Re:Trên đường lang thang tới Huế
Đường về xa vời vợi nhưng tinh thần vẫn còn rất phấn chấn vì những trải nghiệm ở Hội An và Huế. Quy Nhơn có một cái hẹn với người bạn trên mạng và chưa bao giờ đến nên cũng háo hức.
Đi về thì qua hầm Hải Vân chứ không qua đèo nữa, có một đoạn dừng xe ở Lăng Cô vì nhìn thấy những con thuyền trên mặt nước lặng như gương
Mọi chuyện trên đường yên ả cho tới Đức Phổ. Một chuỗi các xui xẻo bắt đầu đeo bám chúng tôi.
Đầu tiên là bị công an dừng xe. lễ phép chạy tới hỏi tội gì thì ra là ở Quảng Ngãi đoạn đường đôi chạy 57km/h. Phạt 300k giữ bằng lái. Ok có tôi thì bị phạt chuyện đó bình thường nhưng làm sao đóng phạt ? làm sao quay lại Quảng Ngãi lấy giấy tờ ? lúc này đã khoảng 3 giờ chiều. Thật sự thì các đồng chí công an cũng tốt. Nói chay lẹ lên về trạm CSGT Quảng ngãi đóng tiền rồi quay lại lấy giấy tờ. Đóng cho kho bạc thì họ làm giúp. Thế là quay xe về Quảng Ngãi trong bụng lầm bầm chửi rủa các cơ chế quái đản bắn tốc độ một nơi, chặn xe một nơi, nộp giấy tờ một nơi, đóng tiền một nơi. Chửi cơ chế chứ không chửi công an vì thật sự họ tốt khi gọi điện cho đồng nghiệp ở Quảng Ngãi đợi nhận tiền viết biên nhận và đóng giùm cho kho bạc mà không lấy dư một đồng. Đúng 300k tiền phạt.
Thời gian năn nỉ + 120 km đi về Đức Phổ Quảng Ngãi làm cho chúng tôi đến khi quay lại lấy giấy tờ thì đã tối mịt. Gọi điện tìm anh công an cũng khó khăn nhưng khi gặp còn được mời cơm. Cám ơn các anh nhưng phải đi liền vì đường đến Quy Nhơn còn xa.
Tới được Quy Nhơn thì đã muộn hơn 9 giờ tối. Thật sự mệt mỏi vì hơn 550 km, nhưng không sao vì nghĩ đến chương trình ở Quy nhơn thì lại hào hứng trở lại.
Sáng dậy sớm đi loanh quanh khách sạn chụp hình và ăn sáng.
Khách sạn Hoàng Anh Gia Lai
Ra đến xe thì thấy bánh sau xẹp lép. Kì cạch thay bánh xong thì tìm chỗ vá . Đang đi chậm chậm tìm kiếm thì thấy một người đi xe đạp chiều ngược lại rẽ trái, còi inh ỏi rồi dừng hẳn xe lại nhưng cô ta vẫn tông vào xe mình rồi ngã lăn ra. Xuống xe xem xét thì thấy ùa ra một đám xe ôm mặt mày bặm trợn nói phải đi bệnh viện, đi liền một người phải lên xe ôm đi cùng trả tiền viện phí. Đúng như những trường hợp dàn cảnh ở Sài Gòn.
Trong lúc hoang mang thì có một người nhỏ nhẹ nói với chúng tôi " Anh chị không sai, em chứng kiến. Nên gọi CS có gì em lo cho vì nhà em làm vận tải". Trong những cái xấu thì chọn cái ít xấu hơn, chúng tôi nhờ gọi CS. Khi thấy gọi CS thì các xe ôm chay mất tiêu chở cả cô đó đi.
Cảnh sát tới lập biện bản, thu cả hai xe về công an tỉnh. Trong khi một xe ôm chỉ biết tên cố gái đó và địa chỉ vẻn vẹn có tổ và khu. Không số nhà, không điện thoại.
Rời khỏi đồn công an thì cũng đã đến trưa. Ân nhân của chúng tôi luôn theo sát và liên hệ người này người khác để giải quyết.
Tới bây giờ mới nảy sinh vấn đề. Nếu đúng luật thì sau 7-10 ngày mới trưng cầu giám định phân xử phải trái, và chúng tôi sẽ phải quay lại Quy Nhơn giải quyết. Tinh thần xuống tận đáy nhưng ân nhân của chúng tôi vẫn động viên và tìm cách gỡ.
Cách duy nhất là phải tìm được cô ta để thương lượng. Biết tìm ở đâu ?!
Trong lúc hoạn nạn mới đánh giá được hết sự giúp đỡ vô tư của ân nhân. Tìm trong bệnh viện, vào khu không số, hỏi công an phường. Bỏ cả công việc để lo chuyện của chúng tôi.
Tại sao ân nhân tốt thế ? câu trả lời cũng rất đơn giản " em không muốn anh chị nghĩ xấu về người Quy nhơn" Trong cái rủi cũng có cái may từ lúc này tôi biết Quy Nhơn không còn là thành phố lạ nữa rồi. Ở đây tôi có một người bạn.
Chiều gọi điện cho một nick chưa bao giờ gặp mặt ở Quy Nhơn vì cái hẹn thăn quan cầu Thị Nại - cây cầu vượt biển dài nhất Việt nam . Món quà nhận được khi gặp nhau thật là thích hợp: một chai Bàu Đá trong vắt. Có còn xe để lái nữa đâu.
Hàn huyên chuyện đời chuyện diễn đàn, chai rượu cũng vơi đi nhưng cũng không còn tâm trạng nào chụp hình. Chuyến đi kết thúc rồi ngày mai lấy vé máy bay về nhà.
Giấc ngủ chập chờn rồi cũng đến sáng quay lại công an tỉnh xem có kết quả gì không. Ân nhân của tôi đã tìm cả tối qua nhưng kết quả xấu: không tìm thấy.
Cuối cùng thì ân nhân có sáng kiến tìm đúng xe ôm hôm qua chở cô đó đi. Kết quả tốt, nửa tiếng sau thấy chồng và mẹ chồng theo đến công an.
Khi thấy họ là ai thì biết thật ra họ cũng là những người rất chất phác và kém may mắn. Không biết chữ không hộ khẩu làm nghề biển và giúp việc quán ăn. Vì mấy ông xe ôm chở vào bệnh viện chụp CT mà không có tiền nên đã phải bán cái TV trả tiền chụp film một cách vô ích.
Thủ tục giải quyết cũng nhanh gọn. Khoảng 11 giờ chúng tôi lấy được xe ra. Ngoài tiền hỗ trợ cho người ta trả phí cho công an đúng 50k. Các anh công an cũng rất nhiệt tình giúp đỡ. Thật sự thì cái duy nhất đáng chửi chính là những quy định hành dân là chính của chính quyền.
Kế hoạch tham quan Quy Nhơn hoàn toàn phá sản, Mộ Hàn Mặc Tử, các món ăn Quy Nhơn, bãi biển ....xin hẹn một dịp khác nhưng Quy nhơn với những con người Bình Định đất võ đã trở thành thân quen. Tôi viết những dòng này thay lời cám ơn gửi tới ân nhân và người bạn mới. Những người đã giúp đỡ tôi với lòng hào hiệp của người Bình Định.
Đà lạt còn xa. Chúng tôi phải lên đường. Tạm biệt và cám ơn Quy nhơn. Sẽ có ngày chúng tôi quay lại