Trích đoạn: Mr.Thiet
Tấm kính tempered vỡ văng tung tóe cả trong lẫn ngoài xe. Sau khi chụp hình kính vỡ và thủ phạm.Mình thong thả nói: Băt ...thăng nho...nay vê...nuôi cho lơn...đi lam lây tiên... đên kinh.!. Rồi soạn đồ nghề quét dọn trong xe mất gần 30 phút,cho đến khi không còn mảnh kính vụn nào. Lúc này dân bản kéo đến khá đông,những đứa bé vừa nãy đứa nào cũng có ná cao su giờ quăng đâu sạch trơn,đứng ngó hiền khô. Bố thằng nhỏ bấy giờ mới phát biểu:
- Thôi đưng băt no...cho tui đên tiên.
- Cung đươc. Cai kinh nay 1 triêu. Cho đên môt nưa, 500 thôi,co tiên đên không?.
- Co 200.
- 200 it qua, không đu mua kinh đâu...Nhưng ta cung phải lây thôi, để cho may đưa nho này nhơ: Băn vào xe,phai đên tiên,nhơ chưa?Nêu ban vao ngươi bị băt nưa đo!!!
Lúc ấy có người nhận là bác thằng nhỏ mới nói: Cái kính xe bể ra hột này mắc lắm, ông bác lấy 200 tiền phạt chứ không phải đền đâu...Đi mượn tiền nộp mau!.(Già làng có khác!).
Thật ra, mình cũng không muốn cầm tiền,nhưng nghĩ đây là bài học để dạy cho các cháu bé thấy: chơi dại,sẽ mất tiền.
Ngồi trên xe quay về...bỏ dỡ hành trình Đà lạt(dự kiến qua yangly chừng 30p rồi đi DL) ,mọi người nhất trí một điều
ù sao trẻ em đân tộc vẫn còn thật thà,bắn vỡ kính xe,không hề chạy trốn,khi bố nó cầm roi hỏi(bằng tiếng dân tộc) nó nhận ngay,không hề chối...Trẻ con người Kinh,chắc gì được được như thế..!