confirmed
Hạng D
1/4/05
1.601
17
38
46
www.otosaigon.com
Re:Thương lắm quê hương cơ cực

BimBer nói:
em là chuyên gia đi thăm blog và 1 số web ( cuz em ngủ không dc,nên lang thang tí....) nên đọc cũng đc nhiều bài thấm thía lắm, nhưng đọc xong rồi tức thêm......... vì biết mà không làm dc....:(

Không có gì là không thể bác BimBer ơi, sức đến đâu làm đến đó, cũng chẳng cần đợi xxx chỉ đạo, cũng chẳng cần ai hô hào, mình thấy cần thì mình làm thôi. Như OS vẫn thường nhận từng cuốn sách, từng số tiền rất nhỏ của thành viên, điều đó thật đáng quí biết bao.

@ Bác Hocap: em rất đồng cảm với bác nhưng có 1 việc mà em thấy rất khó là đôi khi mình không thể không tổ chức buổi tiện sang trọng để đổi thành gạo chia sẽ cho người nghèo. Công việc làm ăn, giao tế ... từ đó sẽ tạo ra thêm nhiều của cải vật chất cho xã hội 1 cách gián tiếp, và khi người có tiền tiêu dùng càng nhiều, càng thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế.
 
Hạng D
27/4/09
3.145
70
48
12
Re:Thương lắm quê hương cơ cực

Tôi có một người bạn, khi đi ngang qua một vụ đụng xe, việc đầu tiên bạn làm là kiểm tra xe người đụng xe có phải là người thân không, việc thứ 2 là bạn gọi cho cảnh sát và xe cứu thương…..

Tôi có một người mẹ đi ngang qua vụ đụng xe lao vào xoa dầu giúp một người phụ nữ xa lạ. Bọn trẻ gần nhà, nhà nghèo đóng tiền học không có tiền mẹ gọi cha mẹ đứa trẻ và bảo là cho vay tiền đóng tiền học, và sAU đó quên ngay khoản tiền đó, đi ăn sáng gặp cha con người an xin, mẹ mời họ ăn sáng……..

Tôi có một người bạn, cứ đi khắp nơi làm từ thiện, gom đồ đạc xin quyên góp khắp nơi làm từ thiện từ ngày nay sang ngày khác……

Tôi có bít một người anh cứ thấy bất cứ thùng tiền quyên góp nào là anh bỏ tiền vào, không trừ bất cứ thùng nào cho dù a vẫn là một người nhân viên bình thường.
……………………………………………………………………………………………..
……………………………………………………………….
Tôi chỉ có những miếng băng cá nhân trong bóp chưa lần nào dám dừng lại trong 1 vụ đụng xe mà sử dụng và một ống tiền xu để tặng từ thiện mà chưa từng di chuyển khỏi vị trí bám đầy bụi của nó lần nào.
( ST )
 
Last edited by a moderator:
Hạng D
5/4/07
1.805
2.768
113
Re:Thương lắm quê hương cơ cực

hocap nói:
Tôi có một người bạn, khi đi ngang qua một vụ đụng xe, việc đầu tiên bạn làm là kiểm tra xe người đụng xe có phải là người thân không, việc thứ 2 là bạn gọi cho cảnh sát và xe cứu thương…..

Tôi có một người mẹ đi ngang qua vụ đụng xe lao vào xoa dầu giúp một người phụ nữ xa lạ. Bọn trẻ gần nhà, nhà nghèo đóng tiền học không có tiền mẹ gọi cha mẹ đứa trẻ và bảo là cho vay tiền đóng tiền học, và sAU đó quên ngay khoản tiền đó, đi ăn sáng gặp cha con người an xin, mẹ mời họ ăn sáng……..

Tôi có một người bạn, cứ đi khắp nơi làm từ thiện, gom đồ đạc xin quyên góp khắp nơi làm từ thiện từ ngày nay sang ngày khác……

Tôi có bít một người anh cứ thấy bất cứ thùng tiền quyên góp nào là anh bỏ tiền vào, không trừ bất cứ thùng nào cho dù a vẫn là một người nhân viên bình thường.
……………………………………………………………………………………………..
……………………………………………………………….
Tôi chỉ có những miếng băng cá nhân trong bóp chưa lần nào dám dừng lại trong 1 vụ đụng xe mà sử dụng và một ống tiền xu để tặng từ thiện mà chưa từng di chuyển khỏi vị trí bám đầy bụi của nó lần nào.
( ST )


Bài của bác làm em xúc động quá, nhều khi cũng tự vấn lương tâm ko làm gì giúp người khác, cũng chả làm từ thiện bao h, do hoàn cảnh kinh tế khó khăn, em cứ như thế này vậy:

Buổi sáng ăn sáng thì cũng tranh thủ đánh giầy -------> chú đánh giầy cũng có đồng mua bánh

Đi uống bia hay off thì cũng ko lấy tiền lẻ, bo luôn cho cô chạy bàn xinh xinh:D

Đi xe ôm hay taxi thì cũng ko lấy tiền lẻ, ok

Đi siêu thị cũng mua thêm nhiều hơn 1 ít và thỉnh thoảng bỏ ống tại siêu thị

Ngày rằm mùng một tranh thủ lên chùa bỏ hòm công đức một ít.

Thôi thì cũng ko dám làm điều gì to tát, ko dám hô " Yêu tổ quốc, yêu đồng bào".
Em chỉ dám yêu cái gia đình nhỏ bé của em, yêu bố mẹ, yêu vợ con, bạn bè, anh em.
Chỉ hy vọng rằng ngày mai sẽ tươi sáng hơn, sẽ ít hơn những cảnh đời khổ đau hơn hôm nay.
 
Hạng D
27/4/09
3.145
70
48
12
Re:Thương lắm quê hương cơ cực

Tôi cũng như bao người khác trong XH cũng như trên OS . Không dư dả nhưng cũng đã có nhà , có xe có thu nhập ổn định và có cuộc sống đầy đủ .
Hơn 1 năm nay tôi chẳng đi làm từ thiện ở đâu cả .. loang quăng ngày nao cũng dán mắt lên diaoconline . muaban.net gia vang.net , phập phồng với chỉ số idex để kiếm tiền .. kiếm tiền .. kiếm tiền . Trong lòng cũng muốn đi từ thiện lắm nhưng .. nhưng rồi cả năm chẳng đi đâu .đọc báo trên os .. có chỗ nào kêu gọi là chuyển tiền .. 500 , 1000 làm từ thiện .. vậy thôi thật ra chẳng thiện chút nào ...
Cũng như apo chỉ khi nào cảnh khổ sở cơ cực đập vào mắt thì mới chạnh lòng , mới rút vài đồng lẻ ra cho .. thương cảm thương cảm ngay lúc ấy . Bố thí ngay lúc ấy .
Với môi trường xung quanh hiện nay .. cũng khó mà tìm thấy mảnh đời cơ cực cụ thể nào nếu cứ ngày ngày dán mắt vào laptop
Tôi được biết ông bố lóc da cứu con .. tôi cũng ủng hộ 500. Chĩ đọc thông tin qua báo và ủng hộ cũng qua báo ...
Tất cả chúng ta đều muốn làm công tác từ thiện và mong muốn duy nhất của chúng ta là tiền của chúng ta phải đến được TẬN TAY NHỮNG NGƯỜI ĐANG CẦN ...
Mong OS có thêm nhiều chương trình OS vì cộng đồng hơn nữa . Rất mong .. để tôi và các bạn một lần đem tình cảm và chút ít vật chất của mình tự nguyện đem tới .. ...
Các bạn theo dõi chuyến đi làm Công tác xã hội của TFC nhé .
 
apo
Hạng C
9/12/03
772
38
28
43
Saigon
Re:Thương lắm quê hương cơ cực

Cảm ơn các bác đã đồng cảm, những gì em viết là theo cảm xúc đơn thuần, nghĩ sao viết vậy. Em xin chia sẻ thêm một vài cảm xúc.

Em ra đời sớm nên bôn ba nhiều, cộng thêm cái thú nhiếp ảnh nên lại càng đi nhiều hơn, và cũng vì đi nhiều nên có dịp tiếp xúc với nhiều cảnh đời, nhiều hoàn cảnh cùng cực trong xã hội nên nó giúp em rất nhiều trong cách nhìn và cách sống. Giúp em thấy nhẹ nhàng hơn với những thành công, thất bại, hay lọc lừa trong cuộc sống mà mình gặp phải.

Đúng như chị hocap nói, cách cho khó lắm. Chia sẻ với các bác một câu chuyện mà chính em đã gặp, câu chuyện về cách người ta lợi dụng cách cho để mưu lợi cho riêng họ.

Ở Bảo Lộc có một ngôi trường nuôi các em nhỏ bị khuyết tật, bị khiếm khuyết về tâm thần, và cả những em nhỏ bình thường nhưng bị ba mẹ bỏ. Từ khi biết ngôi trường này, như là thói quen, hầu như lần nào đi ngang em đều ghé ngang mua cho các em ít quà tặng, mì gói, gạo... Hồi lâu rồi em có viết 1 bài về nơi đây: http://blog.ngochieu.com/cam-nghi/bao-loc-chuyen-di-cuoi-nam-nhieu-cam-xuc/


Rồi mới đây nghe được tin là người chủ của ngôi trường này dùng các em như những món hàng để mua bán, nghe mà rụng rời. Nghe tin em tức tốc chạy lên thì trường bị giải thể, các em không biết đi về đâu. Hôm đó lái xe về mà người em cứ nặng trĩu. Ánh mắt em bé nhìn em đến giờ vẫn còn như in trong đầu em. Những mảnh đời khổ cực như các em rồi mà người ta vẫn dùng cái danh giúp các em để rồi lợi dụng các em mang đi bán.

Anh chị em chúng ta, tuy không phải giàu có nhưng so với những mảnh đời cơ cực vẫn còn rất nhiều điều kiện. Chính vì đó mà BĐH OS quyết tâm mở box OS Vì cộng đồng, như là một điều kiện để những ai muốn giúp cho người khác nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào. Hy vọng rằng mỗi người một tay, chúng ta sẽ làm được điều gì đó cho những mảnh đời còn không may.
 
Last edited by a moderator:
Hạng D
7/3/09
2.274
1.819
113
Re:Thương lắm quê hương cơ cực

Tôi dừng lại gửi cụ ít tiền rồi bước đi mà lòng thấy đau. Tôi không biết rồi ông cụ chịu được bao nhiêu đêm lạnh giá của Đà Lạt nữa…
hocap nói:
Thương lắm quê hương cơ cực [H1][/H1] Có những câu chuyện trôi qua hàng ngày, đôi khi nó đọng lại mãi trong tôi, mỗi lần nhớ đến lại nao lòng…
Tháng 2 năm 2007
Trong một tối lang thang ở Đà Lạt, trời cũng đã khuya, khuya lắm, cũng tầm 12h… đường phố Đà Lạt vắng lạnh, gió cứ rít từng cơn lạnh, với một người như tôi thì cảnh đó có vẻ lãng mạn thậm chí có phần thích. Rồi tôi để ý trong một trạm xe buýt gần đó, gần bùng binh ở Hồ Xuân Hương, một ông cụ trải ra 2 tấm mền, 1 tấm trải xuống đất để nằm, 1 tấm dùng để đắp… Mọi sự lãng mạn và êm đềm trong tôi biến mất, chỉ còn lại cảm giác xót xa. Tôi dừng lại gửi cụ ít tiền rồi bước đi mà lòng thấy đau. Tôi không biết rồi ông cụ chịu được bao nhiêu đêm lạnh giá của Đà Lạt nữa…
Tháng 7 năm 2008
Gần đây tôi thường đi ngang qua Cầu Kinh, cây cầu bắc qua đảo Thanh Đa. Tôi chú ý một ông cụ thường ngồi bán một vài trái mít, trái bưởi… ít lắm, chẳng nhiều nhặn gì, nếu mà có bán hết mớ đó cũng không biết ông cụ lời được bao nhiều. Vậy mà có những đêm trời mưa lất phất, lạnh lắm… đi ngang vẫn thấy ông cụ trùm 1 cái áo mưa, ngồi co ro… Chỉ ước được nói: “cụ ơi cụ về đi, trời mưa thế này có được ai sẽ dừng lại mua đồ”. Tôi đi qua,… chỉ có đúng một từ có thể diễn tả được tâm trạng của tôi: “đau lòng”, ngay lúc này viết những câu này tôi vẫn thấy đau lòng.
Một đêm khuya gần đây
Sau một đêm ăn uống cùng vài người bạn, tôi về nhà, trời đã gần 12 giờ khuya, vắng lắm, rẽ vào con đường về đêm vắng vẻ. Tôi thấy hình dáng một bà cụ già, đẩy một chiếc xe mà không biết gọi là gì, chỉ biết nó có 3 cái bánh nhỏ, xe là một cái thùng. Bà cụ ngồi lui cui tìm trong những đống xà bần những mảnh ve chai. Giờ đó là giờ mà người khác đang ngủ say, thế mà một bà cụ già lại phải cặm cụi đi nhặt từng mảnh ve chai. Tôi dừng xe lại đưa cho cụ ít tiền, phận nhỏ tôi cầm 2 tay đưa cụ đã đành, thế mà cụ cũng cầm 2 tay rồi run run ấp úng, mãi mới được câu “cám ơn cậu, chúc cậu may mắn nhé”. Tôi bước lên xe, không dám đóng cửa lại ngay mà phải chạy đi một đoạn mới dám đóng cửa, tôi sợ tiếng đóng cửa như một sự phũ phàng nào đó…
Một tối về nhà sớm
Tôi sang nhà ba mẹ ăn cơm, chợt trên ti vi có chương trình phát về những người nghèo, có một đoạn kể về một gia đình có 2 mẹ con, người con bị tàn tật không lao động được, người mẹ già phải nấu bánh để bán. Người tàn tật được nhà nước trợ cấp, tôi đã chuẩn bị để nghe một con số thật thấp, khoảng chừng 200 ngàn / tháng, nhưng rồi tôi ngỡ ngàn khi nghe con số 57 ngàn đồng một tháng tiền trợ cấp. 57 ngàn đồng, bằng giá 1 ly nước trong một quán cà phê ở Sài Gòn…
Một buổi tiệc.
Một người bạn, tạm gọi là thuộc hàng đại gia, xe đi bạc tỉ. Mời một số anh em, khoảng 10 người, ăn uống trong một nhà hàng sang trọng, rồi sau đó xuống vũ trường bên dưới… Cuối buổi tiệc số tiền thanh toán… 2600$. Bốn mươi ba triệu cho một đêm ăn uống. Tôi tự hỏi bốn mươi ba triệu sẽ làm được bao nhiêu việc cho những người nghèo ở trên. Và mang bốn mươi ba triệu để đãi 10 người có cuộc sống khá đầy đủ. Thấm thía câu nói “một miếng khi đói bằng một gói khi no”, sao lại mang một gói đi cho một nhóm người no?
Viết lại những câu chuyện này để chia sẻ với các bạn, trong cuộc sống đôi khi ta bị một điều gì đó nặng nề, bị mất đi tình cảm, bị tổn thương, bị áp lực công việc, và đôi khi ta muốn buông xuôi, ta biết đâu rằng những điều đó vẫn chỉ là những điều rất nhỏ so với những cơ cực đến cùng cực của nhiều cảnh đời khác. Để ta có nghị lực tiếp tục vươn lên đi tới.
Và cũng là để tự thấy xấu hổ với bản thân vì đã có những lúc tiêu xài hoang phí, để tự nhắn nhủ rằng tôi và bạn, chúng ta, tuy không phải là đại gia giàu có, vẫn có thể làm được điều gì đó cho những người khác, và cho cả chúng ta!
Thương lắm quê hương cơ cực.
( Sưu tầm )
Nếu tăng giá xăng, tăng thuế mà lo cho mấy mảnh đời này em củng hoan hô.. thế mới đúng là xã hội cộng sản. Bên Bắc Âu, họ ko nói gì nhưng nhìn cái welfare của họ thì dường như họ đã tiến lên XH CS rồi
 
Hạng D
29/10/07
2.005
9.501
113
HCM
www.bsdinsight.com
Re:Thương lắm quê hương cơ cực

sao mà ở VN còn những cuộc đời đáng thương thế này nhẻ, em nghĩ là nó phải chấm dứt từ hôm mà mình được hạng 5 trong các quốc gia hạnh phúc í chứ.

Hay là định nghĩa hạnh phúc của họ không có các mảnh đời thế này nhẻ
 
Hạng C
8/7/07
861
17
0
Re:Thương lắm quê hương cơ cực

vấn đề là mặc dù cơ cực, đáng thương nhưng họ ko (muốn, cần hoặc dám?) ca thán, ko phàn nàn, ko so sánh, ko đứng núi này trông núi nọ, ko đòi hỏi, ko phản kháng, ko ý kiến... nói chung là "nhũn như con chi chi" nên "cảm thấy" hạnh phúc là phải rồi