Dạ, em sẽ nhắn lại ạ! Ủa vậy Bác làm ở lầu 6 Kumho Lê Duẩn ạ?Sunny_Doan nói:Nguyen Thanh Huan - National Salesuttrinh248 nói:Gần nhà em mà, có vợ và một bé gái tròn tròn đáng yêu, gần công an tỉnh?Sunny_Doan nói:Chính xác đó Mợ ạ....hehehehe
Anh ấy dạo này buồn lắm, mới đi BMT-DL chung với em.
Ủa Bác tên chi và sao với anh Huân ạ? để em biết mà nhắn lại ạ!
Sao buồn vậy Mợ....có chia sẽ được ko ???
Hôm nào gặp Mợ nhắn lời hỏi thăm sức khỏe của Đoàn Đức Dũng - Philip Morris VN nhé....hehehehe
Dạ! So- cái- ry ạ!Sunny_Doan nói:Hehehehe.... Head office Mợ ạ ....e bên Sales lên có Miếu riêng hhehehehe
" Bà cụ bán rau "- Câu chuyện làm hàng triệu người rơi lệ !
_Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! Một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!
_Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! Một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!
Ok, chủ nhật tuần này 15/4 em về ăn đám thôi nôi con thằng bạn ở Cai Lậy bằng 2 bánh mợ đi với em không, nó mời vé +. Ngày đó nếu có hop gì đó mợ cho em hay nha.uttrinh248 nói:xtlunique nói:Mợ nó làm bên lĩnh vực gì vậy, biết để còn nhờ mợ nó giúp, mợ là thành viên SOS vậy mợ rành về ô tô không ? sẳn hỏi luôn mợ nó là ở TGiang có phòng trưng bày hàng D-Max không thich thằng này muốn xem kỹ thực tế như thế nào? lâu rồi em không qua đó không biết mợ biết quán cháo gà của ông 5 khùng nằm phía bên trái khi qua cầu (ngay chợ Thạnh Trị). Hôm nào tổ chức off nhóm đi mợ.
Dạ. Em làm bên sữa Fonterra. Có thời gian làm kế toán Ford nhưng về oto em không rành. Em là đứa nhiều thắc mắc và hay hỏi nên ở xưởng và kho WTF rất sợ mỗi khi Út xuống,nên vì vậy cũng không học hỏi và hiểu biết gì nhiều ngoài chuyên môn chính.
Quán cháo gà ông Năm (k) em có nghe các Bác OS nói nhiều (e chưa một lần ghé), nghe nói quán vẫn còn nhưng giờ ít bán lắm (lúc vui thì bán lúc buồn thì...ứ bán đâu!)
Thường khoảng 2 tuần là off cafe thân mật một lần. Khi nào off thì sẽ thông báo trên đây hoặc em sẽ trực tiếp alo ạ. Tới lúc đó Bác nhất định có mặt nhé!
Còn off hoành tráng thì em đang chờ thông tin từ các Bác/Mợ và cả hội MSFC, FIFC và XNL nữa
Dạ. Khi nào off cafe nhất định Út sẽ hú Bác ạ!xtlunique nói:Ok, chủ nhật tuần này 15/4 em về ăn đám thôi nôi con thằng bạn ở Cai Lậy bằng 2 bánh mợ đi với em không, nó mời vé +. Ngày đó nếu có hop gì đó mợ cho em hay nha.uttrinh248 nói:xtlunique nói:Mợ nó làm bên lĩnh vực gì vậy, biết để còn nhờ mợ nó giúp, mợ là thành viên SOS vậy mợ rành về ô tô không ? sẳn hỏi luôn mợ nó là ở TGiang có phòng trưng bày hàng D-Max không thich thằng này muốn xem kỹ thực tế như thế nào? lâu rồi em không qua đó không biết mợ biết quán cháo gà của ông 5 khùng nằm phía bên trái khi qua cầu (ngay chợ Thạnh Trị). Hôm nào tổ chức off nhóm đi mợ.
Dạ. Em làm bên sữa Fonterra. Có thời gian làm kế toán Ford nhưng về oto em không rành. Em là đứa nhiều thắc mắc và hay hỏi nên ở xưởng và kho WTF rất sợ mỗi khi Út xuống,nên vì vậy cũng không học hỏi và hiểu biết gì nhiều ngoài chuyên môn chính.
Quán cháo gà ông Năm (k) em có nghe các Bác OS nói nhiều (e chưa một lần ghé), nghe nói quán vẫn còn nhưng giờ ít bán lắm (lúc vui thì bán lúc buồn thì...ứ bán đâu!)
Thường khoảng 2 tuần là off cafe thân mật một lần. Khi nào off thì sẽ thông báo trên đây hoặc em sẽ trực tiếp alo ạ. Tới lúc đó Bác nhất định có mặt nhé!
Còn off hoành tráng thì em đang chờ thông tin từ các Bác/Mợ và cả hội MSFC, FIFC và XNL nữa
Giúp bà cụ mà vô tình hại bà rùi!xtlunique nói:Mẫu chuyện rất cảm động, hiện giờ vẫn còn những người như vậy