anh Polts lành ảnh hết dỗi cười roài thì em mới dám kể câu chuyện ngày chủ nhật của em hầu các bác ợ:
Chuyện này tôi nghe được,
Có thật trăm phần trăm.
Trong một giờ học Sử
Ở trường nọ, lớp Năm.
Thầy giáo gọi lên bảng
Cậu học sinh, tên Trường:
“Nói đi, ai ăn cắp
Nỏ thần An Dương Vương?”
Cậu kia nghe, tái mặt:
“Không phải em, thưa thầy.
Chưa một lần thậm chí
Nhìn thấy chiếc nỏ này!”
Quá thất vọng, thầy giáo
Hỏi cả lớp ba lần:
“Các em hãy cho biết
Ai lấy cắp nỏ thần?”
Cả lớp im phăng phắc,
Lấm lét nhìn hai bên.
Thầy giáo tức giận lắm:
“Mời lớp trưởng đứng lên!”
Lớp trưởng, một cô bé,
Vì vùng sâu, vùng xa,
Chưa thành “chủ tịch” lớp,
Liền nói to: “Lớp ta,
Em cam đoan chắc chắn
Không ai lấy nỏ này.
Có thể bạn nào đó
Ở lớp bên, thưa thầy.”
Hôm sau thầy dạy sử
Gặp bố mẹ cậu Trường,
Kể chuyện con trai họ
Không biết An Dương Vương.
Nhưng thầy chưa kịp nói
Thì bố mẹ cậu này
Đã vội vã lên tiếng:
“Oan nó quá, thưa thầy.
Con chúng tôi dẫu dốt,
Nhưng thật thà, ngây thơ.
Thề có trời chứng giám –
Chưa ăn cặp bao giờ.”
Không còn gì để nói,
Thầy giáo sử quay về
Báo với ông hiệu trưởng,
Nổi tiếng nghiêm, khắt khe.
Ông này liền ra lệnh
Phải đuổi học cậu Trường:
“Bé, đã hư, ăn cắp
Nỏ thần An Dương Vương!”
Bố mẹ cậu biết chuyện,
Bèn lên Sở kêu oan.
Nghe xong, bà Giám Đốc
Liền đứng dậy đập bàn:
“Đuổi học? Sao lại đuổi?
Chiếc nỏ đáng mấy tiền.
Hỏi anh Dương Vương ấy,
Nếu muốn, trường mua đền!”
Vụ việc lên đến Bộ.
Xem xét suốt mấy ngày.
Bà Vụ Trưởng Tài Chính
Cuối cùng nói thế này:
“Như vậy là không được.
Ngân sách lấy đâu tiền
Chi những khoản như thế?
Phải bắt học sinh đền.
Nếu không thì vận động
Đồng chí An Dương Vương
Cho qua, mua cái khác,
Khỏi làm phiền nhà trường.
Theo nguồn tin mới nhất:
Vụ mất cắp nỏ thần
Đang chờ Bộ Trưởng quyết
Để trấn an lòng dân.
Nghe nói ông Bộ Trưởng
Đề xuất việc từ nay
Bỏ không học môn Sử,
Nên tôi nghĩ vụ này
Khó lòng mà kết đẹp.
Ông sẽ đuổi cậu Trường,
Dù cậu không ăn cắp
Nỏ thần An Dương Vương
(hình như chuyện của Thái Bá Tân, mt kể lại)
Cười chết mất MT ui, em và BX cười bể bụng luôn. Thanks Mợ cho tụi em trận cười xả stress cuối tuần.
Chuyện tuần mới: giữa mùa khô nắng, Sài Gòn sáng thứ Hai mờ sương hư ảo. Cũng vui vui!
Trong hình này pa nào là Binchip?
Mấy ông Vương này bỏ cái nỏ của mấy ổng ra đường cũng dek ai thèm lụm, lỏng thun rệu rão hết gòi
Hôm nay Polts đi học, giáo sư kêu Polts lên bảng – Giáo sư nói, – “Em hãy viết lên bảng tên của 6 người mà em khó có thể rời bỏ”. Polts làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân… Giáo sư nói: – “Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!” Polts liền xoá tên của người hàng xóm. Giáo sư lại nói: – “Em hãy xoá thêm một người nữa!”. Polts xoá tiếp tên của một đồng nghiệp. Giáo sư nói tiếp: – “Em xoá thêm tên một người nữa đi”. Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. lại xoá tiếp….. Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba tên: bố mẹ, vợ, và con. Cả giảng đường im phăng phắc, Mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!! Giáo sư bình tĩnh nói tiếp – “Em hãy xóa thêm một tên nữa!” Polts chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn… anh đưa viên phấn lên… và gạch đi tên của bố mẹ! – “Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!”, tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai. Polts sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai … Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cũng đau khổ. Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi: – “Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó rời xa nhất?” Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời. Polts bình tĩnh và từ tốn nói: – “Theo thời gian, cha mẹ sẽ già và rời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng phải lập gia đình chắc chắn sẽ rời xa tôi. Người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi! Nói xong rồi Polts quay sang nói nhỏ vào tai vị giáo sư : “Thưa thầy em phải nói như vậy là vì con vợ của em đang ngồi bên dưới … không nói như vậy thì chỉ có chết với nó, xin thầy thông cảm giùm em.” Vị giáo sư cười như mếu :”Thầy cũng chẳng khác gì em! Bài trắc nghiệm này là do vợ của thầy đưa ra!
Chỉnh sửa cuối:
Hum bữa mới khóc lóc với dzợ: dzợ cố mạnh khoẻ sống lâu nhen, em mà có gì lấy ai nấu cơm, giặt đồ, ủi đồ cho anh hu hu... Vừa nói vừa gạt nước mắt hụ hụ..Hôm nay Polts đi học, giáo sư kêu Polts lên bảng – Giáo sư nói, – “Em hãy viết lên bảng tên của 6 người mà em khó có thể rời bỏ”. Polts làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân… Giáo sư nói: – “Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!” Polts liền xoá tên của người hàng xóm. Giáo sư lại nói: – “Em hãy xoá thêm một người nữa!”. Polts xoá tiếp tên của một đồng nghiệp. Giáo sư nói tiếp: – “Em xoá thêm tên một người nữa đi”. Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. lại xoá tiếp….. Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba tên: bố mẹ, vợ, và con. Cả giảng đường im phăng phắc, Mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!! Giáo sư bình tĩnh nói tiếp – “Em hãy xóa thêm một tên nữa!” Polts chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn… anh đưa viên phấn lên… và gạch đi tên của bố mẹ! – “Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!”, tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai. Polts sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai … Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cũng đau khổ. Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi: – “Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó rời xa nhất?” Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời. Polts bình tĩnh và từ tốn nói: – “Theo thời gian, cha mẹ sẽ già và rời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng phải lập gia đình chắc chắn sẽ rời xa tôi. Người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi! Nói xong rồi Polts quay sang nói nhỏ vào tai vị giáo sư : “Thưa thầy em phải nói như vậy là vì con vợ của em đang ngồi bên dưới … không nói như vậy thì chỉ có chết với nó, xin thầy thông cảm giùm em.” Vị giáo sư cười như mếu :”Thầy cũng chẳng khác gì em! Bài trắc nghiệm này là do vợ của thầy đưa ra!
Hum nay bà cả mua cho cái áo thun cá sấu tại shop Gia Hy để đi chơi lễ. Cảm giác thật là Yomot.
Thì za chị gái xênh đợp mua 1 cái áo và 10 con cá xấu đủ mào để thay phù hịu cho xoan là bà cả của bác ư? Haiza, nếu biết, em xẽ phiến mãi thim con cá xấu bị hắc lào nữa cho không đụng hàng, thiệt là tiếc quớ đê.Hum nay bà cả mua cho cái áo thun cá sấu tại shop Gia Hy để đi chơi lễ. Cảm giác thật là Yomot.
View attachment 453528