối diện chỉ là bức phên lửng nhìn ra khoảng sân xi măng. Góc sân là giếng nước. Một cây chôm chôm tỏa tán một nửa lên giếng, một nửa lên bể nước gần ₫ó khiến sân bớt chói chang. Bên kia sân là dãy phòng của anh chị em H, ngăn cách với sân bằng một hành lang với những khung cổng tò vò.

Tôi phải dành nhiều dòng mô tả là ₫ể các bạn hiểu tại sao “nàng” lại dễ dàng ban ₫êm ra chỗ hẹn hò với tôi. Có khi chúng tôi chỉ trở về khi sương ₫êm ₫ã lạnh vai mà trong nhà không ai hay biết.

Hình tượng là như thế này: căn nhà như hình chữ O vuông. Cạnh ₫áy là mặt tiền nhà. Ở dãy mặt tiền này, bên phải là phòng ba má, còn bên trái là phòng khách với cửa chính. Hướng ₫ông là cạnh bên trái của chữ O. Đó là các phòng ngủ nhỏ của chị em H với hành lang nhìn ra sân qua các cổng tò vò. Cạnh trên của chữ O là một bể nước thấp nối liền với phòng tắm và khu vệ sinh. Cạnh phải của chữ O là chái nhà phụ phía tây làm bếp nhưng hơi xích về tây. Do vậy cửa của chái phụ này nhìn ra cổng dọc theo hàng Ngâu như ₫ã nói. Phía đông ₫oạn cuối hàng Ngâu này là bức tường phòng ngủ của ba má H. Nhưng phòng này không có cửa sổ nên nếu ₫i nhẹ chân thì ra vào khó mà bị phát hiện. Đó là chưa kể từ các phòng ngủ nhỏ, có thể qua cổng tò vò men theo sân rồi theo một lối nhỏ bên hông chái bếp ra sau vườn. Cuối vườn có cánh cổng nhỏ, luôn khép nhưng không bao giờ khoá. Ban ₫êm, theo lối này ra chỗ hẹn hò thì chỉ Trời biết. Tôi không rõ ai ₫ã làm căn nhà này, nhưng quả nó là căn nhà ₫ộc ₫áo trong làng. Sau này, bôn ba làm ăn nhiều nơi, tôi vẫn không thấy căn nhà nào có kiến trúc thú vị như vậy.

Là một viên chức nhỏ của chế ₫ộ cũ nên ba của H chỉ phải ₫i học tập thời gian ngắn. Nói chuyện với ông, ta dễ có cảm tưởng ₫ang nói chuyện với một ông giáo về hưu, sống thanh bạch và có chút nhẫn nhịn. Ông hóm hỉnh nhưng tránh tranh cãi và rất ít khi ra khỏi nhà. Công việc ông thường làm là cắt tỉa cây kiểng trong vườn, rãnh nữa thì chăm sóc vườn cây ăn trái rộng phía sau nhà. Ông cực kỳ thương con, ₫ặc biệt là N, chị của H. Mà cũng có thể là do N Bị bịnh nặng nên ông chiều hơn chăng. Tôi thường tán gẫu khi uống trà cùng ba H. Ông xưng tôi, và gọi tôi bằng tên khi nói chuyện. Rất nhẹ nhàng dễ mến.

Tới chơi nhiều lần, tôi có cảm giác sự cương nghị trong gia ₫ình, má của H ₫ã dành hết về phần mình. Tiền bạc và buôn bán, một tay bà lo liệu. Mọi chuyện quan trọng trong nhà ₫ều do bà quyết ₫ịnh. Bà ít nói, và nói chậm rãi. Nói chuyện với bà, ta sẽ nghĩ ngay những lời bà nói ₫ều ₫ã ₫ược suy nghĩ kỹ. Đàng sau nét ₫ài các của bà có thể thấy sự kiên ₫ịnh của cả ngọn núi. Tôi không thoải mái lắm mỗi khi trò chuyện cùng má H. Cứng rắn như vậy nhưng ở cuối câu chuyện này, khi có nhiều chuyện bi thương dồn tới, bà suy sụp nhanh chóng và chết vì bịnh tiểu ₫ường sau thời gian ngắn.

Chơi với H nên tôi lại quen với P, anh của H. P trạc tuổi tôi nên hai ₫ứa nhanh chóng thành bạn thân. P Là hình mẫu cho một người vô tư lự. Với P, mọi chuyện ₫ều nhỏ. Chỉ duy nhất một việc tôi thấy P làm nghiêm túc, mà làm giỏi, ₫ó là ₫á banh. Cái ₫ội banh bé xíu của làng, có ông bầu hẳn hoi, lại là lực lượng nòng cốt của ₫ội banh huyện trong những dịp thi ₫ấu giao lưu với dệt Thành Công, dệt Thắng Lợi từ Sài Gòn về.

Nhà P sở hữu chiếc DD70 ₫ỏ duy nhất trong làng thời ₫ó. Ngôi sao của ₫ội banh huyện, lượn lờ quanh làng mỗi chiều tối trên chiếc DD70, thằng P ₫ích thị là “hot-boy” nếu nói theo danh từ ngày nay.

Quên, phải nhắc tới một nét văn hóa rất ₫áng yêu của ngôi làng nhỏ bé này. Đó là chiều tối, thanh niên thường tới nhà bạn gái mà mình ₫ể ý. Rồi anh chị sẽ tán tỉnh nhau bên chiếc bàn trong phòng khách, dưới ngọn ₫èn dầu. Có khi có sự tham gia phụ họa của phụ mẫu ngồi sau ₫i văng nữa. Nếu muốn hôn hít nhau, chàng trai chỉ còn cách kiên gan ngồi lỳ cho tới khi bậc cha mẹ ₫uối sức lui vào phòng ngủ. Là nói vậy thôi chứ tôi cũng ngờ có khi các bậc giả bộ ₫uối không chừng.

Thằng P thường ₫i chơi rất sớm, và luôn luôn ghé nhà tôi trước. Đến ₫ộ có lúc tôi nghĩ không khéo nó muốn tán tỉnh em gái tôi, lúc ₫ó mới chớm mười bốn. Nhưng không, P chỉ muốn cù tôi ₫i chung cho vui. Nó là thằng ham vui. Tôi lại không mặn mà nhiều với trò ₫ó, mặc dầu ngồi sau chiếc DD70 của P tôi cũng ké ₫ược cái oai của nó. Ngược lại với văn hóa nói trên, trong làng này hình như tôi là thằng ₫ầu tiên “bày trò” hẹn hò con gái ra khỏi nhà vào ban ₫êm. Nếu bạn ₫ang có con gái mới lớn, chắc sẽ nhận ra ngay là tôi không ₫ược hoan nghênh lắm trong chuyện này ở thời buổi ₫ó.

Một hôm, P rủ tôi ₫i làm gỗ rừng chung với nhóm của nó. Tôi ngớ người ra, bởi gia ₫ình tôi chỉ có cái xe và con bò nhỏ cày ruộng, trong khi nhóm của P là dân rừng chuyên nghiệp.

Dân làm cây dùng cặp bò lớn, gọi là bò bô. Xe dùng cũng là thứ ₫ặc biệt, chúng tôi lúc ₫ó gọi là xe cù. Nó có cấu trúc ₫ơn giản, không có thùng xe. Hai bánh gỗ lớn ₫ường kính tới hai mét, một cây cốt, gọi là dí, xuyên qua hai bánh. Như vậy cây dí này sẽ cách mặt ₫ất khoảng một mét. Hai nhánh cây tròn nhỏ, có khi không thèm ₫ẽo vỏ, nối từ dí ra phiá trước rồi chụm lại ₫ể bắt cây ách vào. Xe có thể chở cây gỗ có ₫ường kính sáu bảy mươi phân thoải mái. Dùng chính chiếc xe làm ₫òn bẩy, bằng vài thao tác ₫ơn giản là có thể treo khúc cây dài tới bảy mét tòng teng dưới dí xe nhanh chóng. Phải nói dài dòng như thế ₫ể các bạn hình dung những ngày ₫ầu ₫i rừng, xe tôi trong ₫oàn cứ như bây giờ bạn thấy một chiếc Wave diễn hành chung với ₫oàn mô tô Harley Davidson vậy.

Chưa hết, ₫ám bạn P có lệ bán cây chung. Nghĩa là ₫i rừng về, bán cây xong, tôi vẫn ₫ược chia tiền bằng với mọi người. Tôi không biết làm thế nào P có thể thuyết phục mấy ₫ứa trong nhóm ₫ồng ý. Chỉ nhớ lúc ₫ó tôi ₫ược chia rất nhiều tiền và nhanh chóng – cùng với tiền của P cho mượn thêm – mua ₫ược cặp bò và chiếc xe. Chính P là người chở tôi ₫i tìm thầy coi tướng bò ₫ể mua.

Một buổi chiều trong rừng, sau khi ₫ã lên cây xong P rủ tôi xuống suối chặt ít dây mây cho ba nó. Đang ₫i nó gọi giật. Tôi quay lại thì thấy nó ngần ngừ rồi nói: “chị N tao thương mày”.
Tôi ngơ ngác chút rồi trả lời bâng quơ: “chắc là mày nghĩ vậy thôi”.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi tôi vẫn nhớ như in câu trả lời của P: ”mày ngu gần bằng con Đạm rồi ₫ó”. Vậy thôi, rồi hai ₫ứa tiếp tục xuống suối chặt mây. Đạm là tên con bò chướng nhất trong đoàn của chúng tôi.


N hơn tôi hai tuổi, bị bệnh hẹp van tim từ nhỏ. Trước 75, N ₫ã ₫ược bác sỹ Úc sang mổ nong van tại bệnh viện Chợ Rẫy nhưng chỉ hết bệnh ₫ược mấy năm. Sau 75 bệnh ngày càng nặng hơn và trở thành hẹp hở van. Vì bệnh này nên ngực N rất lớn và không cân ₫ối. Hao hao giống Thanh Lan, N có miệng rất tươi, he hé mở như chuẩn bị cười hay ₫ang ₫ịnh nói gì. Mặc cho thể trạng mảnh mai vì bệnh tật ₫ó, N có tính tình rất bướng bỉnh ương ngạnh, có lẽ thừa hưởng từ má. Vì vậy sau này, mặc cho gia ₫ình ngăn cấm dữ dội, N lúc nào cũng tìm ₫ược cách gặp tôi. Tới nhà chơi nhiều lần, tôi cũng ngờ ngợ N thương tôi. Nhưng ₫ể thằng P “tỏ tình” ngay giữa rừng như thế này kể cũng ₫ường ₫ột thật.

Tuy đã được thằng P làm “đề lô” nhưng cũng ₫ến cả tháng sau tôi mới có can ₫ảm tìm gặp riêng N. Buổi chiều, tắm rửa xong tôi ₫ạp xe tới nhà. Thật may, vừa vào sân thì thấy N ₫ang lúi húi cạnh bể nước. Tôi nói ngay - vì ₫ã lẩm nhẩm suốt trên xe từ nhà - : “Tối nay N ₫i xem ₫ại nhạc hội với G ngoài thị trấn không?”.
Chẳng ngờ N nhoẻn miệng cười, nói luôn: “G Chờ N thay quần áo nhá”.
Nói là chẳng ngờ vì N không trả lời là “có” hoặc “không”. Cứ như N biết trước sẽ có một buổi chiều tôi mở lời như thế này vậy.

Đại nhạc hội là tiếng dân quê thời ₫ó gọi các ₫oàn ca nhạc Sài Gòn ₫i lưu diễn các tỉnh. Chúng tôi không mua vé, ngồi trên xe ₫ạp ngắm nam thanh nữ tú rộn rã dưới ánh ₫èn ngoài cổng. Gió ₫êm quyện hương tóc của N làm chàng trai mới lớn ₫ê mê ngây ngất. Tới lúc mỏi chân, tôi rủ N ₫i quán nước, bỏ mặc Duy Khánh và Thanh Việt với bộ ria ₫en ₫ang ngoác miệng cười trên tấm áp phích.

Ngồi uống nước, chúng tôi bâng quơ ₫ôi câu chuyện gì ₫ó, yên lặng hồi lâu rồi lại tiếp tục với những chuyện vụn không ₫âu ra ₫âu.
Bất chợt, ở một quãng lặng nào ₫ó, N kêu tôi: “G ơi”.
Tôi ngẩng lên thấy N bối rối chốc lát rồi nói nhỏ: “N không muốn G ₫i chơi với người khác”.
Tim tôi lạc mất một nhịp nhưng không biết sao vẫn ghẹo lại N ₫ược: “vậy khi nào muốn ₫i chơi thì G kêu N nhá”
Quán vắng tanh, tôi nghe tiếng N lí nhí: “dạ”.

Ngỏ lời yêu ₫ương dĩ nhiên là tôi nhưng mãi rất lâu về sau cơ. Còn với tiếng “dạ” chiều tối ₫ó, coi như N ₫ã ₫ặt nét bút ₫ầu tiên trong “tuyên ngôn tình yêu” của chúng tôi rồi. Từ khi quen nhau cho tới khi xa nhau mãi mãi, tôi và N vẫn xưng tên với nhau. Chỉ một lần duy nhất, mắt nhòa lệ, N xưng “em” với tôi. Nhưng còn dài lắm, tôi sẽ kể sau.
 
Chỉnh sửa cuối:
  • Like
  • Love
Reactions: Nam BK and Meo Hip
Tập Lái
19/7/14
19
1.012
78
59
Hai chị em N thường ₫i ₫ọc kinh nhà thờ mỗi tối. Bên hông nhà thờ có vườn Sao nhỏ. Trước ₫ây, mỗi khi ₫ọc kinh xong chúng tôi vẫn chơi ₫ùa vô tư ở ₫ó. Nhưng từ khi biết chị mình thương tôi, H hay kiếm cớ về trước. Lâu dần, ra khỏi nhà thờ là H về thẳng luôn. Vườn Sao với bóng ₫êm ₫ồng lõa thành nơi hò hẹn của N và tôi. H thương chị một cách ₫ặc biệt. Sau này, khi bị ngăn cấm, nhờ H mà chúng tôi biết tin nhau.

Theo thời gian, chúng tôi càng yêu nhau say ₫ắm. Tôi có “thú vui ác ôn” – chữ của N – là nép vào ₫âu ₫ó, nhìn N tay mân mê tà áo dài, ₫ứng lẫn khuất dưới tán sao bồn chồn ₫ưa mắt tìm tôi. Để rồi khi lại gần, nhìn N một tay giữ tà áo, tay kia ₫ưa lên gạt những sợi tóc gió thổi vướng ngang trong miệng trước khi mở lời trách móc. Mà chỉ trách móc thôi chứ không giận dỗi. Trong cuộc tình vụng trộm của chúng tôi, thời gian hôn nhau ₫ã hiếm nên giận dỗi nhau trở nên xa xỉ.

Phải tới gần năm, má của N mới biết chuyện giữa tôi và N. Bà không la mắng nhưng ra mặt không bằng lòng và ngăn cản. Thật ra trong cái gia ₫ình nề nếp này, tôi chưa nghe ai nói lớn tiếng cả, nếu không tính tới thằng P. Ở ₫ây có phần khó hiểu. Cứ cho là má N bận rộn ₫i sớm về khuya, nhưng cũng khó mà tới cả năm bà mới hay. Có thể lúc ₫ầu bà không phản ₫ối. Nhưng dần dà, do cách tôi hẹn hò với N làm bà thay ₫ổi chăng? Nhất là thời gian sau, mỗi tối N vẫn bận áo dài ₫i nhà thờ nhưng không vào ₫ọc kinh mà lên xe ₫i với tôi luôn. Ở cái làng toàn tòng Công Giáo này, ₫ó là trọng tội. Như vậy tôi cũng ₫áng trách. Nhưng các bạn cứ nghĩ, tuổi mới lớn, lại ₫ang ₫ắm say.

Một hôm, vừa ₫ạp xe qua con suối, nơi chúng tôi ₫ã hôn nhau lần ₫ầu, N kêu tôi dừng lại. Trời ₫êm lạnh, hơi nước từ con suối làm lạnh hơn. Áp má vào lưng tôi, N rụt rè rủ tôi bỏ trốn. Thoạt nhiên tôi sốc, rồi bình tâm lại khi nghe N giải thích. N có người anh thứ Ba là lính hải quân nên xuống ₫ược tàu ngày 30/4, hiện ₫ang ở Đức. Anh Ba gởi thơ về, nói ₫ã sắp ₫ặt một chỗ vượt biên cho N, chi phí sẽ do anh thanh toán bên kia sau khi N tới ₫ảo. Theo N thì anh thương nàng còn hơn ba nữa nên chắc chắn anh sẽ ₫ồng ý chuyện của chúng tôi. N muốn tôi cùng ₫i. Nếu chủ tàu không cho thêm chỗ của tôi thì cả hai sẽ không ₫i, coi như cách ₫ể ép chủ tàu chấp nhận. Rõ ràng là chuyện không có gì chắc chắn cả. Nhưng chúng tôi ₫ã tới ₫ộ cảm giác sống không thể thiếu nhau, nên tôi nhanh chóng ₫ồng ý. Kế hoạch là N sẽ ₫i Sài Gòn trước, tôi nán lại cỡ tuần lễ thu xếp tiền bạc rồi chúng tôi sẽ gặp nhau tại Xa Cảng Miền Tây.

Mười ngày sau tôi và N cùng bước lên xe bắt ₫ầu chuyến vượt biên mà cũng là cuộc ₫ào thoát. Qua phà Mỹ Thuận, rồi phà Vàm Cống với ₫ủ thứ ồn ào trễ nãi, chúng tôi tới Rạch Giá thì ₫ã hơn tám giờ tối.

Xe thả khách trước cổng bến, lúc ₫ó còn thưa thớt lắm. Bên kia ₫ường là nhà trọ mà dễ có ₫ến một phần ba khách trên xe ùa vào. Dưới ánh ₫èn ₫iện vàng vọt, các giường ₫ã ₫ầy ắp người nằm. Một số phải trải chiếu dưới nền nhà. Chúng tôi dĩ nhiên cũng như vậy.

Trả tiền xong, ₫ang ôm chiếu tìm chỗ thì một nhà sư nằm trên giường ngồi dậy: “cô cậu lên chỗ tôi mà ngủ. Tội nghiệp, vợ chồng trẻ mà nằm ₫ất không tốt ₫âu” - tôi còn nhớ gần như nguyên văn - . Đôi co chốc lát, tôi nhận ra giường kê sát cái cửa sổ mà nếu lên cơn ₫au tim thì N chắc chắn cần tới nên tôi cám ơn và nhận lời. Đèn yếu, và sáng ra khi chúng tôi dậy thì nhà sư ₫ã ₫i nên tôi không rõ mặt ân nhân. Chỉ nhớ là ông xưng “tôi” chứ không mỗi mỗi xưng “thầy” như nhiều vị sư sau này tôi gặp.

Khoảng nửa ₫êm tôi chợt thức giấc. Mở mắt ra thì thấy N ₫ang ngồi co, nhăn nhó ôm bụng. Tôi lo lắng hỏi có sao không thì N kéo tay tôi ₫è lên bụng của nàng cho ₫ỡ ₫au. Được một lát, không nghe N xuýt xoa nữa. Rồi theo bản năng của giống đực, tôi từ từ xuôi tay xuống dưới. Vừa có cảm giác êm mượt ở bàn tay thì N ₫ã giữ lại, giọng rung lên như dây đàn: “₫ừng G ơi..., hôm nay N dơ lắm”. Lúc ₫ó thằng khờ tôi mới biết là N ₫au bụng con gái.


Ngày hôm sau, do ₫ịa chỉ không rõ ràng, lại thêm ₫ò giang cách trở, cũng tới tối chúng tôi mới tới nhà anh Bảy, ₫ịa chỉ cần ₫ến. Nằm cặp bờ sông, mái lợp lá dừa nước, nhà nhỏ tới mức nhỏ thêm xíu nữa thì phải gọi là lều. Trong nhà, bên cửa sổ là cái bàn gỗ với hai ghế dài. Góc ₫ối diện, phía trước tấm màn vải là chiếc giường nhỏ, chỗ chúng tôi sẽ ngủ . Sau tấm màn là giường của vợ chồng gia chủ. Nhà không có vách ngăn, vật dụng trong nhà “nổi bật” là chiếc cassette JVC M70 sáng choang và cồng kềnh ở trên bàn. Nó trở nên tương phản với mọi thứ trong nhà. Tất cả ₫ồ dùng lặt vặt ₫ều ở trong chái bếp vách ₫ất phía sau, nhưng cũng đơn sơ và chỉ ở mức tối thiểu.

Ngược lại với sự tuềnh toàng ₫ó, anh chị chủ nhà là cặp vợ chồng ₫ôn hậu nhất mà tôi gặp trong ₫ời, tính tới cả hôm nay. Hôm sau nữa, ₫ang ngồi nói chuyện, anh Bảy cười phá lên: Vợ anh tên Duyên. Bé gái con anh chị năm tuổi, tên Sương. Anh thứ tư, tên Thức, cả xóm gọi anh Tư Thức. Làm gì có ai trong nhà này thứ Bảy? Vậy ra tên Bảy chỉ là cách bên kia ₫ặt ra ₫ể ở Việt Nam chủ ghe và người ₫i xác nhận nhau.

Ba hôm sau, khi có lẽ không còn “dơ” nữa, N ₫ể tôi lần tay xuống chỗ hóa ra ₫ang căng mọng và ₫ẫm nước. Như lò xo nén lại lâu ngày, N rất nhanh lên ₫ỉnh. Dưới ánh ₫èn dầu, N gồng người cắn môi nén tiếng rên vì chúng tôi chỉ cách giường chủ nhà có tấm màn mỏng. Tôi vương vãi ra cả tay N khi nàng vụng về che chắn không ₫ể tôi làm dơ thêm lên chiếu.

Chắc có bạn sẽ hỏi trước ₫ây, những ₫êm ₫i chơi bên nhau, chẳng lẽ tôi không “làm gì” N. Quả có thế thật, là vì hai lý do. Thứ nhất, thanh niên lúc ₫ó còn trong sáng lắm. Rủ rê con gái ₫i chơi ₫êm như tôi là thuộc loại “cha xứ cạch mặt” rồi. Thứ hai, vào nhà thờ con gái ai cũng mang áo dài. Nên trốn ₫i chơi với tôi, N cũng chịu vướng víu. Mà hàng nút áo dài thì các bạn biết nó dích dắc thế nào rồi. Muốn chạm vào bộ ngực thanh tân ấy, có khi phải mở bung bét cả vạt trước cũng nên. Cỡ tôi thì chưa ₫ến ₫ộ sàm sở như vậy.

Cuối tuần, anh Tư rủ tôi theo ₫ò dọc lên Long Xuyên ₫em ghe về vì ₫ã làm máy xong. Xế chiều chúng tôi về ₫ến nhà. Cột ghe xong, bước vào nhà thấy chị Duyên và N ₫ang nói chuyện bỗng nín bặt, rồi cười oà ₫ấm lưng nhau thùm thụp. Nhìn là biết ngay hai người ₫ang chia sẻ thầm kín chuyện chị chuyện em. N có ₫ược một khả năng thiên phú, ấy là nàng rất dễ làm người ₫ối thoại tin cậy kết thân. Chỉ sau vài ba ngày, chị Duyên và N ₫ã như hai chị em. Bé Sương thì khỏi nói, suốt ngày cứ ₫òi ngủ với cô N khiến chị Duyên phải ₫ỏ mặt gắt lên. Tôi chưa thấy có ai từng nói chuyện với N mà không mến nàng. Khả năng này làm những chuyến ₫i của chúng tôi sau này bớt gập ghềnh nhiều.

Thời ₫ó ở miền tây ₫ang rộ lên chuyện trộm máy ₫uôi tôm. Máy ghe, thường xài cỡ Yanmar F4 ₫ến F10, - máy Kohler thì chúng không thèm lấy - bắt vào xát xi nhỏ có cây cốt vuông góc với ₫uôi tôm, dài xuống phía ₫áy. Cả máy ₫uôi tôm theo cây cốt này thả vào một lỗ khoan trên tấm ván ngang phía sau ghe. Bọn trộm cứ yên lặng xuôi dòng, thấy ghe nào hớ hênh, chúng chỉ việc cặp vào, khiêng cả máy lẫn xát xi sang ghe chúng. Nhẹ nhàng, thu nhập cao.

Thế là người ta phải làm những chòi lá cao de ra bờ sông. Trong chòi, ngay trên chỗ cột ghe, là sạp tre nhỏ bắt ngang trên bốn cọc tràm ₫ể hàng ₫êm chủ nhà ra ngủ canh phòng bọn trộm. Nhà anh Tư không là ngoại lệ.

Được mấy hôm, tôi viện cớ giường chật, xin anh Tư xuống chòi ngủ thay. Thoạt kỳ thủy anh từ chối nhưng ₫ến khi tôi năn nỉ muốn thử cảm giác sông nước, anh mới miễn cưỡng ₫ồng ý. Cứ ₫inh ninh là chỉ mình tôi ra chòi ngủ, nên buổi chiều ₫ang vá lưới trong sân, anh Tư mắt chữ O miệng chữ A nhìn thiên thần của tôi ôm gối, nhơn nhơn ₫i xuống chòi canh chuẩn bị chỗ ngủ. Lúc ₫ó tôi ₫ang ở dưới bến nước. Nhìn lên thấy má N ửng hồng, mặt câng câng một cách cố ý ₫ể che ₫i nỗi thẹn thùng. Nhìn nàng cứ như trái táo thơm mà ai cũng muốn ghé răng cắn.

https://www.youtube.com/watch?v=4wXpuduL1bE

Đêm ₫ầu tiên ngủ ở chòi, trong tiếng sóng nước ộp oạp, N vụng về trao thân cho tôi trọn vẹn. Qua mái lá lợp thưa, lọt một ngôi sao ₫êm lấp lánh trong nền ₫en sâu thăm thẳm. Cảm giác như chúng tôi tan chảy vào nhau, thành ngôi sao cô ₫ơn ấy trong một vũ trụ không còn ai. Cả hai ₫ứa lần ₫ầu nếm vị ái ân nên rất lọng cọng, không thi vị như tiểu thuyết diễm tình mà chúng ta vẫn ₫ọc.

Miền tây mùa nước nổi rảnh việc. Anh Tư rủ chúng tôi ₫i thả lưới. Bé Sương và N ngồi trên xuồng. Tôi và anh Tư lội ruộng, nước chỉ tới ngang bụng. Anh Tư ₫i trước gỡ cá, còn tôi ₫ẩy xuồng phía sau. Những con cá lóc thảy vào xuồng vẫy ₫uôi làm sình văng tung toé khiến N và bé Sương cười vang ₫ồng.

Tối ₫ến, tôi và N leo lên chòi vào vườn ₫ịa ₫àng. Cả thế gian như ₫ể lại bên ngoài cánh cổng ₫óng kín, chúng tôi vụng về chơi trò yêu ₫ương. N vừa ngây thơ, vừa thẹn thùng nhưng không dấu được nỗi đam mê hoan lạc. Thời gian như ngừng lại, không gian như tan biến, chỉ còn mùi da thịt và hương vị ái ân là cảm nhận ₫ược. Hiếm hoi lắm, khi nước ròng, chúng tôi mới bị ánh ₫èn của những người lội lỏm bỏm chỉa cá bên kia sông quấy rầy.

Bảy tuần trôi qua. Buổi sáng hai chị em nấu ăn, rồi cãi nhau chiều nay ₫ổ bánh xèo hay nấu chè. Nếu ₫ổ bánh xèo thì giao bé Sương ngồi canh ghe tạp hoá ₫i qua ₫ể mua bông ₫iên ₫iển. Anh Tư dạy tôi quăng chài hoặc cùng nhau giăng câu thả lưới.
Hết ngày, N và tôi lại chui vào thế giới riêng, rồi ngập trong hoan lạc ₫ôi lứa.

Bảy tuần sống trong vườn ₫ịa ₫àng. Cuối cùng cũng tới ngày anh Tư bảo ghe ₫ã chuẩn bị xong, tuần tới ₫êm không trăng sẽ lên ₫ường. Thực ra khi theo anh Tư ₫em ghe về, nhìn chiếc ghe tuy dài thượt nhưng chỉ có bề ngang một mét, tôi ₫ã nhờn nhợn. Chúng tôi gọi là ghe thôi chứ dân ở ₫ây gọi nó là chiếc tác ráng, dùng ₫ể ₫i lại trong kênh rạch. Với thể trạng của N, nếu có chuyện gì thì cầm chắc cái chết.

Chúng tôi thú nhận không dám xuống ghe. Gần hai tháng sống cùng nhau ₫ã ₫ủ ₫ể chị Duyên và N thành hai chị em. Chị còn cố thuyết phục: “Hai ₫ứa ₫i với anh chị đi, không tiền bạc gì cũng ₫ược”.

Thật tiếc, nếu anh chị tinh ý hơn chút mà giải thích rằng cả vùng Ba Thê này ai cũng vượt biên bằng tác ráng, rằng chúng ta sẽ không ra biển ₫ông mà chỉ men theo vịnh Thái Lan hướng tây nên không cần ₫i bằng ghe lớn thì sự thể ₫ã khác. Có lẽ bây giờ tôi và N ₫ang hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ nào ₫ó bên Đức và các bạn không có chuyện ₫ể ₫ọc hôm nay. Bé Sương ngồi xòa giữa sân khóc lóc nhất ₫ịnh ₫òi theo cô N. Một cuộc chia tay bịn rịn tiếc nuối giữa những người dưng. Chúng tôi ra về bỏ lại cả một thiên ₫ường sau lưng.
 
Chỉnh sửa cuối:
Hạng B1
10/6/16
67
61
18
giai phong vo toi moi 10 tuoi, cam on bac da nhac lai cai thoi "xua " do
 
Tập Lái
19/7/14
19
1.012
78
59
Vậy bạn cũng thua tôi đâu bao nhiêu. Thật ra những người lớp tuổi này như anh @danhdu @phantan (Phan Tân - Sỹ Phú?) thì quảng thời gian mười năm sau 75 có lẽ để lại nhiều nhiều ký ức trong cuộc đời. Dĩ nhiên lúc đó đói, khổ và đầy rẫy những chuyện phi lý. Nhưng ngạc nhiên là bây giờ ngồi nhớ lại tôi thấy cuộc sống lúc đó ít chuyện buồn bã. Có lẽ cơm áo sinh tồn làm chúng ta quên hết cảm xúc chăng.
Hôm nay lễ Tro, ăn chay hơi đuối. ̣Để mai khoẻ gõ tiếp chuyện ma đời mình.
 
  • Love
Reactions: Nam BK
Hạng B1
10/6/16
67
61
18
Dung, bac noi dung lo an lo mac, thieu thon moi thu ma vui. Gio o con o VN nhung moi thu deu nhu moi xay ra, chi co nguoi nhac lai la cam xuc lai tran ve . Cam on bac bo thoi gio ra viet cho Ae doc. may o go dau thong cam. Mong duoc doc het cau chuyen cua bac .Than