Hạng B2
14/9/10
456
196
43
đấu đá, bực mình làm gì cho mệt bác hả? người Việt Nam chúng ta đa số là toàn bất lịch sự không àh. phải sống chung với nó thôi (sống phải biết luồn lách) đâu thể nào đánh giết nó được. nhiều anh xxx còn ăn nói với dân văng tục tiễu nữa là khác. thôi bỏ qua cho lành đi bác hỉ.
 
Last edited by a moderator:
Hạng C
14/1/11
886
40
28
laonong nói:
dalatlegan nói:
Lâu lâu cũng có thằng khùng, thằng điên mà bác. Chạy trong TP gặp chuyện này thường xuyên mà, nhất là gặp taxi và kế đó là xe biển nọ, kia.

Dạ nếu là taxi thì em chẳng trách làm gì bác ạ, đằng này là xe đẹp đàng hoàng mà văn hóa lùn quá bác ơi.
Thế chứng tỏ bác nhận định sai tùm lum rồi nhé.
 
Trước đến nay, chưa có ai mặc định "xe đẹp" = "văn hoá cao".
 
Ngược lại, "văn hoá cao" đâu phải ai cũng có "xe đẹp"!
 
Hạng B2
6/4/09
371
53
28
anh_sai_lam nói:
nói chung dân VN ta đầu nông cạn lắm........có tí tiền là bố láo bố lếu....văn hoá ứng xử như hạch.......
Bác này vơ đũa cả nắm nhé.
Em thì cạch các bác phát biểu đại loại như  : " Dân Vn là vậy, ... đúng là người VN ..."  Không biết các Bác phát biểu là dân gì? Các bác đi nước ngoài, thấy họ dè mặt bĩu môi : Vietnamese... khi thấy một hành đong không đẹp các Bác có
bash.gif
không?
 
 
Hạng B2
5/3/09
329
24
18
hãy xem cách hành xử của người Nhật khi gặp khủng hoảng, vẫn xếp hàng đàng hoàng, tôn trọng lẫn nhau..... còn mỗi người tham gia giao thông như anh em OS thì cứ lái xe đàng hoàng để giúp một phần tốt hơn vào tình trạng giao thông tồi tệ tại VN.
 
Hạng D
13/9/09
3.006
10.479
113
52
Chẳng phải là "giẫm phải mứt của Tây" nhưng đúng là văn hóa ứng xử của đại đa số dân ta chán thiệt. Giao thông chỉ là một mặt. Thường thì xe là do tài xế điều khiển, mà tài xế thì các bác biết rùi đấy, chán ghê lắm, đôi khi không trách chủ xe được...
 
Em rất hay bức xúc với mấy chuyện như sau
 
- Đi đường tranh giành, lấn nhau từng cm, chẳng ai coi ai ra cái gì, chữ "nhường" đã biến mất khỏi từ điển.
 
- Dùng thang máy: dù là ở những nơi xịn nhất TP như là Parkson, Vincom, hay Hung Vuong Plaza, cứ khi nào thang máy mở là có một nhóm người nhào vô, bất cần biết là thang đang lên hay xuống, cũng bất cần biết là có ai bên trong đang cần ra hay không...
 
- Xếp hàng check-in ở sân bay hoặc cửa immigration: cứ thế nhào cả nhóm vô, trong khi người đang làm thủ tục thì đang búa xua ví, bóp, giấy tờ, hành lý lung tung chưa kịp cất... Có lần em đã to tiếng với 2 bố con một tay nào đó, ngang nhiên chen vào check-in ngay trước mặt em, trong khi em đứng xếp hàng, cách sau một nhóm NNN chừng 2m để tôn trọng sự riêng tư về giấy tờ hành lý tiền bạc trong lúc checkin của họ.
 
Đúng là người Việt mình xấu xí thật. E thường xuyên xấu hổ khi gặp đồng hương ở nước ngoài mà cư xử bỗ bã thô lỗ...
 
Tập Lái
15/11/10
18
9
1
Chừng nào dân Giun Dế mình được như thế này:
Trích thư của một cảnh sát Nhật gốc Việt:
 
Xin chào anh Đào

    Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
    Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

     Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

    Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.
Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

    Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả
 
Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

    Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

    Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.
Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất  và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: " Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".
    <span style=""color: #ff0000;"">Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: " Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ". </span>
     
     
    Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. 
    Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng " Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là " Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật".
    Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
    Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

    Hà Minh Thành
 
Hạng B2
12/2/09
336
3
0
53
@dmplk: Qúa tuyệt, e sẽ kể cho con em nghe câu chuyện bạn bác chia sẽ!
 
Hạng F
18/9/10
7.486
2.396
113
54
Sài gòn
Bỏ đi cho nhẹ đầu bác chủ à. Chuyện này là chuyện thường ngày của văn hóa giao thong ở VN. Tôi cũng thường gặp như bác chủ, nhưng tôi thì nhường hết, sau đó tự nhủ là hôm nay xui, ra đường đạp phải "shit" là nhẹ đầu à.