Em mới vừa chạy ngoài đường thấy người dân đang đưa 1 ông lên xe đi cấp cứu , xe máy văng 1 bên . Thì ra ổng xỉn quá không làm chủ được còn đụng vào người đi cùng chiều , sợ quá . Các bác nhà mình nếu có uống nhiều cũng đừng lái xe nhé .
em cũng xin chia sẻ và cảm thông với bác.quanphuong nói:Em làm ở gần SB, sáng mà có việc, có hẹn ở trung tâm là em thường đi xe 2B cho lẹ kg bị kẹt xe. Sáng nay vì gặp KH cần hình thức xíu nên em đi 4B, tới gần ngã tư Nguyễn Trọng Tuyển - Trần Huy Liệu có 1 ông <40t, chạy từ bên phải em rồi quẹo trái cúp đầu xe em rồi lại gặp ông taxi phía trước thắng lại, ông 2B cũng thắng lại, em thắng không kịp hit nhẹ ổng 1 phát xe máy chỉ bị nghiên xe thôi, em tưởng 2 bên sẽ xuề xòa cười trừ ai dè ổng làm 1 tràng tiếng Đan Mạch em, em chỉ làm thinh và buồn trong lòng. Ra đường va quẹt là bình thường thôi, nhưng cách ứng xử lại vô văn hóa đến thế, em chưa có bị chửi như thế lần nào nên buồn, tâm trạng không vui làm ảnh hưởng đến buổi làm việc nữa.
hum nay em cũng mở đầu một ngày y như vậy: đưa con vào trường, nhắm còn sớm quá nên ngồi ké sân trường ngắm hs tập TD thì bị BV đuổi, sang Bình thạnh, lớ quớ đi nhằm cái đường bên hông chợ Bà chiểu. Than ôi! lô cốt,ổ gà, sình lầy và ùn ứ... lại bị một bác chai chẻ cố ý chen ngược chiều tông vô cái chưng vừa đau vừa dơ, thế mà em không ngĩ được câu gì để mắng ngoài câu: tại sao cố ý đi ngược chiều dzậy, hổng có chút lịch sự nào hết dzậy!!! (đường kẹt nên mới kịp nói được nhiêu đó chớ không kẹt thì đã lo dzọt rồi!)
qua khỏi cái nút đó, bà con mắm môi kéo ga. phía trước em có một bà cụ già đi xe điện đạp (chời ơi, các cụ già đừng đi nữa cho con cháu đỡ lo), cụ cứ lạng quạng khiến em phải thắng nhẹ cho khỏi đụng, không ngờ nghe cái ké...ét phía sau kèm một tràng tiếng Đan mạch... em quay lại nhỏ nhẹ: có bà cụ phía trước thì nhận thêm một tràng tiếng Đan nữa kèm câu: đi bộ đi cho gòi!
lách được dòng người xe lao vun vút và sôi sùng sục những bức xúc của kẹt xe và quá tải lưu thông, để đến với một nơi quá tải những đau khổ: BV ung bướu. chờ đợi, nhận đơn, photo... chờ đợi, đóng một cục lúa to tướng xong thì cũng tới mình được kiu ký tên đi nhận toa. em vội vàng ký vào tờ giấy chìa ra rồi quơ lấy xấp chứng từ dày cộp vừa liệng vào cạnh tay mình (không có đeo kiếng nên k kịp đọc tên ghi trên xấp chứng từ), bỗng micro chọc vào tai một tràng gắt gỏng xách mé: chị không thấy cái này của ngưòi khác sao mà lụm hả!thấy là quơ, hở là lụm...abc..xyz @#%^$!.
thế này thì quá lắm... giọt nước tràn ly.
thế này thì chẳng nhịn được nữa. em cũng tuôn một tràng không kịp nghĩ luôn: sao mới sáng ra em đã gắt gỏng thế hả? bệnh nhân người nhà người ta ốm đau khổ sở nên nhầm lẫn bức xúc chớ em lành lặn khỏe mạnh thế này có gì phải gắt gỏng? em phục vụ bệnh nhân ở đây là có lương đấy không mắc nợ ai đâu, nếu thấy lương ít quá hay công việc nặng nhọc quá thì kiếm chỗ ngon lành mà làm, để cho ngưòi tử tế người ta ngồi vô chỗ này...
xong thì quay lưng đi thẳng trước vài con mắt nhìn sững trong cái hành lang đông nghẹt người, còn nghe trong micro giọng dấm ấm ức đuổi theo: nhắc bả lấy lộn giấy mà bả nói dzậy đó chời!
...bỗng thấy mệt mỏi vô cùng và tự trách sao mình cũng trở nên... dữ tợn như họ vậy.
ôi...sự quá tải!
Last edited by a moderator:
@mợ tàimợ tài nói:em cũng xin chia sẻ và cảm thông với bác.quanphuong nói:Em làm ở gần SB, sáng mà có việc, có hẹn ở trung tâm là em thường đi xe 2B cho lẹ kg bị kẹt xe. Sáng nay vì gặp KH cần hình thức xíu nên em đi 4B, tới gần ngã tư Nguyễn Trọng Tuyển - Trần Huy Liệu có 1 ông <40t, chạy từ bên phải em rồi quẹo trái cúp đầu xe em rồi lại gặp ông taxi phía trước thắng lại, ông 2B cũng thắng lại, em thắng không kịp hit nhẹ ổng 1 phát xe máy chỉ bị nghiên xe thôi, em tưởng 2 bên sẽ xuề xòa cười trừ ai dè ổng làm 1 tràng tiếng Đan Mạch em, em chỉ làm thinh và buồn trong lòng. Ra đường va quẹt là bình thường thôi, nhưng cách ứng xử lại vô văn hóa đến thế, em chưa có bị chửi như thế lần nào nên buồn, tâm trạng không vui làm ảnh hưởng đến buổi làm việc nữa.
hum nay em cũng mở đầu một ngày y như vậy: đưa con vào trường, nhắm còn sớm quá nên ngồi ké sân trường ngắm hs tập TD thì bị BV đuổi, sang Bình thạnh, lớ quớ đi nhằm cái đường bên hông chợ Bà chiểu. Than ôi! lô cốt,ổ gà, sình lầy và ùn ứ... lại bị một bác chai chẻ cố ý chen ngược chiều tông vô cái chưng vừa đau vừa dơ, thế mà em không ngĩ được câu gì để mắng ngoài câu: tại sao cố ý đi ngược chiều dzậy, hổng có chút lịch sự nào hết dzậy!!! (đường kẹt nên mới kịp nói được nhiêu đó chớ không kẹt thì đã lo dzọt rồi!)
qua khỏi cái nút đó, bà con mắm môi kéo ga. phía trước em có một bà cụ già đi xe điện đạp (chời ơi, các cụ già đừng đi nữa cho con cháu đỡ lo), cụ cứ lạng quạng khiến em phải thắng nhẹ cho khỏi đụng, không ngờ nghe cái ké...ét phía sau kèm một tràng tiếng Đan mạch... em quay lại nhỏ nhẹ: có bà cụ phía trước thì nhận thêm một tràng tiếng Đan nữa kèm câu: đi bộ đi cho gòi!
lách được dòng người xe lao vun vút và sôi sùng sục những bức xúc của kẹt xe và quá tải lưu thông, để đến với một nơi quá tải những đau khổ: BV ung bướu. chờ đợi, nhận đơn, photo... chờ đợi, đóng một cục lúa to tướng xong thì cũng tới mình được kiu ký tên đi nhận toa. em vội vàng ký vào tờ giấy chìa ra rồi quơ lấy xấp chứng từ dày cộp vừa liệng vào cạnh tay mình (không có đeo kiếng nên k kịp đọc tên ghi trên xấp chứng từ), bỗng micro chọc vào tai một tràng gắt gỏng xách mé: chị không thấy cái này của ngưòi khác sao mà lụm hả!thấy là quơ, hở là lụm...abc..xyz @#%^$!.
thế này thì quá lắm... giọt nước tràn ly.
thế này thì chẳng nhịn được nữa. em cũng tuôn một tràng không kịp nghĩ luôn: sao mới sáng ra em đã gắt gỏng thế hả? bệnh nhân người nhà người ta ốm đau khổ sở nên nhầm lẫn bức xúc chớ em lành lặn khỏe mạnh thế này có gì phải gắt gỏng? em phục vụ bệnh nhân ở đây là có lương đấy không mắc nợ ai đâu, nếu thấy lương ít quá hay công việc nặng nhọc quá thì kiếm chỗ ngon lành mà làm, để cho ngưòi tử tế người ta ngồi vô chỗ này...
xong thì quay lưng đi thẳng trước vài con mắt nhìn sững trong cái hành lang đông nghẹt người, còn nghe trong micro giọng dấm ấm ức đuổi theo: nhắc bả lấy lộn giấy mà bả nói dzậy đó chời!
...bỗng thấy mệt mỏi vô cùng và tự trách sao mình cũng trở nên... dữ tợn như họ vậy.
ôi...sự quá tải!
Xin chia sẻ cùng mợ, cảnh quá tải trên đường, trong bệnh viện em cũng thường hay gặp, nhiều khi cũng buồn lắm mợ ạ mà chẳng biết nói sao.......thôi thì cứ coi như không có gì cho nhẹ thân mợ ơi
Mợ làm em nhớ đến chuyện thầy ký ra nhà dây thép lãnh lương của Nam Cao, nhận được tờ bạc rách đòi đổi ko được vậy là đủ thứ chuyện lằng nhằng tiếp theo trong một ngày đáng ra phải có nhiều niềm vui. Xã hội bây giờ nó đổ đốn vậy, em nhớ lại cụ Chí phèo đã từng phải thốt lên " ai cho tao làm người tử tế bây giờ " thực khó quá, thôi thì thuyền theo lái vậy. Nhiều khi ko muốn nhưng có lẽ nếu cứ nhún nhường mãi lại thành dở người ??
KKKKKK, em bình thường chả bao giờ xài tiếng ĐM, thế mà hôm nọ trước cổng CoopMart Q12 em làm cho thằng tài xế chiếc hai lăng đùng 1 trận. Bà mịa, trời mưa như trút nước, tối thui, kiếng cửa, kiếng hậu nước mưa không, thấy cái gì cũng lòe nhòe, mình cặp sát lề phải, de vào cổng siêu thị, đang de ngon trớn bỗng nghe tin tin tin, giưt mình, nhìn lại phía trước bên trái, 1 anh hai lăng đùng cặp sát hông trái mình. Chân dậm thắng, trời mưa lạnh ngắt mà toát mồ hôi. Má ơi, ko biết nó cố tình lấn trước mình để vào siêu thị hay mắt nó mù ko thấy mình đang de vào cổng, mà nó từ bên kia đường rẻ trái vào siêu thị luôn, thế là cặp hông, may mà chưa va chạm. Vừa hạ kiếng xuống, thế là hắn làm &@$#&&*^$@NXDJ*#@^$!* một tràng. A, thế thì ông mày chả nhịn nhé, em cũng &@$#&&*^$@NXDJ*#@^$!* gấp 3 gấp 4 lần hắn, mở cửa xe rút cái ống tuýp em dùng để nối tay mở tắc kê bánh ra nhá nhá mấy cái, hắn đóng cửa xe, im re, quay đầu trở ra chờ em de vào trước. Đời, hay nhất trong mớ lộn xộn hắn chửi có 1 câu là "mày de xe mà ko nhìn phía trước hả?". Không biết câu này hắn chửi đúng hay sai, em thì 4 mắt, nhưng thật tình thì xưa giờ em de xe cũng không thể nào để 2 mắt trước xe và 2 mắt sau xe.
Hôm nay có lẽ là 1 ngày vui nhất trong tuần này , ngày phụ nữ 20/10 . Từ sáng sớm em đã nhận được rất nhiều lời chúc mừng của những người bạn , từ các diễn đàn . Trong lòng thấy lâng lâng khó tả , cảm động quá . Cám ơn những người bạn nhé .
Tự nhiên thành con bệnh hồi nào không hay, số là đã nghe ớn ớn trong người từ cái hôm off gà nướng Dĩ An, tiếp theo là vài ngày nôn oẹ như ốm nghén (có nghén bao giờ đâu chời, dự chừng như vậy), ... đến nước chịu không nổi rồi (2 tuần sút 4 kgs) mới tông thẳng vô phòng khám Victoria làm cái "xài tiền" tổng quát, kết quả là yêu cầu nhập viện gấp ... mấy ngày nay nhớ xóm, lại nhờ chú em lén lén bà cả xách cái laptop vào BV, xài D-Com 3G, chứ BV nó có wifi mà nó hổng cho xài ké...
Hy vọng vài ngày nữa là "xổng chuồng" nhưng tuyệt nhiên cắt bia rượu và chất béo.
Có thể em cũng đang có cơ hội bỏ được thuốc lá luôn, 2 ngày nay không thấy thèm nó nữa, đứng trong thang máy nghe mùi kinh khủng lắm rồi
Hy vọng vài ngày nữa là "xổng chuồng" nhưng tuyệt nhiên cắt bia rượu và chất béo.
Có thể em cũng đang có cơ hội bỏ được thuốc lá luôn, 2 ngày nay không thấy thèm nó nữa, đứng trong thang máy nghe mùi kinh khủng lắm rồi
@Mợ tài: thanks mợ đồng cảm với em nè, mợ có nhiều việc phải lo quá, chúc mợ mọi việc sẽ ok hết nhé.
@Rubykid: bác có cây hàng ghê quá, em mà gặp chắc em cũng khiếp, de xe 2 mắt cũng nhìn phía trước chớ bác, lỡ đánh hết lái mừ không nhìn trước quẹt mỏ vợ 2 sao bác hehehe, em đùa tí
@PhD: bác sao thế hở bác, bác làm việc quá sức àh
, chúc bác mau phục hồi sớm để off bánh xèo nhé. Em cũng 5 lần 7 lượt bỏ thuốc rồi mừ bỏ chưa đặng, bác mà bỏ được em cũng đu theo luôn.
@Rubykid: bác có cây hàng ghê quá, em mà gặp chắc em cũng khiếp, de xe 2 mắt cũng nhìn phía trước chớ bác, lỡ đánh hết lái mừ không nhìn trước quẹt mỏ vợ 2 sao bác hehehe, em đùa tí
@PhD: bác sao thế hở bác, bác làm việc quá sức àh