baden nói:Bác chủ còn ấm ức thì search số đt của Tổng Cty CP DV KT Dầu Khí Việt Nam mà mắng vốn thằng lái xe nhé.
Cám ơn bác đã điều tra, nhưng mà sau khi được các Oser chia sẻ thì em thấy không còn gì để mình phải ấm ức nữa bác ạ, nhưng mà em nghĩ nếu có mắng vốn cũng bằng không thôi bác ơi vì hình như trên xe hôm đó có cả tay sếp mà.
xetrau1973 nói:Hí hí! Nhà nước cấm đốt pháo nhá cụ!!!!Ha Sonata nói:dinhcongchu2003 nói:Bác nóng thế. Bác lấy xe bác chơi nó thì móp xe bác chứ có được gì đâu. E nghĩ chặn xe nó lại rồi xuống xe cho nó 1 bài họcman19011974 nói:Bác bực mấy thằng chó này làm gì,để khi nào tôi gặp xe tôi chơi cho nó biết
Thui khỏi Bác à, chậm rùi.
Chiều nay em gặp nó ngay đấy, chen ngang y như vậy, em buột miệng lầm bầm thì F1 của em thấy ngứa mắt quá không kềm chế được ... nó lôi cây AK47 làm trọn băng tan nát cả kiếng, thành xe thủng như tổ ong... mà xe tụi nó không cháy, bà cả em kết thúc bằng 1 trái mini da láng US tanh bành lun. Mãn nguyện! chỉ tội phiền bà con, kẹt xe cả buổi tối vì đông nghẹt bà con hiếu kỳ xúm coi.
Em lết xe được về tới nhà thì thấy miểng văng trầy con vợ hai, tiếc đứt ruột!
Các Bác cho em xin lỗi tính nóng quá mà con cái thì thiếu kềm chế!
Sống thì em cũng phải có quyền ... ước mơ chứ!
Pháo thì cấm đốt lâu rồi, nhưng bác này chắc bị ảnh hưởng do nhà máy điện hạt nhân bên Nhật .... NỔ
Ruby0903 nói:xetrau1973 nói:Hí hí! Nhà nước cấm đốt pháo nhá cụ!!!!Ha Sonata nói:dinhcongchu2003 nói:Bác nóng thế. Bác lấy xe bác chơi nó thì móp xe bác chứ có được gì đâu. E nghĩ chặn xe nó lại rồi xuống xe cho nó 1 bài họcman19011974 nói:Bác bực mấy thằng chó này làm gì,để khi nào tôi gặp xe tôi chơi cho nó biết
Thui khỏi Bác à, chậm rùi.
Chiều nay em gặp nó ngay đấy, chen ngang y như vậy, em buột miệng lầm bầm thì F1 của em thấy ngứa mắt quá không kềm chế được ... nó lôi cây AK47 làm trọn băng tan nát cả kiếng, thành xe thủng như tổ ong... mà xe tụi nó không cháy, bà cả em kết thúc bằng 1 trái mini da láng US tanh bành lun. Mãn nguyện! chỉ tội phiền bà con, kẹt xe cả buổi tối vì đông nghẹt bà con hiếu kỳ xúm coi.
Em lết xe được về tới nhà thì thấy miểng văng trầy con vợ hai, tiếc đứt ruột!
Các Bác cho em xin lỗi tính nóng quá mà con cái thì thiếu kềm chế!
Sống thì em cũng phải có quyền ... ước mơ chứ!
Pháo thì cấm đốt lâu rồi, nhưng bác này chắc bị ảnh hưởng do nhà máy điện hạt nhân bên Nhật .... NỔ
NHIỄM XẠ cấp độ 3!
Last edited by a moderator:
Võ Thị Sáu, P Đ Giót nữa bác…Toàn chơi hàng nóng không nên giờ nó mới ra vậy. Chớ có vị AH nào máu nguội !!??lamdat nói:@dmplk: Cám ơn câu chuyện bác show
Không biết chừng nào đưa những chuyện này vào mô Giáo Dục Công Dân?
Ngày tối cứ Lê Văn Tám, Thánh Gióng, .......
hichic, chia sẽ với bác chủ! Lỡ đi sai lane, lịch sự kéo kính xuống xin thì em còn nhường cho. Còn láo như thế thì em chơi tới cùng!
Trước vừa lấy xe được vài ngày, em cũng bị thằng taxi kiểu ấy. mịa em chơi luôn, làm trầy cái kính phải đi bảo hiểm mà còn xém đập nhau. hehe, may xe em xe cùi nên éo tíêc
Trước vừa lấy xe được vài ngày, em cũng bị thằng taxi kiểu ấy. mịa em chơi luôn, làm trầy cái kính phải đi bảo hiểm mà còn xém đập nhau. hehe, may xe em xe cùi nên éo tíêc
SPORT4477 nói:chứ em đi vủng tàu củng gặp 1 đoàn xe bán tải độ tùm lum đi offroard củng vượt phải tùm lum chạy ngông ngênh , khi về thì lúc kệt xe thì bang xuống luôn đường đá đang làm , còn mọi người đang đậu theo thứ tự mua vé qua phà cát lái , thì đoàn xe đó từ phía sau ùng ùng vượt phải đi vào làn xe gắn máy cúp đầu hết mấy xe khác đang đợi phía trước dàng quyền qua phà , em thấy mất văn hoá dân offroad quá , nhưng hôm đó không thấy logo OS , vậy là nhóm khác , kết luận dân OS có văn hoá giao thông hơn
Đi Vũng Tàu thì đôi khi em cũng vượt phải bác ơi (xe em cũng dán logo OS)
Đọc câu chuyện của bác mà thiệt tình em ko cầm được nước mắt. Qúa cảm động và nể phục chú bé 9 tuổi, nhưng nể phục hơn vẫn là văn hóa, truyền thống và cách giáo dục con người ở đó. Con trai em hiện giờ ở Nhật (cách Tokyo hơn 2,000km nên em ko lo), em chỉ gợi ý nó về thôi mà nó nói:"con ko thể bỏ chạy như vậy, họ có thể cần đền mình, nếu con là người Nhật thì con chạy đi đâu?... " Nó nói rất nhiều nữa, em kinh hoàng vì con em ko còn giống thằng bé ích kỷ, ham chơi như khi nó ở nhà. Thật may mắn là nó đã quyết định đi Nhật, dù ít nhiều nó cũng sẽ học được sự kiên cường và văn hóa đáng khâm phục ở bên đó.
dmplk nói:Chừng nào dân Giun Dế mình được như thế này:
Trích thư của một cảnh sát Nhật gốc Việt:
Xin chào anh Đào
Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.
Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.
Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.
Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.
Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả
Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.
Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.
Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.
Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: " Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".
<span style=""color: #ff0000;"">Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: " Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ". </span>
Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.
Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng " Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là " Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật".
Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.
Hà Minh Thành