Chúng tôi chia tay nhau tại Sài Gòn, N ở lại. Để rồi ba nàng lại phải lên năn nỉ: “Về ₫i con. Có gì từ từ rồi ba tính” như những lần trước ₫ây N giận dỗi má bỏ lên nhà chị. Ông thương con ₫ến ₫ộ không nhận ra rằng ông không lên đón, thì cuối cùng N cũng sẽ về vì nhớ... tôi.
Rồi N về nhà và bị má cấm không cho ₫i nhà thờ mỗi tối nữa. Thời gian này N ra chỗ hẹn với tôi bằng cổng sau vườn như ₫ã kể. Lúc ₫ầu má N không biết nhưng dần dà bà sinh nghi. Có ₫êm ₫i về, N thấy má ₫ang ngồi trong phòng mình. Bà chỉ nói : “con là con gái mà ₫i như vậy hả?” còn N chỉ ₫ứng khóc mà không trả lời.
H có lần nói với tôi chị N “lì” lắm, giận má, có khi hai tuần lễ N không thèm nói chuyện. Những khi lâu không gặp tôi, N thường viết thơ nhờ H ₫ưa cho tôi. Có lần ₫ưa thơ cho tôi xong, thương chị, H ₫ứng khóc sụt sịt trước mặt tôi luôn. Ra về, quay ₫i H còn buông câu: “thương chi cho khổ vậy trời” – y hệt sau này Nguyễn Ngọc Tư viết.
Rồi cũng tới lúc má biết H làm tay trong giúp chị. Bà cương quyết bắt N ₫i Sài Gòn, lấy cớ chữa bệnh. Mà chữa bệnh thật vì má N nhờ chị hai, bằng sự quen biết của mình lo sao ₫ể N ₫ược vào nằm trong bệnh viện ₫iều trị, chỉ về nhà chị hai vào cuối tuần. Trong thời gian này chúng tôi ít gặp được nhau. N nói bỏ về nhiều nàng ngại với vị bác sỹ già ₫ang tận tâm ₫iều trị cho nàng.
Rồi chúng tôi cũng có chuyến bôn tẩu thứ hai, lần này là nhờ thằng P giúp. Số là nó ₫ang tán tỉnh một cô bé làm trong bưu ₫iện thị trấn và hay la cà ngoài ₫ó. Vậy là thơ gởi về nhà nó luôn ₫ọc trước. Lần này anh nó thu xếp hai chỗ cho nó và N vượt biên. Thằng P bàn với H rồi hai anh em quyết ₫ịnh ₫ể tôi ₫i cùng N thay nó.
Sáng hôm H lên Sài Gòn tin cho chị thì chiều P tới gặp tôi. Nó ₫ưa cho tôi 9 chỉ vàng. Lúc này tôi mới biết là lần ₫i trước phần lớn tiền N có là do thằng P ₫ưa. Nhiều ₫ến mức mà khi quay ₫ầu “hồi chánh” tiền vẫn còn dư. Được như vậy là do thời còn làm gỗ, gia ₫ình chẳng bao giờ hỏi ₫ến tiền nó. Thằng P xài rất xông xênh, một dạng mạnh thường quân của ₫ội banh. P là thằng bạn rất tốt của cả gia ₫ình tôi. Chúng tôi khấm khá lên ₫ược là nhờ tích góp từ thời gian tôi làm gỗ. P chẳng bao giờ nề hà gì với tôi. Nó cũng không trách tôi ₫ã qua mặt nó trong chuyến ₫i trước. Ra về, ngồi trên yên xe ₫ã nổ máy nó còn ₫ùa: “Qua ₫ảo mà mày bỏ chị N thì tao tìm chém chết”.
Lại Xa cảng miền tây với những chiếc xe đò sơn màu vàng đỏ. Khác lần đi trước, chúng tôi tìm xuống gặp chủ ghe không có gì khó. Trao ₫ổi, thỏa thuận xong xuôi chúng tôi ₫ược chở ₫ến gởi vào nhà “ông trùm xứ”. Ông trùm có cô em út mười bốn tuổi - bây giờ tôi ₫ã quên tên - cũng là khách ₫i trong chuyến này.
Ở ₫ược một tuần thì ₫ến ngày ₫i. Tối ₫ến, cô em ông trùm ₫ược người anh tên Thể cầm ₫èn pin dẫn tới. Tất cả chúng tôi sẽ phải ₫i bộ băng ₫ồng ra kênh lớn cách khoảng hơn ba cây số. Lo lắng nên tôi gặng hỏi thì N cứ nhất mực trả lời: “N ₫i ₫ược mà”.
Ra khỏi nhà tôi nhận ra trời tối ₫en như mực. Đi ₫ược một lúc thì tới cánh ₫ồng vừa cày xong. Cái này thì hai chúng tôi không lường tới. Những vai cày như cái thúng úp, lại không vừa bước chân, cứ bước thấp bước cao khiến thợ sơn tràng như tôi ₫i cũng vất vả. Thêm một quãng nữa thì N ₫uối sức. Tôi và Thể phải dìu, mỗi người một bên còn cô em ₫i trước rọi ₫èn.
Rồi tới lúc N không thể nhấc chân ₫ược nữa thì tôi cõng luôn. Tôi không rõ ₫ã ₫i ₫ược bao xa, mồ hôi ướt ₫ẫm lưng. Nhưng ngay cả ở trên lưng tôi thì cũng không ngăn ₫ược cơn ₫au tim của N kéo tới. Tôi ₫ành ₫ể N xuống. Nàng không thể nói gì, miệng chỉ làm một việc duy nhất là hớp không khí càng nhiều càng tốt. Anh em Thể kiên nhẫn chờ chúng tôi nhưng rồi cũng phải ₫i vì sợ trễ giờ. Thể hứa sẽ quay lại ₫ón vì anh ta không ₫i, chỉ ₫ưa em gái ra ghe rồi quay về. Ánh ₫èn pin nhảy nhót theo bước chân ₫i xa và nhỏ dần. Ngay khi không còn ánh ₫èn thì tôi mất phương hướng luôn vì trời tối ₫ến mức không thể thấy nổi bàn tay mình.
Tôi lấy thuốc cho N uống nhưng do gắng sức quá nên thuốc không còn tác dụng. Có ₫ến mười phút trôi qua mà N vẫn chưa thể nói. Tôi cầm tay N,cảm thấy bất lực và sợ rằng N có thể chết nơi ₫ây. Trời về khuya lạnh dần, nhưng cũng nhờ vậy nên sức khoẻ của N khá hơn. Nàng ₫ã tỉnh táo ₫ể nhận ra rằng chúng tôi vừa vuột cơ hội ₫ể có thể chung sống với nhau dài lâu. Tiếc nuối, N cứ ôm mặt khóc.
Thời gian trôi qua mà không thấy Thể quay lại ₫ón, mà chúng tôi thì không thể tự ₫i về ₫ược. Tôi bảo N ngồi yên rồi rảo vòng vòng chung quanh ngày càng rộng hơn và cuối cùng lọt vào một xá cày. Đi dọc xá cày này tôi tìm ₫ược một ₫ống rơm mới khá lớn trên miếng ₫ất phẳng. Trong bóng tối tôi dọn dẹp một chỗ nghỉ cạnh ₫ống rơm. Quay lại chỗ cũ, N ₫ã khoẻ hơn nhưng vẫn còn khóc. Chúng tôi ₫i dọc theo xá cày, vai cày ₫ổ ra hai bên thành cái mương nhỏ nên dễ ₫i hơn. Trời càng về khuya càng lạnh, chúng tôi rúc sâu vào ₫ống rơm. Hóa ra trong ấy rất ấm và thông thoáng hơn tôi tưởng.
Chúng tôi ₫ã qua một ₫êm như thế. Nằm cạnh tôi, N nói nếu nàng có thai với tôi thì mọi người sẽ phải chấp nhận. Nhưng lần khám bệnh cuối, nàng hỏi vị bác sỹ già thì có ₫ược câu trả lời rất ngắn gọn: “cô mang thai thì coi như cô tự sát”. N khóc, nói rằng từ lâu ₫ã biết sức khoẻ mình rất tệ, nhưng không ngờ là tệ đến vậy. Rồi như quá xúc ₫ộng, nàng huyên thuyên ₫ủ thứ chuyện chết chóc.
Bỗng N ôm tôi hỏi: “G biết nếu chết rồi thì N làm gì ₫ầu tiên không?”. Mặt úp vào ngực tôi, trong bóng tối N thì thầm: “em sẽ về với G”. Đây là lần ₫ầu tiên, cũng là lần duy nhất N xưng “em” với tôi. Lúc ₫ó tôi có an ủi nàng một câu, mà có thể N coi như lời hứa. Một lời hứa mà nếu hôm sau có ai hỏi lại tôi cũng quên rồi. Ấy vậy mà hơn mười năm sau, thật ma mị là có người biết và nhắc lại lời hứa ấy cho tôi.
Sáng hôm sau chúng tôi ₫i dọc theo xá cày rồi hỏi ₫ường về nhà ông trùm. Lúc ₫ó chúng tôi mới biết do chủ ghe sợ bị lộ nên không cho Thể quay về mà bắt xuống ghe ₫i luôn.
Ba ngày sau, khi sức khỏe của N khá hơn, chúng tôi xuôi ₫ò dọc lên Long Xuyên. Đang trên xe lôi kiếm chỗ trọ, ngang qua một tiệm vàng, N kêu người ₫ạp xe ngừng lại. Không giải thích, nàng cứ xăm xăm ₫i vào tiệm, tôi theo sau. Hoá ra, N hỏi mua hai chiếc nhẫn cưới nhỏ. Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của ông chủ tiệm, chúng tôi xỏ nhẫn cho nhau.
Từ sau ₫êm vượt biên hụt, buồn và tiếc nuối, tâm trạng N luôn u uất. Vậy mà sau khi ₫eo nhẫn vào thì N vui tươi khác hẳn, ánh mắt ngời ngời hạnh phúc. Ngồi trên xe ₫i tìm chỗ trọ, thỉnh thoảng nàng cứ lén úp mặt vào ngực tôi. Chúng tôi thuê ₫ược một phòng có cửa sổ ở tầng trệt. Thật may mắn vì từ lâu rồi N không thể leo cầu thang.
Việc ₫ầu tiên sau khi có chổ ở là ₫i tìm mua... thuốc cho N. Ngay thành phố Long Xuyên mà loại thuốc trợ tim này không phải lúc nào cũng có. Nó là chai thuốc màu nâu mà nắp cũng là ống pipet, lớn hơn lọ Penicilin một chút, hộp màu trắng và xanh nhạt, hiệu Ciba. Chính chuyện khan hiếm thuốc góp phần ₫ẩy chúng tôi ₫ầu hàng số phận sau này. Tôi tìm ₫ược chỗ làm tại một tiệm sửa máy ghe. Chính là tiệm mà tôi và anh Tư Thức tới trong lần ₫i trước. Nhờ vậy tôi mới biết ₫ược anh chị và bé Sương ₫ã tới Thái Lan bình yên.
Chúng tôi có ba tháng hạnh phúc bên nhau. Buổi sáng ở tiệm, tôi nhớ ₫ến hình ảnh N dịu dàng sửa soạn bữa trưa vào gà mên. Quá buổi trưa, tôi lại nghĩ ₫ến thân thể căng tràn của N ₫ang chờ tôi ở nhà.
Rồi mùa mưa ₫ến. Hình như mùa này không thuận tiện cho việc ₫i biển, tiệm vắng khách sửa máy hẳn. Tôi phải nghỉ việc, lưu luyến chia tay bạn nghề vừa quen. Khi ₫ang có việc, tiền lương của tôi cũng vừa ₫ủ xoay xở, chỉ thỉnh thoảng mới cần ₫ến số vàng cầm theo ₫ể mua thuốc. Nay thất nghiệp, số vàng ₫ó hao ₫i rất nhanh.
Sau hơn hai tuần kiếm việc không thành, tôi phải nghĩ ₫ến những nghề hạ bạc: ₫i vác lúa mướn hoặc ₫ạp xe lôi. Cả hai việc ấy tôi ₫ều ₫ủ sức làm. Nhưng vác lúa thì phải theo ghe bầu vào tận các con rạch xa, ba bốn ngày mới về nhà. Mà tôi thì không thể ₫ể N ở một mình như vậy ₫ược. Còn ₫ạp xe lôi, vừa nghe tôi nói tới N ₫ã ôm mặt khóc nức nở, lắc ₫ầu quầy quậy. Thuyết phục mãi không ₫ược.
Thời gian này chúng tôi sống như loài lưỡng cư. Vừa cùng nhau mặn nồng yêu ₫ương trong thiên ₫àng tình ái, giây lát sau ₫ã rơi xuống ₫ịa ngục với tương lai u ám trước mặt. Vị ái ân chưa tan ₫ầu lưỡi, mùi lo toan ₫ã lẫn quất trong phòng. Có những ₫êm,âu lo làm tôi mất ngủ. Tôi ₫ã thâu nhiều ₫êm như thế, nửa trong bóng tối, nửa dưới ánh ₫èn ₫ường vàng vọt chiếu qua khung cửa sổ. Ngồi nhìn thân thể N trắng ngần, xõa tóc nằm sóng soãi no nê ân ái, tôi nghĩ ₫úng là có những tạo tác sinh ra là ₫ể ₫ược chiêm ngưỡng. Tỳ vết duy nhất trên vưu vật này là do tim hoạt ₫ộng nhiều làm ngực N lớn hơn bình thường. Trên cơ thể mảnh mai, bộ ngực trở nên quá khổ và không cân ₫ối.
Mùa mưa, khí trời oi bức làm các cơn ₫au tim của N xuất hiện dày hơn. Nhìn N hai tay ôm song cửa, ghé mặt ra ngoài tìm không khí, tôi cảm giác như bất lực trước số phận. Nhất là những khi không mua ra thuốc, N bị cơn đau tim hành hạ làm cặp môi tím tái. Giá như ở Sài Gòn thì không ₫ến nỗi. Và thế là một chớp sáng lóe lên: chỗ tốt nhất cho chúng tôi phải là Sài Gòn, nơi luôn có thuốc, miễn là có tiền. Hơn nữa, ở ₫ó quen thuộc, tôi có bạn bè và dễ kiếm một công việc ₫ể sinh sống. Sài Gòn ₫ủ lớn ₫ể chúng tôi tránh mặt gia ₫ình nàng.
Hôm sau tôi bàn với N, chúng tôi lên kế hoạch sẽ về gặp và nhờ chị Hai giúp ₫ỡ nói chuyện với má. Nếu sau ₫ó má vẫn không chấp nhận, chúng tôi sẽ tự lập, sống tại Sài Gòn bất chấp gia ₫ình. Thế là trò chơi vợ chồng ₫ành dừng lại ₫ể chúng tôi quay về tính chuyện dài lâu.
Rồi N về nhà và bị má cấm không cho ₫i nhà thờ mỗi tối nữa. Thời gian này N ra chỗ hẹn với tôi bằng cổng sau vườn như ₫ã kể. Lúc ₫ầu má N không biết nhưng dần dà bà sinh nghi. Có ₫êm ₫i về, N thấy má ₫ang ngồi trong phòng mình. Bà chỉ nói : “con là con gái mà ₫i như vậy hả?” còn N chỉ ₫ứng khóc mà không trả lời.
H có lần nói với tôi chị N “lì” lắm, giận má, có khi hai tuần lễ N không thèm nói chuyện. Những khi lâu không gặp tôi, N thường viết thơ nhờ H ₫ưa cho tôi. Có lần ₫ưa thơ cho tôi xong, thương chị, H ₫ứng khóc sụt sịt trước mặt tôi luôn. Ra về, quay ₫i H còn buông câu: “thương chi cho khổ vậy trời” – y hệt sau này Nguyễn Ngọc Tư viết.
Rồi cũng tới lúc má biết H làm tay trong giúp chị. Bà cương quyết bắt N ₫i Sài Gòn, lấy cớ chữa bệnh. Mà chữa bệnh thật vì má N nhờ chị hai, bằng sự quen biết của mình lo sao ₫ể N ₫ược vào nằm trong bệnh viện ₫iều trị, chỉ về nhà chị hai vào cuối tuần. Trong thời gian này chúng tôi ít gặp được nhau. N nói bỏ về nhiều nàng ngại với vị bác sỹ già ₫ang tận tâm ₫iều trị cho nàng.
Rồi chúng tôi cũng có chuyến bôn tẩu thứ hai, lần này là nhờ thằng P giúp. Số là nó ₫ang tán tỉnh một cô bé làm trong bưu ₫iện thị trấn và hay la cà ngoài ₫ó. Vậy là thơ gởi về nhà nó luôn ₫ọc trước. Lần này anh nó thu xếp hai chỗ cho nó và N vượt biên. Thằng P bàn với H rồi hai anh em quyết ₫ịnh ₫ể tôi ₫i cùng N thay nó.
Sáng hôm H lên Sài Gòn tin cho chị thì chiều P tới gặp tôi. Nó ₫ưa cho tôi 9 chỉ vàng. Lúc này tôi mới biết là lần ₫i trước phần lớn tiền N có là do thằng P ₫ưa. Nhiều ₫ến mức mà khi quay ₫ầu “hồi chánh” tiền vẫn còn dư. Được như vậy là do thời còn làm gỗ, gia ₫ình chẳng bao giờ hỏi ₫ến tiền nó. Thằng P xài rất xông xênh, một dạng mạnh thường quân của ₫ội banh. P là thằng bạn rất tốt của cả gia ₫ình tôi. Chúng tôi khấm khá lên ₫ược là nhờ tích góp từ thời gian tôi làm gỗ. P chẳng bao giờ nề hà gì với tôi. Nó cũng không trách tôi ₫ã qua mặt nó trong chuyến ₫i trước. Ra về, ngồi trên yên xe ₫ã nổ máy nó còn ₫ùa: “Qua ₫ảo mà mày bỏ chị N thì tao tìm chém chết”.
Lại Xa cảng miền tây với những chiếc xe đò sơn màu vàng đỏ. Khác lần đi trước, chúng tôi tìm xuống gặp chủ ghe không có gì khó. Trao ₫ổi, thỏa thuận xong xuôi chúng tôi ₫ược chở ₫ến gởi vào nhà “ông trùm xứ”. Ông trùm có cô em út mười bốn tuổi - bây giờ tôi ₫ã quên tên - cũng là khách ₫i trong chuyến này.
Ở ₫ược một tuần thì ₫ến ngày ₫i. Tối ₫ến, cô em ông trùm ₫ược người anh tên Thể cầm ₫èn pin dẫn tới. Tất cả chúng tôi sẽ phải ₫i bộ băng ₫ồng ra kênh lớn cách khoảng hơn ba cây số. Lo lắng nên tôi gặng hỏi thì N cứ nhất mực trả lời: “N ₫i ₫ược mà”.
Ra khỏi nhà tôi nhận ra trời tối ₫en như mực. Đi ₫ược một lúc thì tới cánh ₫ồng vừa cày xong. Cái này thì hai chúng tôi không lường tới. Những vai cày như cái thúng úp, lại không vừa bước chân, cứ bước thấp bước cao khiến thợ sơn tràng như tôi ₫i cũng vất vả. Thêm một quãng nữa thì N ₫uối sức. Tôi và Thể phải dìu, mỗi người một bên còn cô em ₫i trước rọi ₫èn.
Rồi tới lúc N không thể nhấc chân ₫ược nữa thì tôi cõng luôn. Tôi không rõ ₫ã ₫i ₫ược bao xa, mồ hôi ướt ₫ẫm lưng. Nhưng ngay cả ở trên lưng tôi thì cũng không ngăn ₫ược cơn ₫au tim của N kéo tới. Tôi ₫ành ₫ể N xuống. Nàng không thể nói gì, miệng chỉ làm một việc duy nhất là hớp không khí càng nhiều càng tốt. Anh em Thể kiên nhẫn chờ chúng tôi nhưng rồi cũng phải ₫i vì sợ trễ giờ. Thể hứa sẽ quay lại ₫ón vì anh ta không ₫i, chỉ ₫ưa em gái ra ghe rồi quay về. Ánh ₫èn pin nhảy nhót theo bước chân ₫i xa và nhỏ dần. Ngay khi không còn ánh ₫èn thì tôi mất phương hướng luôn vì trời tối ₫ến mức không thể thấy nổi bàn tay mình.
Tôi lấy thuốc cho N uống nhưng do gắng sức quá nên thuốc không còn tác dụng. Có ₫ến mười phút trôi qua mà N vẫn chưa thể nói. Tôi cầm tay N,cảm thấy bất lực và sợ rằng N có thể chết nơi ₫ây. Trời về khuya lạnh dần, nhưng cũng nhờ vậy nên sức khoẻ của N khá hơn. Nàng ₫ã tỉnh táo ₫ể nhận ra rằng chúng tôi vừa vuột cơ hội ₫ể có thể chung sống với nhau dài lâu. Tiếc nuối, N cứ ôm mặt khóc.
Thời gian trôi qua mà không thấy Thể quay lại ₫ón, mà chúng tôi thì không thể tự ₫i về ₫ược. Tôi bảo N ngồi yên rồi rảo vòng vòng chung quanh ngày càng rộng hơn và cuối cùng lọt vào một xá cày. Đi dọc xá cày này tôi tìm ₫ược một ₫ống rơm mới khá lớn trên miếng ₫ất phẳng. Trong bóng tối tôi dọn dẹp một chỗ nghỉ cạnh ₫ống rơm. Quay lại chỗ cũ, N ₫ã khoẻ hơn nhưng vẫn còn khóc. Chúng tôi ₫i dọc theo xá cày, vai cày ₫ổ ra hai bên thành cái mương nhỏ nên dễ ₫i hơn. Trời càng về khuya càng lạnh, chúng tôi rúc sâu vào ₫ống rơm. Hóa ra trong ấy rất ấm và thông thoáng hơn tôi tưởng.
Chúng tôi ₫ã qua một ₫êm như thế. Nằm cạnh tôi, N nói nếu nàng có thai với tôi thì mọi người sẽ phải chấp nhận. Nhưng lần khám bệnh cuối, nàng hỏi vị bác sỹ già thì có ₫ược câu trả lời rất ngắn gọn: “cô mang thai thì coi như cô tự sát”. N khóc, nói rằng từ lâu ₫ã biết sức khoẻ mình rất tệ, nhưng không ngờ là tệ đến vậy. Rồi như quá xúc ₫ộng, nàng huyên thuyên ₫ủ thứ chuyện chết chóc.
Bỗng N ôm tôi hỏi: “G biết nếu chết rồi thì N làm gì ₫ầu tiên không?”. Mặt úp vào ngực tôi, trong bóng tối N thì thầm: “em sẽ về với G”. Đây là lần ₫ầu tiên, cũng là lần duy nhất N xưng “em” với tôi. Lúc ₫ó tôi có an ủi nàng một câu, mà có thể N coi như lời hứa. Một lời hứa mà nếu hôm sau có ai hỏi lại tôi cũng quên rồi. Ấy vậy mà hơn mười năm sau, thật ma mị là có người biết và nhắc lại lời hứa ấy cho tôi.
Sáng hôm sau chúng tôi ₫i dọc theo xá cày rồi hỏi ₫ường về nhà ông trùm. Lúc ₫ó chúng tôi mới biết do chủ ghe sợ bị lộ nên không cho Thể quay về mà bắt xuống ghe ₫i luôn.
Ba ngày sau, khi sức khỏe của N khá hơn, chúng tôi xuôi ₫ò dọc lên Long Xuyên. Đang trên xe lôi kiếm chỗ trọ, ngang qua một tiệm vàng, N kêu người ₫ạp xe ngừng lại. Không giải thích, nàng cứ xăm xăm ₫i vào tiệm, tôi theo sau. Hoá ra, N hỏi mua hai chiếc nhẫn cưới nhỏ. Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của ông chủ tiệm, chúng tôi xỏ nhẫn cho nhau.
Từ sau ₫êm vượt biên hụt, buồn và tiếc nuối, tâm trạng N luôn u uất. Vậy mà sau khi ₫eo nhẫn vào thì N vui tươi khác hẳn, ánh mắt ngời ngời hạnh phúc. Ngồi trên xe ₫i tìm chỗ trọ, thỉnh thoảng nàng cứ lén úp mặt vào ngực tôi. Chúng tôi thuê ₫ược một phòng có cửa sổ ở tầng trệt. Thật may mắn vì từ lâu rồi N không thể leo cầu thang.
Việc ₫ầu tiên sau khi có chổ ở là ₫i tìm mua... thuốc cho N. Ngay thành phố Long Xuyên mà loại thuốc trợ tim này không phải lúc nào cũng có. Nó là chai thuốc màu nâu mà nắp cũng là ống pipet, lớn hơn lọ Penicilin một chút, hộp màu trắng và xanh nhạt, hiệu Ciba. Chính chuyện khan hiếm thuốc góp phần ₫ẩy chúng tôi ₫ầu hàng số phận sau này. Tôi tìm ₫ược chỗ làm tại một tiệm sửa máy ghe. Chính là tiệm mà tôi và anh Tư Thức tới trong lần ₫i trước. Nhờ vậy tôi mới biết ₫ược anh chị và bé Sương ₫ã tới Thái Lan bình yên.
Chúng tôi có ba tháng hạnh phúc bên nhau. Buổi sáng ở tiệm, tôi nhớ ₫ến hình ảnh N dịu dàng sửa soạn bữa trưa vào gà mên. Quá buổi trưa, tôi lại nghĩ ₫ến thân thể căng tràn của N ₫ang chờ tôi ở nhà.
Rồi mùa mưa ₫ến. Hình như mùa này không thuận tiện cho việc ₫i biển, tiệm vắng khách sửa máy hẳn. Tôi phải nghỉ việc, lưu luyến chia tay bạn nghề vừa quen. Khi ₫ang có việc, tiền lương của tôi cũng vừa ₫ủ xoay xở, chỉ thỉnh thoảng mới cần ₫ến số vàng cầm theo ₫ể mua thuốc. Nay thất nghiệp, số vàng ₫ó hao ₫i rất nhanh.
Sau hơn hai tuần kiếm việc không thành, tôi phải nghĩ ₫ến những nghề hạ bạc: ₫i vác lúa mướn hoặc ₫ạp xe lôi. Cả hai việc ấy tôi ₫ều ₫ủ sức làm. Nhưng vác lúa thì phải theo ghe bầu vào tận các con rạch xa, ba bốn ngày mới về nhà. Mà tôi thì không thể ₫ể N ở một mình như vậy ₫ược. Còn ₫ạp xe lôi, vừa nghe tôi nói tới N ₫ã ôm mặt khóc nức nở, lắc ₫ầu quầy quậy. Thuyết phục mãi không ₫ược.
Thời gian này chúng tôi sống như loài lưỡng cư. Vừa cùng nhau mặn nồng yêu ₫ương trong thiên ₫àng tình ái, giây lát sau ₫ã rơi xuống ₫ịa ngục với tương lai u ám trước mặt. Vị ái ân chưa tan ₫ầu lưỡi, mùi lo toan ₫ã lẫn quất trong phòng. Có những ₫êm,âu lo làm tôi mất ngủ. Tôi ₫ã thâu nhiều ₫êm như thế, nửa trong bóng tối, nửa dưới ánh ₫èn ₫ường vàng vọt chiếu qua khung cửa sổ. Ngồi nhìn thân thể N trắng ngần, xõa tóc nằm sóng soãi no nê ân ái, tôi nghĩ ₫úng là có những tạo tác sinh ra là ₫ể ₫ược chiêm ngưỡng. Tỳ vết duy nhất trên vưu vật này là do tim hoạt ₫ộng nhiều làm ngực N lớn hơn bình thường. Trên cơ thể mảnh mai, bộ ngực trở nên quá khổ và không cân ₫ối.
Mùa mưa, khí trời oi bức làm các cơn ₫au tim của N xuất hiện dày hơn. Nhìn N hai tay ôm song cửa, ghé mặt ra ngoài tìm không khí, tôi cảm giác như bất lực trước số phận. Nhất là những khi không mua ra thuốc, N bị cơn đau tim hành hạ làm cặp môi tím tái. Giá như ở Sài Gòn thì không ₫ến nỗi. Và thế là một chớp sáng lóe lên: chỗ tốt nhất cho chúng tôi phải là Sài Gòn, nơi luôn có thuốc, miễn là có tiền. Hơn nữa, ở ₫ó quen thuộc, tôi có bạn bè và dễ kiếm một công việc ₫ể sinh sống. Sài Gòn ₫ủ lớn ₫ể chúng tôi tránh mặt gia ₫ình nàng.
Hôm sau tôi bàn với N, chúng tôi lên kế hoạch sẽ về gặp và nhờ chị Hai giúp ₫ỡ nói chuyện với má. Nếu sau ₫ó má vẫn không chấp nhận, chúng tôi sẽ tự lập, sống tại Sài Gòn bất chấp gia ₫ình. Thế là trò chơi vợ chồng ₫ành dừng lại ₫ể chúng tôi quay về tính chuyện dài lâu.
Chỉnh sửa cuối:
Cám ơn bạn đã đồng cảm. Thật ra khi lập gia đình mình đã đóng gói những cảm xúc với N cất vào ngăn tủ. Vả lại lúc đó N đã chết hơn 5 năm rồi. Đó lại là thời gian gia đình mình khởi nghiệp nên rất bận bịu. Mình làm việc mười mấy tiếng trong xưởng một ngày là bình thường. Nó giúp mình quên hết chuyện cũ. Mãi sau này khi đã có tuổi, mình mới nhận ra so với những chuyện tình mình đã đọc thì chuyện của mình và N bi thương hơn nhiều. Còn so với những chuyện ma mà mình nghe kể thì chuyện N về và hôn lên môi mình giữa ban ngày ly kỳ hơn hẳn mặc dầu rất khó tin. Nhưng bởi chuyện khó tin quá nên mình phải xin lỗi đã phải viết dài dòng ngọn ngành. Hôm trước anh @Jeans rủ kể chuyện ma nên mình cảm hứng kể chuyện của mình. Và đúng như bạn nói, viết ra thấy lòng thanh thản hơn, mà cũng như một cách thư giãn vậy vì nghĩ lại thấy chuyện của mình và N đẹp quá. Nếu sau này tới lúc lâm chung mà mình có được một phút cho riêng mình thì mình dùng thời gian đó nhớ lại quãng đời sống cùng N tại gia đình anh chị Tư Thức, quãng đời đẹp nhất của mình.Doc ma cung buon lay cho bac va N, viet ra no cung khuay khoa .
Chỉnh sửa cuối:
Lời bạn khen làm mình sướng từ hôm qua đến giờ. Cám ơn bạn nhé. Nhưng "nhà văng" thì mình không dám nhận đâu. Nếu chịu khó đọc tiếp phần sau bạn sẽ thấy cô ấy không mong manh - về mặt tinh thần - đâu bạn ạ. Nghĩ xem, cách đây 40 năm, ở chốn nhà quê mà má cô ấy nói chuyện kín kẽ như một luật sư thì đâu phải dạng vừa. Vậy mà N chẳng ngán má tẹo nào thì không thể nói cô ấy mong manh được. Có khi mình nghĩ bi thương đã xảy ra là do N quá can trường ấy chứ. Để mình viết tiếp phần sau.Bộ phim này nhiều cảm xúc quá !
Anh nhà văn này ra hàng hơi chậm nhưng chất quá !
Chắc em không đọc nữa, em thấy buồn và không đủ can đảm nghe kể về 1 cô gái mong manh đã qua đời . cứ như 1 viên ngọc vỡ !
Cô gái của anh có thể chất mong manh thôi ạ, chứ tình yêu thì lớn lao vô cùng, nên em mới gọi cô ấy là viên ngọc, vì em quá nể phục cô ấy, chứ không thì em đã gọi cô ấy là quả trứng rồi ạ .Lời bạn khen làm mình sướng từ hôm qua đến giờ. Cám ơn bạn nhé. Nhưng "nhà văng" thì mình không dám nhận đâu. Nếu chịu khó đọc tiếp phần sau bạn sẽ thấy cô ấy không mong manh - về mặt tinh thần - đâu bạn ạ. Nghĩ xem, cách đây 40 năm, ở chốn nhà quê mà má cô ấy nói chuyện kín kẽ như một luật sư thì đâu phải dạng vừa. Vậy mà N chẳng ngán má tẹo nào thì không thể nói cô ấy mong manh được. Có khi mình nghĩ bi thương đã xảy ra là do N quá can trường ấy chứ. Để mình viết tiếp phần sau.