@adng: bác đang lý tưởng hoá người viết báo chăng?
Người viết báo có người này người khác, người trình cao thì tự trọng từng từ ngữ, dùng từ là phải hiểu chính xác nghĩa của từ. Kẻ mới viết, mục đích kiếm bài thì bạ đâu viết đó, miễn có nhiều bài, đương nhiên từ ngữ bản thân họ viết họ cũng chả hiểu.
Nếu bác thắc mắc như vậy thì không biết bao giờ trên báo mới hết lỗi
- Siêu mẫu x y z, bạ em nào siêu mẫu em đó, k biết thế nào siêu mẫu, trung mẫu, thường mẫu.
- Hoa hậu hoàn vũ Việt Nam (là cái gì? đố bác hiểu đấy)
- Cái đồ thị VN index thì nó gọi ngọt sớt là hàn thử biểu mà k để trong ngoặc kép. Trong khi cái hàn thử biểu nguyên nghĩa là cái nhiệt kế.
- Yếu điểm là điểm quan trọng thì nó (người viết báo) lại dùng để chỉ cái điểm yếu mà có nghĩa là nhược điểm.
- Anh hùng là từ dùng để chỉ một người nam giỏi; anh thư là dùng để chỉ một người nữ giỏi (anh: giỏi, hùng: giống đực, thư: giống cái). Thế mà khi chỉ một người nữ giỏi, nó dùng từ "nữ anh hùng" (chả có cái nghĩa mẹ gì)
- Khi nó muốn nói kẻ lang thang không biết đâu là nhà thì nó dùng "lang bạt kỳ hồ". Thực chất cụm từ này là chỉ con sói dẵm phải cái cục thịt của nó (ở cổ), làm cho nó không bước tới bước lui được (lang: sói, bạt: dẵm, kỳ: của nó, hồ: cục thịt). Lâu dần từ "lang bạt kỳ hồ" chỉ kẻ giang hồ, mặc dù nghĩa nguyên thuỷ của nó là "tiến thoái lưỡng nan"
.... Còn nhiều nữa mà trong chốc lát không nhớ hết.
Cho nên nó thích gọi thu hồi hay triệu hồi thì kệ nó, miễn mình hiểu đúng nghĩa của nó là được. Còn chửi nó thì chửi cả ngày, mình chửi mình nghe. Mấy ông đạo mạo, lên truyền hình suốt ngày, các bác đập bôm bốp sầu riêng vào mặt mà họ còn chả thèm đoái hoài thì mấy tay thợ viết kia nó coi mấy câu bình của các bác là cái quái gì.
Bớt thắc mắc đi cho đầu nó nhẹ.