[font="arial, helvetica, sans-serif"]SÚC SẮC NGÀY VÀ ĐÊM[/font]
[font="arial, helvetica, sans-serif"]Mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đặc biệt - các bác có thấy vậy không.[/font]
Có ngày sao mà vui thế, tôi cười suốt vì những chuyện không đâu, tôi được gặp nhiều bạn bè, được nhận nhiều lời có cánh... Đêm về mệt nhoài mà không làm sao ngủ được, nghiệm ra rằng niềm vui cũng làm mình mất ngủ như thường.
Có những ngày thật sự buồn chán, gặp chuyện gì cũng không may, quên quên nhớ nhớ, mất cái này, lạc chuyện kia... Đêm về lại ngủ trong giấc mơ nhiều mộng mị, hy vọng ngày mai những may mắn lại về.
Có ngày chắc phải đặt lại tên và rất buồn cười, khi tôi cứ được mời ăn uống từ sáng đến chiều, vừa bước ra đường đã vài cuộc gọi kêu ăn sáng, rồi càphê, rồi ăn trưa. Đi vào phòng nọ trao đổi công việc, lại được mời trái cây, nước ép sinh tố, chưa đến tối đã lại nhà hàng, rồi cháo khuya... Đêm về không dám ngủ, phải thức thêm cho bớt mập, cười khúc khích trong tĩnh lặng huyền diệu.
Lại có ngày buồn bực, thấy điều gì cũng không như ý, sẵn sàng tranh luận, không nhường nhịn như thường khi. Tự nhiên nhìn thấy bao nhiêu góc độ xám, ảm đạm vì lòng người. Tôi còn lật lại lịch sử mấy năm xưa, người ấy đã nói gì, đã làm tôi đau thế nào. Bao nhiêu nỗi giận hờn vẫn cho đi cùng gió, chợt ào ạt trở lui, làm tôi đau đến nghẹn thở... Lại đêm không ngủ, không dám cả nằm nhìn lên trần nhà, phải tìm phim nào thật hay, bài báo nào thật vui để vùi vào đến 1, 2 h sáng, để thật sự díp mắt lại vì không phải chuyện kia, mới dám chui vào giường.
Ngày hôm sau của ngày ấy, tôi trở dậy, mệt và buồn, nhưng thường nghiệm thấy sự việc không tồi tệ đến thế, người ấy đừng nên xa đến thế... Sẽ dùng dầu cao tự chế xoa dịu nỗi niềm, cố làm tan đi những vết bầm xanh tím trong xa xăm lòng tôi. Nhưng mà đến chiều, khi nắng tàn đi, tôi mệt mỏi đi trên đường về, bao giờ cũng thấy rất khó mà cười được. Khi ấy, chỉ mong không ai thấy mặt mình, đừng ai hỏi đến mình. Giật mình khi cầm đến tờ báo, nhìn thấy 1 nhà văn trẻ định nghĩa về nỗi buồn: "Buồn nhất khi ai đó đã làm mình hạnh phúc, rồi đi". Đêm đó, tôi thực sự chỉ nghĩ đến yêu thương bạn bè, dù họ không biết rằng, họ là những cứu cánh đáng tin nhất của tôi.
Ngày lại đến, sớm mặt trời lên... trong thành phố dòng người đi mải mốt với những ngày riêng của mình, tự đóng những cái dấu nhiều màu lên từng số phận, tạo thành câu chuyện đời người... Ai vui buồn, sướng khổ... Ai chia được cùng ai... Ai thật sự với ai...
Tôi chưa bao giờ làm cuộc tổng kết, vì chỉ sợ phát hiện ra rằng: với tôi thì ngày khó khăn nhiều hơn dễ dàng, với người khác cũng không dễ dãi... Những cuộc tổng kết nhiều phần trăm nỗi buồn đều làm ta bi quan.
Vậy thì cứ để ngày ngày đến nhé, súc sắc nhảy giữa những điều không định!