Mình đã từng trải qua cảm giác này khi bà chị bị K máu. Lúc bác sĩ bảo bả bị Ung thư bạch cầu cấp tính và sống nhiều nhất là 1 tháng l2 chết, có bỏ vào baonhiêu tỷ, có đi Mỹ, Sin...gì cũng ko thoát được. Nếu bị mãn tính còn có thể xạ trị thuốc sau đó ghép tủy, hên xui được 5,10 năm gì đó. Vậy nhưng mình vẫn báo với bả là ko có gì, ngày nào cũng vô thuốc vô máu. Đúng 1 tháng bả đi với số tiền chữa hơn 500tr. Lúc bả mất năm 2000 mình mua 1 căn chung cư 90m2 ở Q4 khoảng 200tr. Một tháng ở bv Truyền máu huyết học tối nào ìĩnh cũng chứng kiến 1 vài người ra đi. Tội nghgiệp những những người ở quê phải bán hết ruộng đất nhà cửa để chữa trị cho con, đến khi con họ mất đi thì họ cũng ra đường với 2 bàn tay trắng, bv thương tình giữ lại làm giúp việc, lao công kiếm chén cơm qua ngày. Nói vậy để các bạn hình dung là khi đối diện với cái chết mình mới biết được cảm giác lúc đó, tiền bạc chẳng nghĩa lý gì cả.
Anh nằm liệt đó thì con anh vẫn chưa phải là đứa mồ côi và vợ anh không phải là goá phụ.Mình không nghĩ rằng nằm sống liệt một chỗ sẽ mang lại niềm hạnh phúc cho GĐ và người thân
Mặc dù quan điểm của anh cũng có phần đúng. Nhưng nó chỉ đúng với anh thôi. Vợ anh không nghĩ vậy, con anh không nghĩ vậy.
mình thì tôn trọng sự khác biệt
quan điểm ảnh vậy, ảnh cũng ko phản đối hay khinh rẻ ai làm khác. Có người sẽ giành giật từng ngày cho vợ con, có người lại để dành từng đồng cho vợ con, đơn giản chỉ là quan điểm.
quan điểm ảnh vậy, ảnh cũng ko phản đối hay khinh rẻ ai làm khác. Có người sẽ giành giật từng ngày cho vợ con, có người lại để dành từng đồng cho vợ con, đơn giản chỉ là quan điểm.
Mình hơn anh khoảng này,lo lắng cho con ư
mình làm 10h mỗi ngày để kiếm tiền
một ngày mình 3 lần mình giành thời gian đưa đón con
trên đây có bao nhiêu người làm được như mình
nói thẳng xem
có bao ăn sáng ko a dìnHẹn 9:00 sáng mai - Caphe Viva Tân Hoá nha
Mình chỉ nói lại 1 lần cuối cho những a chả biết mẹ gì về a @vienchau mà cứ thích bi bô:
A ấy bị K, a ấy đã mất 1 chân cách đây lâu rồi. Và từ đó đến giờ, ảnh vẫn sống tốt. Công việc ok, chăm lo cho gđ ok. Quan trọng là ảnh đã dành thời gian, dùng 1 chân trái sử dụng chiếc xe hơi đã được thay đổi cho phù hợp với ảnh. Bộ kit đó là hàng hiệu dành cho người khuyết tật có thể sử dụng xe hơi. Bộ kit này được nhập về, chứ không độ chế tào lao gây mất an toàn như mấy a tay nhanh hơn não chém. Lúc chỉ còn 1 chân trái, ảnh vẫn dùng xe máy chở mình đi cafe khi mình ghé Trà Vinh. Dùng xe hơi đưa gia đình đi du lịch khắp Vn và qua Cam. Đỉnh điểm là đầu năm nay, ảnh tự lái xe hơi đưa gđ ảnh đi phượt Tây Bắc. Tuy ảnh chỉ còn 1 chân, nhưng ảnh vẫn sống, làm việc, giải quyết mọi vấn đề như người bình thường. Dù ảnh vẫn hằng ngày chống chọi lại bệnh tật, hằng tuần hằng tháng chịu đựng các cơn đau của các cuộc xạ trị. Ảnh không hề nằm liệt giường, làm khổ vợ con, là gánh nặng của người thân và gđ như các a gán cho ảnh.
Thời gian sau này, ảnh đã sắp xếp ổn thỏa cv làm ăn, thừa kế v.v.....nói chung ảnh đã trù bị, sắp xếp cho đáo cho sự ra đi của ảnh. Trong thời gian bị K, ảnh có tiêu cực không mình không biết, mình chỉ thấy a luôn lạc quan vui vẻ với những người tiếp xúc với ảnh.
Tóm lại a ấy là 1 người đáng để người khác tôn trọng và học tập về: nhân cách, nghị lực v.v....dù a ấy chỉ là 1 người thường không phải thần thánh do tô vẽ đến hoàn hảo như ông mà có bọn cứ hô hào học tập và làm việc theo.
Cá nhân mình, mình tôn trọng a ấy
A ấy bị K, a ấy đã mất 1 chân cách đây lâu rồi. Và từ đó đến giờ, ảnh vẫn sống tốt. Công việc ok, chăm lo cho gđ ok. Quan trọng là ảnh đã dành thời gian, dùng 1 chân trái sử dụng chiếc xe hơi đã được thay đổi cho phù hợp với ảnh. Bộ kit đó là hàng hiệu dành cho người khuyết tật có thể sử dụng xe hơi. Bộ kit này được nhập về, chứ không độ chế tào lao gây mất an toàn như mấy a tay nhanh hơn não chém. Lúc chỉ còn 1 chân trái, ảnh vẫn dùng xe máy chở mình đi cafe khi mình ghé Trà Vinh. Dùng xe hơi đưa gia đình đi du lịch khắp Vn và qua Cam. Đỉnh điểm là đầu năm nay, ảnh tự lái xe hơi đưa gđ ảnh đi phượt Tây Bắc. Tuy ảnh chỉ còn 1 chân, nhưng ảnh vẫn sống, làm việc, giải quyết mọi vấn đề như người bình thường. Dù ảnh vẫn hằng ngày chống chọi lại bệnh tật, hằng tuần hằng tháng chịu đựng các cơn đau của các cuộc xạ trị. Ảnh không hề nằm liệt giường, làm khổ vợ con, là gánh nặng của người thân và gđ như các a gán cho ảnh.
Thời gian sau này, ảnh đã sắp xếp ổn thỏa cv làm ăn, thừa kế v.v.....nói chung ảnh đã trù bị, sắp xếp cho đáo cho sự ra đi của ảnh. Trong thời gian bị K, ảnh có tiêu cực không mình không biết, mình chỉ thấy a luôn lạc quan vui vẻ với những người tiếp xúc với ảnh.
Tóm lại a ấy là 1 người đáng để người khác tôn trọng và học tập về: nhân cách, nghị lực v.v....dù a ấy chỉ là 1 người thường không phải thần thánh do tô vẽ đến hoàn hảo như ông mà có bọn cứ hô hào học tập và làm việc theo.
Cá nhân mình, mình tôn trọng a ấy