Chuyện về F1 em đã tạm ổn, đến bây giờ vợ chồng em mới tạm thời yên tâm về y học và bước vào giai đoạn mới, trường kỳ và vất va hơn nhưng ít nhất đã lấy lại được niềm tin và hy vọng. Những điều em chia sẻ dưới đây có thể có ích khi không may có ai đó gặp phải để có những kinh nghiệm nhằm khắc phục tốt hơn hoặc có phương án tối ưu hơn cũng như có cơ sở thông tin ban đầu để tìm hiểu nhanh chóng và chính xác. Chuyện không liền mạch vì em cũng muốn chia sẻ thêm những chuyện sảy ra và em chứng kiến có phần khó hiểu.
Em lấy vợ vào cuối năm 2011, đúng ngày 21 tháng 12 âm lịch. Vợ em kém em 6 tuổi, hai vợ chồng quen nhau cũng tròm trèm 3 năm mới cưới. Hai vợ chồng đều có việc làm ổn định, tuy đồng lương không cao nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống và làm việc lễ nghĩa.
Lấy nhau hơn một năm thì hai vợ chồng chuẩn bị lên kế hoạch sinh con, cũng chỉ là chuẩn bị có kế hoạch chứ chưa hẳn là kế hoạch đã được thực hiện thì vợ em có bầu... Vợ chồng cũng mừng mừng, lo lo vì cũng chưa chuẩn bị tâm lý, tài chính gì nhiều nhưng con cái là do trời cho nên cũng động viên nhau. Giữa năm 2013 thì F1 nhà em ra đời trong niềm vui của cả hai vợ chồng, trộm vía cu cậu khỏe mạnh, ngoan ngoãn chả quấy khóc gì mấy. F1 được tròn 1 tháng thì em phải đi nghĩa vụ tuốt miệt Cần Thơ, vậy là hai vợ chồng thu xếp để vợ em và F1 về nhà ngoại ở cho tiện chăm sóc do cơ quan vợ em gần nhà ngoại mà em đi thì chưa biết ngày về. Làm cơm cúng đầy tháng cu con hôm trước thì hôm sau em khăn gói quả mướp lên đường về Miền Tây, ngày ngày cày cuốc, tối về chát chít với vợ con cho nguôi nỗi nhớ, trưa thứ 7 thì lại lóc cóc chạy về thăm vợ thăm con. Khi cu cậu được 3 tháng thì em động viên vợ cho con về Cần Thơ để vợ chồng con cái được gần nhau, vợ em cũng đồng cảm với em và vui vẻ đồng ý. Cuối tuần em chạy xe về để đưa vợ con xuống, sáng chủ nhật sau khi cho cu cậu ăn uống xong thì vợ chồng lỉnh kỉnh đồ đạc bế con lên xe về Cần Thơ. Hết đường cao tốc, xuống ngã rẽ ra Trung Lương em tấp xe vào quán cơm để cho cu cậu uống sữa và vợ chồng kiếm cái gì lót dạ, bước vào quán chọn bàn ngồi, trong lúc vợ pha sữa cho cu cậu nằm trong nôi đẩy bú thì em gọi đồ ăn ra để hai vợ chồng lót dạ.
Hôm đấy chẳng có gì đáng kể nếu không có chuyện cô bé phục vụ mang đồ ăn ra thấy vợ em đang cho cu con bú thì lại ngó và nựng má cu con, đang bú ngon lành, miệng cười tủm tỉm bỗng nó khóc ré lên, dỗ thế nào cũng không chịu, bế thế nào cũng không xong, vợ chồng em lòng như lửa đốt... Vội vàng bỏ ăn, bế con lên xe, lên xe thì cu cậu không còn khóc ngặt nhưng vẫn không chịu nín... Em nghĩ thoáng qua và nói với vợ, thôi cứ đi về Cần Thơ luôn rồi tính, chắc nó khó chịu chứ không có gì đâu. Vậy là em cắm đầu cắm cổ chạy, còn vợ vừa dỗ, vừa nựng vừa ru cu cậu ngủ. Có lẽ khi xe chạy nó rung rung như đưa võng cộng với trong xe yên tĩnh nên chạy đến gần Cầu Mỹ Thuận thì cu cậu thiu thiu ngủ. Về đến Cần Thơ, em dừng xe mở cửa cho vợ bế con vào nhà, vừa bước xuống xe cu cậu lại tỉnh giấc và khóc ngặt ngẽo, hai vợ chồng nhìn nhau, nhìn con lòng như lửa đốt, tâm trạng rối bời... Em thoáng nghĩ có khi nào cu cậu phải vía bé phục vụ ở quán cơm? Cũng có thể vì nhìn có bé đó mắt nó đang lắm, kiểu như cô cám trong chuyện "Tấm cám" vậy... Ngay trước nhà có cây dâu tằm cổ thụ (chắc bác
@Duy Nguyen biết), em thoáng nghĩ đến cách làm của các cụ ngày xưa, vội vàng chạy ra bẻ một nhánh dâu tằm đem về nhà, cu cậu nằm trong phòng mà vẫn khóc ngặt ngèo, em cầm nhánh dâu tằm quơ qua quơ lại, thấy cu cậu vẫn khóc, em chạy xuống bếp lấy tờ giấy báo mang lên phòng châm lửa đốt và quơ qua quơ lại trước sự ngạc nhiên tột độ của vợ em, vợ nhìn em như một thằng trên trời rơi xuống trong khi nước mắt vẫn lăn dài... Nhưng kỳ lạ chưa... Cu cậu nhìn theo rồi nín bặt, chừng hai ba phút sau đã thấy cười tít mắt... Đúng là chết đuối vớ được gậy, hai vợ chồng nhìn nhau mừng mừng, tủi tủi không nói nên lời... Sau đó vài tuần, trong lúc em nấu cơm thì vợ đưa con ra ngoài chơi, gặp bà hàng xóm ngay quán cà phê gần đó, bà nựng nó cái thì lại tái diễn, nhưng lần này vợ chồng em đã biết nên vợ bế cu cậu chạy ngay về nhà và làm như lần trước và cu cậu lại bình thường...
Ngày qua ngày, sáng em mua đồ ăn sáng cho vợ rồi đi làm, trưa về vợ tranh thủ lúc cu cậu ngủ thì nấu cơm hai vợ chồng ăn với nhau rồi em đi làm tiếp, chiều về em chợ búa rồi về nhà cơm nước xong hai vợ chồng lại quấn với con, cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua... Hàng ngày khi chơi với cu cậu em hay nựng, kêu tên, đùa giỡn... nhưng cu cậu có khi để ý, có khi không... Có lẽ cu cậu còn bé qua nên chưa phản ứng gì nhiều... Vợ xuống được 2 tháng thì còn 1 tháng nữa là phải đi làm, em đi làm cả ngày nên vợ ở nhà ôm con một mình cũng buồn, với lại cu cậu cần phải tập ăn dặm để mai mốt vợ còn phải đi làm. Vợ chồng bàn bạc với nhau, em sẽ đưa vợ con về nhà ngoại lại để vợ tập cho con ăn dặm cũng như để bà ngoại với cháu quen nhau. Vậy là hai vợ chồng lại khăn gói quả mướp, lặn lội từ Cần Thơ về Biên Hòa... Vợ con về ngoại, em lại bước vào cuộc sống thoi đưa, trưa thứ 7 hết giờ làm thì chạy về thăm vợ con, chiều chủ nhật lại thui thủi một mình về Cần Thơ để sáng thứ 2 đi làm sớm. Mỗi cuối tuần về chơi với con, nhiều khi cười, nói, vỗ tay, gọi tên thấy cu cậu thỉnh thoảng mới phản ứng làm em thấy hơi thắc mắc và lo lo, tuy vậy cũng không dám nói với vợ vì sợ vợ lo lắng, 6 tháng trôi qua.... 9 tháng trôi qua.... cu cậu chỉ ê a chứ ngôn ngữ chưa có gì tiến triển... Sự lo lắng càng tăng lên, suy nghĩ mãi, đắn đo mãi em mới mở lời nói với vợ, vợ em cũng đồng thuận, chắc cũng có cảm nghĩ giống em. Hai vợ chồng bàn bạc, đưa con lên bệnh viên Tai Mũi Họng để thăm khám, khám xong bác sĩ nói cu cậu bị viêm tai giữa, viêm cả hai bên, bác sỹ kê toa và cho thuốc về uống... Hai vợ chồng nhìn nhau vừa mừng, vừa lo, mừng vì có thể do bị viêm tai giữa nên cu cậu không nghe rõ nên chậm nói, lo vì không biết chữa khỏi viêm tai giữa rồi có nghe bình thường trở lại hay không, không biết chữa trị có lâu không... vân vân.... và vân vân...Nhưng ít nhất mình cũng biết con mình có bệnh để chữa trị, dù hơi trễ nhưng vẫn còn hơn... Vậy là hàng tuần cứ thứ 7 thì vợ em kêu taxi chở con về BV khám, em từ Cần Thơ về ngang rước về...
1 tháng trôi qua tai cu cậu vẫn chưa khỏi hẳn, hai tháng trôi qua khi bác sĩ khám lại thì bệnh gần hết, gần hết tháng thứ 3 thì cu cậu mới khỏi hẳn. Vợ chồng sau khi nghe bác sĩ khám nói cu cậu khỏi hẳn bệnh viêm tai giữa lại nhìn nhau mừng mừng, tủi tủi...
Sau đó ít bữa, cu cậu đầy năm. Hai vợ chồng làm cơm đãi bạn bè mừng thôi nôi cu cậu trong niềm vui chung của gia đình... Niềm vui cũng giảm dần khi cu cậu vẫn ê ... a... và chưa có biểu hiện gì của trẻ chuẩn bị biết nói. Niềm vui dài chẳng tày gang hai vợ chồng lại thêm lo lắng, khi ở gần nhau, gần con mà ánh mắt cứ đượm buồn... Rồi cũng không thể chịu đựng được sự lo lắng mà mình không biết rõ ràng về nó, tối đó hai vợ chồng nằm cạnh nhau, tay nắm tay như thầm động viên nhau hồi lâu, như không ai bảo ai cả hai đều nói "mai đưa con đi khám".
Rồi thì hai vợ chồng cũng đưa con lên BV TMH khám thính, tuần này khám cái này, tuần khác khám cái khác, vợ chồng sốt ruột nhưng bác sĩ khuyến cáo "trẻ nhỏ chưa có phát triển nhiều nên cần phải khám kỹ mới kết luận được" nên bấm bụng động viên nhau đưa con theo đuổi. Trải qua 4 năm lần ghé bệnh viện thì bác sĩ có kết luận cu cậu bị khiếm thính.
Đất trời như sụp đổ ngay hai chân vợ chồng, đưa con từ bệnh viện về mà vợ chồng rưng rưng nước mắt, em đàn ông nước mắt chảy vào trong, cổ họng như tắc nghẹn... còn vợ em khóc như một đứa trẻ lạc mẹ trong khi cu cậu hồn nhiên chơi đùa như chẳng có chuyện gì... Đời em chưa bao giờ làm chuyện ác, chưa bao giờ làm chuyện thất đức... vậy mà ông trời đã lấy của em gần hết, năm 2010 người ta đã lừa lấy gần hết tài sản của em, giờ con em lại bị thế này... đúng là họa vô đơn chí.
Một tuần sau đó hai vợ chồng em như người mất hồn, chơi với con mà lòng quặn lại... Nỗi buồn rồi cũng nguôi ngoai và chuyển thành nỗi lo... Rồi đây mình phải làm sao? Phải làm như thế nào? Phải bắt đầu từ đâu...? Hai vợ chồng em bắt đầu lao vào tìm hiểu, từng trang mạng, diễn đàn, trung tâm... liên quan đều được hai vợ chồng tìm kiếm và ngấu nghiến đọc mỗi khi có thời gian...
Sau quá trình tìm hiểu hai vợ chồng quyết định đưa cu cậu lên trung tâm thính học ngay đối diện Bệnh Viện Nhi Đồng 2. Trải qua hơn chục lần đưa cu cậu lên khám đo thính lực, từ đo điện cực, đo trực tiếp, đo gián tiếp, đo chủ động, đo bị động... kết quả cu cậu bị điếc độ 4, chính xác là tai phải 95db, tai trái 100db trong khi ngưỡng nghe bình thường của người bình thường là 25db.