Hôm nay mồng 5 Tết, rảnh rỗi rồi, em kể chuyện chuyến đi lang thang gần 1 tháng trên đất nước Hoa Kỳ với mong muốn chia sẻ dưới góc nhìn cá nhân.
<span style=""color: #ff0000;"">* TÓM TẮT HÀNH TRÌNH:</span>
Khởi hành từ TSN, em quá cảnh Incheon Hàn Quốc 4 tiếng trước khi bay đến Dallas, Texas trên chuyến bay của Korean Air. Từ Dallas em "lội bộ" xuống Houson, San Antonio, xuyên bang New Mexico và Arizona để về Quận Cam California.
Từ Quận Cam, sau khi đón lễ Giáng Sinh và thăm bà con họ hàng, em men theo đường ven biển xuống San Diego tham quan cái tàu sân bay USS Midway, ngược lên phía bắc xem cái đập thuỷ điện Hoover Dam trước khi ghé sòng bài Las Vegas tại tiểu bang Nevada để thử thời vận. Tiếp tục leo lên Mountain High để biết thế nào là tuyết và trượt tuyết, vòng về Holywood dạo Đại lộ Danh Vọng, khu phố Tàu ở Los Angeles... Thời gian còn lại loanh quanh khu thương xá Phước Lộc Thọ và các khu thương mại của người Việt nhà mình...
Sau 7 ngày, em lại "cuốc bộ" về Dallas, ngược lên tiểu bang Oklahoma thăm người bà con và tham quan thành phố, trở về Dallas vòng vo khu Downtown và vùng phụ cận trước khi trở về VN.
<span style=""color: #ff0000;"">** CHUẨN BỊ:</span>
<span style=""color: #0000ff;"">+ Visa: </span>Thật tình xin visa HK là 1 chuyện không hề đơn giản, nó dễ dàng với người này nhưng lại khó cho người khác, chẳng biết đâu mà lần. Thật ra đây là khâu quan trọng nhất vì không có visa thì ta đi bằng niềm tin á ?!
Em 7x đời đầu, 1 vợ 2 con, có cái doanh nghiệp lên mười be bé, hồ sơ f4 đã 7 năm ... mục đích chuyến đi là thăm thân nhân. Nhờ cô bé xinh xinh ở VP dịch vụ trước LSQ HK điền cho cái đơn DS 160, đóng lệ phí 160 usd, lấy lịch hẹn phỏng vấn ...
Đến ngày hẹn em hiên ngang bước vào LSQ sau khi qua khâu kiểm tra an ninh với tiêu chí "không được thì thôi, làm gì dữ vậy ?!", nộp hồ sơ, lấy số thứ tự, lăn tay và ngồi đợi đến lượt. Sau khoảng 30p thì trên màn hình và loa gọi số xxx, có em !
Tay lãnh sự là Mỹ trắng, khoảng 3 mấy 4 mươi gì đó:
- Chào anh, anh đi Mỹ làm gì vậy?
- Dạ, tôi đi thăm gia đình ông anh và thằng em.
- Anh đi bao lâu?
- Khoảng 3 tuần.
- Anh có vợ con chưa?
- 1 vợ và 2 thằng.
- Anh có mang theo hộ chiếu cũ không?
- Có.
....dở ra lật lật cái PP...viết mấy chữ vào cái phiếu màu xanh của EMS rồi đưa cho em...
- Chúc anh đi vui vẻ.
- Dạ, cám ơn anh!
Mọi chuyện diễn ra trong vòng 3 nốt, họ chẳng cần xem bất cứ cái gì em mà em mang theo, ngay cả cái thư mời cũng không nốt. Trong thời gian ngồi chờ e thấy mấy teen du học thường là failed (khoảng 75%), mấy trự choai choai diện du lịch hay thăm thân cũng gần như rứa (khoảng 60%), pass là các bô lão u60-70 đi 1 mình (khoảng 75%) và các trường hợp...như em, hehe ! Trường hợp pass thường thì thời gian PV rất nhanh, hỏi lâu thì coi chừng, mà có khi nhanh quá cũng coi chừng nốt vì nó chỉ nói có câu: rất tiếc, chúng tôi không thể cấp visa cho anh/chị. hichic... Em có cảm giác họ đã quyết định 75% cho đậu hoặc rớt khi kiểm tra đơn ds 160, PV chỉ để kiểm tra 25% còn lại.