Làm tạm một bài rồi đi ăn Kơm !
Nếu bạn ghét ai ; hãy trao cho người đó một chiếc xe Jeep ... hay bốn bánh gì cũng được rồi bò mặc người đó tự xoay trở giữa SG .
Hãy tin tôi , chưa bao giờ tôi mất tự tin và cảm thấy mình xa lạ với SG như lúc này . Cảm giác thật kinh khủng , bạn như lạc vào một khu rừng rậm đầy nguy hiểm , bạn không biết như thế nào cho đúng , những con đường bạn quen đi bổng trương lên cái bảng đường một chiều to tổ bố và thường khi quá muộn vì khi bạn nhận ra con đường hôm nay là lạ là ...roét... roét... a lê " ...giái tờ ..." Và lô cốt ;thật không gì có sức sống dai dẳng bằng lô cốt . Nó mọc giăng giăng từ đường này sang đường khác , nó xuất hiện nhiều nơi như những ổ căn xe trong đại tràng , nó nhiều như nấm dại nhất là ở phía Bắc & Đông Bắc ...Và người , những con người SG đúng nghĩa thà chết không lùi ; không một trở lực nào có thể ngăn họ , họ quyết tiến , quyết hy sinh , để giành lấy dù chỉ một phút , một giây , một khoảnh khắc . Như những năm tháng nào trên Điện Biên từng làm cho NaVa phải xấu hổ , làm cho nước Pháp phải bàng hoàng ; con cháu họ năm mươi năm sau vẫn thế ... họ tiến sát vào nguy hiểm mà trong một chiếc vận xa chiến thuật , bạn kinh hoàng khi thấy họ ở khắp nơi ; bên trước , đằng sau , bên phải , bên trái trùng trùng, điệp điệp như vô tận ; họ đi như chưa bao giờ được đi ,trơ như đá , vững như đồng ; mắt họ đăm đăm nhìn trước mặt với làn môi mím nhẹ , họ vượt những lô cốt dăng dăng kề vai thích cánh nhau , họ len lõi dù chỉ có khoản hở vừa vặn bằng cái bánh xe gắn mái , họ đâm ngang , vọt ngược làm cho Mã-tà , Ma-ní hồn kinh và tôi đã khóc vì xúc động ...vì sợ hãi ...vì kính phục những con người như thế ( còn tiếp )
Nếu bạn ghét ai ; hãy trao cho người đó một chiếc xe Jeep ... hay bốn bánh gì cũng được rồi bò mặc người đó tự xoay trở giữa SG .
Hãy tin tôi , chưa bao giờ tôi mất tự tin và cảm thấy mình xa lạ với SG như lúc này . Cảm giác thật kinh khủng , bạn như lạc vào một khu rừng rậm đầy nguy hiểm , bạn không biết như thế nào cho đúng , những con đường bạn quen đi bổng trương lên cái bảng đường một chiều to tổ bố và thường khi quá muộn vì khi bạn nhận ra con đường hôm nay là lạ là ...roét... roét... a lê " ...giái tờ ..." Và lô cốt ;thật không gì có sức sống dai dẳng bằng lô cốt . Nó mọc giăng giăng từ đường này sang đường khác , nó xuất hiện nhiều nơi như những ổ căn xe trong đại tràng , nó nhiều như nấm dại nhất là ở phía Bắc & Đông Bắc ...Và người , những con người SG đúng nghĩa thà chết không lùi ; không một trở lực nào có thể ngăn họ , họ quyết tiến , quyết hy sinh , để giành lấy dù chỉ một phút , một giây , một khoảnh khắc . Như những năm tháng nào trên Điện Biên từng làm cho NaVa phải xấu hổ , làm cho nước Pháp phải bàng hoàng ; con cháu họ năm mươi năm sau vẫn thế ... họ tiến sát vào nguy hiểm mà trong một chiếc vận xa chiến thuật , bạn kinh hoàng khi thấy họ ở khắp nơi ; bên trước , đằng sau , bên phải , bên trái trùng trùng, điệp điệp như vô tận ; họ đi như chưa bao giờ được đi ,trơ như đá , vững như đồng ; mắt họ đăm đăm nhìn trước mặt với làn môi mím nhẹ , họ vượt những lô cốt dăng dăng kề vai thích cánh nhau , họ len lõi dù chỉ có khoản hở vừa vặn bằng cái bánh xe gắn mái , họ đâm ngang , vọt ngược làm cho Mã-tà , Ma-ní hồn kinh và tôi đã khóc vì xúc động ...vì sợ hãi ...vì kính phục những con người như thế ( còn tiếp )
Last edited by a moderator: