Bác có troll em không. Em thấy ai cũng giàu lên từ đất chứ có ai giàu lên nhờ căn hộ đâu. Em đang tính chia ra mua đất xa xa vứt 5 nămKhông hớ, không hớ! 20 tỷ gtk 1 năm đc 1.5 tỷ đủ mua 1 căn hộ 1pn. Anh cứ làm vậy đều đặn chừng 20 năm có 20 cái căn hộ rải khắp thành phố. Lúc đó sống phẻ rồi, có điều trong quá trình phải trải qua nhiều hồi hộp và có thể cần vài băng rôn, cái này mượn mí anh ở đây chắc có ng có cho mượn đó.
Đòi hết anh, từ khách sạn, chdv, nhà trọ cao cấp, bình dân, khách sạn giờĐội chuyên thuê phòng trọ nguyên căn (30p trở lên) có đòi giảm giá không mấy anh.
Em từ 2013 là mua căn hộ cho thuê ( khu phú mỹ hưng), rồi quận 1. cho thuê chán quá e chơi kiểu sửa bán, và em kinh doanh khách sạn khu Hưng Gia Hưng Phước. Còn căn hẻm Cô Bắc đó em cho thuê khoán chứ xa xôi không quản nổi. Và tất cả của em.....ngừng lại sau CovidAnh đang làm cái gì mà ra 20 tỷ thì cứ làm tiếp, hoặc làm ngược lại với tư vấn của CNL, chứ đừng nghe theo CNL để ngưng cái mình đang làm, sai quá sai quá.
Ls phi mã thì bds chết, tiền thành giấy chùi đít thì bà con quẳng vài đâu giữ tiền ạ?sắp rồi.
Giờ nợ của mẽo đã là 30 nghìn tỷ usd, 1 con số mà chỉ năm 2019 anh Chăm dự đoán tới tận năm 2030 mới đạt được, và với con số 70K+ ca nhiễm mỗi ngày, thì dự là cuối năm sẽ là 32-35k tỷ usd, 1 con số ngoài trí tưởng tượng của nhìu người đầu năm 2020
lúc đó, ls bắt buộc sẽ bắt đầu phi mã, hoặc tiền thành giấy chùi đít hết
Em làm ngược mấy bác hèn gì vẫn chưa giàu. Mới có mấy đồng đi quất căn hộ ròng rã mấy năm mới nhận ra. Giờ có dư chút chút mới tính chuyện mua đất. Hi vọng không muộnHọ giàu rồi thì hầu hết lại mua căn hộ cho thuê sống đó anh. Bản thân họ cũng ở căn hộ lun đó anh. Ít nhất là tui biết đa số u60 như vậy. Như đã nói trước, kiểu này không hợp thanh niên vì nó tích cóp cò con và chán lém. Thanh niên thì mua đất xa xa như anh tính là ok. Good !
Bác cho e vào chợ đó với được không? em newbee chưa biết chợ này, cảm ơn bác nhiều20 tỏi mua đc:
View attachment 2260470
Ls phi mã thì bds chết, tiền thành giấy chùi đít thì bà con quẳng vài đâu giữ tiền ạ?
Đánh bạc trên sàn chứng thì cũng xuống ít tiền thôi ko lại làm gà cho chúng nó thịt.
Chỉ còn vàng với đất thôi ... haizzz lẩn quẩn rồi cũng cắm đầu vào đống đất chứ biết làm gì hơn? Chờ thiên hạ ngắc ngoải rồi vào thôi anh.
Thì sếp bán hết CC rồi, còn gì mà quan tâm hay không nữa chứ.Họ tính đúng với họ, với anh, với lão @lucsi ... Kệ.
Tôi vẫn thấy sai sai.
Chung cu giá thị trường hiện tại 6 tỷ mà thuê có 20tr là tôi bán quách. Thậm chí nếu như giá thị trường chỉ thu về được 5 tỷ cũng bán luôn.
Thực tế thì năm ngoái tôi đã bán 2 căn PMH: 1 căn Panorama, cho thuê được 1100 đô, bán 5,4 tỷ ... 1 căn Scenic, cho thuê được 20tr, bán 5 tỷ.
Sau khi bán hết là dẹp luôn cc cho thuê, không quan tâm nữa.
Tính như sếp, cần thỏa mãn 2 yêu cầu. Một là cần biết được giá lúc bán là giá lúc đỉnh hoặc gần đỉnh, và cũng phải biết được bán xong thì mua chỗ nào tiếp, chứ không thể để tiền trong ngân hàng. Tưởng tượng đến cảnh bán xong, cầm cục tiền trong tay, mà giá BĐS cứ nhích lên thì sợ vãi đái chứ chẳng đùa.
Thêm 1 cái kẹt của dân chơi CC là tiền bán CC cũng chỉ đủ để mua lại 1 căn CC khác, chứ mang đi mua nhà phố thì khó. Bán cái CC được 5 tỉ, mang đi đâu để mua được nhà phố giá 5 tỉ mà cho thuê được kha khá đây? Biết là nhà phố sẽ tăng giá thêm sau này, nhưng cái tăng giá đó có đủ để bù đắp phần thiệt hại do cho thuê thấp hơn không?
Trong Kinh Tế Học Hành Vi, người ta có cái thuật ngữ gọi là "time reference" và "loss aversion" để giải thích cho quyết định của con người. "Sự ưa thích theo thời gian" - time reference, là chỉ việc khi ra quyết định, con người sẽ đặt trọng số ở tương lai hay hiện tại cao hơn, tức là chọn tiền ở hiện tại hay tiền ở tương lai? Còn "tính không ưa thích thiệt hại" - loss aversion, là chỉ mức độ không thích rủi ro/mạo hiểm của một người, ví dụ có người sẽ muốn nhận ngay 10 đồng hơn là chơi 1 cái game mà nếu thua thì nhận 0 đồng, và nếu thắng thì nhận 20 đồng (hoặc 30, 40, 50, ..., 100 đồng), nhưng cũng có người sẽ thích chơi game hơn nhận 10 đồng.
Việc bán CC, lấy tiền gửi ngân hàng, hoặc mua BĐS khác, chính là 1 ví dụ tốt cho 2 cái khái niệm này. CC đang cho thuê 25-30 tr, bây giờ bán đi mua cái nhà cho thuê được 10 triệu nhưng có khả năng tăng giá sao này. Vậy người ta sẽ nghĩ gì? Người thích hiện tại, thì thấy rằng: 25tr cho thuê "ngon hơn" 1 cái tăng giá "mù mịt" ở tương lai. Người mà có "loss aversion" cao thì nghĩ rằng: "nhỡ bán giá rẻ thì sao?", "nhỡ không mua được BĐS mới mà giá cứ tăng thì sao?", "nhỡ khoản đầu tư sắp tới không lời bằng cái khoản đầu tư CC hiện nay thì sao?".
Tất nhiên là nếu đặt bút xuống và tính toán chi tiết, thì "có thể" sẽ thấy bán CC đi là đúng. Nhưng để làm được điều này, lại cần 1 số điều kiện:
1. Con người phải là "fully rational": tức là mọi quyết định đều phải tính toán rất duy lý, chứ không chỉ dựa vào cảm giác. Cái này là điều không tưởng, vì con người hầu hết là "bounded rational", tức là "duy lý trong giới hạn". Có thể sẽ biết cái đó có lợi, nhưng vẫn "lo lo" sao đó, hoặc thậm chí là không thấy được việc đó là có lợi. Chính vì cái "bounded rationality" này mà không biết bao nhiêu vụ tụt quần ở trên CNL này. Sao biết đồng chí đó ok mà mời thầu?
2. Phải có đủ thông tin - "full information": ví dụ phải biết hoặc ít ra là có cơ sở để đặt ra xác suất cho việc tăng giá, giảm giá, khả năng mua mắc, khả năng bán rẻ, tình hình thị trường .... Cái này thì sếp sẽ có lợi thế hơn nhiều người lắm lắm.
3. Chi phí cơ hội, hay đúng hơn là "chi phí giao dịch" - transaction cost, phải tính được. Bán đi, vừa mất tiền cò, vừa mất thời gian chờ đợi, trong lúc đó lại phải đi tìm mua BĐS mới với đủ thứ phải tìm hiểu (pháp lý, giá, ưu nhược điểm, ...) mà không chắc mua được. Tối ưu là bán xong thì mua lại ngay, nhưng dễ vậy sao? Với 1 số người, cái Transaction Cost sẽ thấp, nhưng với 1 số người, cái Cost này rất cao.
Tất cả những cái trên, kết hợp với 1 đống tâm lý, tư duy sao đó, sẽ ra 1 thứ suy nghĩ rất phức tạp. Cho nên ... không phải ai cũng làm Chủ Tạch Group BĐS như sếp, và giào như sếp. Em mà trẻ lại 10 tuổi, em sẽ đầu tư vào bồ vợ tiềm năng.
Anh mừ chịch dai và dài như khả năng cào phím thì chả cần phải đầu tư gì đâu ạ.Thì sếp bán hết CC rồi, còn gì mà quan tâm hay không nữa chứ.
Tính như sếp, cần thỏa mãn 2 yêu cầu. Một là cần biết được giá lúc bán là giá lúc đỉnh hoặc gần đỉnh, và cũng phải biết được bán xong thì mua chỗ nào tiếp, chứ không thể để tiền trong ngân hàng. Tưởng tượng đến cảnh bán xong, cầm cục tiền trong tay, mà giá BĐS cứ nhích lên thì sợ vãi đái chứ chẳng đùa.
Thêm 1 cái kẹt của dân chơi CC là tiền bán CC cũng chỉ đủ để mua lại 1 căn CC khác, chứ mang đi mua nhà phố thì khó. Bán cái CC được 5 tỉ, mang đi đâu để mua được nhà phố giá 5 tỉ mà cho thuê được kha khá đây? Biết là nhà phố sẽ tăng giá thêm sau này, nhưng cái tăng giá đó có đủ để bù đắp phần thiệt hại do cho thuê thấp hơn không?
Trong Kinh Tế Học Hành Vi, người ta có cái thuật ngữ gọi là "time reference" và "loss aversion" để giải thích cho quyết định của con người. "Sự ưa thích theo thời gian" - time reference, là chỉ việc khi ra quyết định, con người sẽ đặt trọng số ở tương lai hay hiện tại cao hơn, tức là chọn tiền ở hiện tại hay tiền ở tương lai? Còn "tính không ưa thích thiệt hại" - loss aversion, là chỉ mức độ không thích rủi ro/mạo hiểm của một người, ví dụ có người sẽ muốn nhận ngay 10 đồng hơn là chơi 1 cái game mà nếu thua thì nhận 0 đồng, và nếu thắng thì nhận 20 đồng (hoặc 30, 40, 50, ..., 100 đồng), nhưng cũng có người sẽ thích chơi game hơn nhận 10 đồng.
Việc bán CC, lấy tiền gửi ngân hàng, hoặc mua BĐS khác, chính là 1 ví dụ tốt cho 2 cái khái niệm này. CC đang cho thuê 25-30 tr, bây giờ bán đi mua cái nhà cho thuê được 10 triệu nhưng có khả năng tăng giá sao này. Vậy người ta sẽ nghĩ gì? Người thích hiện tại, thì thấy rằng: 25tr cho thuê "ngon hơn" 1 cái tăng giá "mù mịt" ở tương lai. Người mà có "loss aversion" cao thì nghĩ rằng: "nhỡ bán giá rẻ thì sao?", "nhỡ không mua được BĐS mới mà giá cứ tăng thì sao?", "nhỡ khoản đầu tư sắp tới không lời bằng cái khoản đầu tư CC hiện nay thì sao?".
Tất nhiên là nếu đặt bút xuống và tính toán chi tiết, thì "có thể" sẽ thấy bán CC đi là đúng. Nhưng để làm được điều này, lại cần 1 số điều kiện:
1. Con người phải là "fully rational": tức là mọi quyết định đều phải tính toán rất duy lý, chứ không chỉ dựa vào cảm giác. Cái này là điều không tưởng, vì con người hầu hết là "bounded rational", tức là "duy lý trong giới hạn". Có thể sẽ biết cái đó có lợi, nhưng vẫn "lo lo" sao đó, hoặc thậm chí là không thấy được việc đó là có lợi. Chính vì cái "bounded rationality" này mà không biết bao nhiêu vụ tụt quần ở trên CNL này. Sao biết đồng chí đó ok mà mời thầu?
2. Phải có đủ thông tin - "full information": ví dụ phải biết hoặc ít ra là có cơ sở để đặt ra xác suất cho việc tăng giá, giảm giá, khả năng mua mắc, khả năng bán rẻ, tình hình thị trường .... Cái này thì sếp sẽ có lợi thế hơn nhiều người lắm lắm.
3. Chi phí cơ hội, hay đúng hơn là "chi phí giao dịch" - transaction cost, phải tính được. Bán đi, vừa mất tiền cò, vừa mất thời gian chờ đợi, trong lúc đó lại phải đi tìm mua BĐS mới với đủ thứ phải tìm hiểu (pháp lý, giá, ưu nhược điểm, ...) mà không chắc mua được. Tối ưu là bán xong thì mua lại ngay, nhưng dễ vậy sao? Với 1 số người, cái Transaction Cost sẽ thấp, nhưng với 1 số người, cái Cost này rất cao.
Tất cả những cái trên, kết hợp với 1 đống tâm lý, tư duy sao đó, sẽ ra 1 thứ suy nghĩ rất phức tạp. Cho nên ... không phải ai cũng làm Chủ Tạch Group BĐS như sếp, và giào như sếp. Em mà trẻ lại 10 tuổi, em sẽ đầu tư vào bồ vợ tiềm năng.