Re:Con nghiện accord_phần 2
Đọc lại bài bên thớt " các bác đến với acc như thế nào" của TĐC, em thấy hay hay và....back lại 1 tý:
[blockquote]kyanh911
Mê xe thì ai mà chẳng mê, đến như thầy tu mà còn ham sửa xe nữa là....và thêm cái thú đam mê lang thang nữa chứ...ui cha, lại càng ghiền xe nặng nữa. Em có nói là mê cái dáng của em Accord 90-93 nhất. Và cũng chẳng đợi ai nhắc nhở rằng "này, cái em đó chạy được lắm, form nhìn cũng ngon, múc luôn đi..." hay đại loại thế. Như bác dũng cà hụ thì đến khi được ngồi em acc 1 lần rồi thì đâm ra mê...mê đến nỗi mà quên đi cái cực khổ của việc sửa xe và biến nó thành đam mê khác.
Ngoài em acc đời cổ này thì em cũng thích cái form mazda 6 đời 2003-2007 (hình như khoảng đó) và em Mitsubishi Grandis mông bự....là những em xe nằm trong tầm với và có thể cho vào trong giấc mơ mỗi đêm.
Em cũng biết là có nhiều bác đến với acc như 1 sự tình cờ hay chỉ vì vô tình lạc lối vào cái thớt của ông mê xe miền núi rồi đâm ra nghiện theo. Hãy thú thật cùng em trong thớt này nhé!
[/blockquote]
Em thố lộ đầu tiên nhé.
Em chơi chiếc ACC này là chiếc thứ 3 trong đời em, phải công tâm và tự nhận xét bản thân: bất kỳ một chiếc xe nào, khi em đã chon là em dấn thân với nó tới bến
1/ Đầu tiên ẻm Matiz: khi chưa có bằng lái đã cưới em nó, sau 4 tháng có bằng, chạy thêm 2 tháng nữa là em cho đi bụi vì... từ khi có bằng em chưa 1 lần dám nghỉ sẽ đưa vợ con đi dường dài bằng ẻm Matiz (nói zậy thì hơi quá, nhưng dù mấy bác Matiz có vô tình thấy được em cũng đành nghe các bác ấy la chứ thật tình là như vậy)
2/ Kế tiếp là ẻm Nubira CDX 2.0 (Hàng hiếm nha, nội thất ốp gỗ rin đẹp lémm 100km/8lit), em mua em nó 190tr tháng 10/2009 (sau khi tiến em Matiz được vài ngày) em thuốc thang cho nó khoảng 225tr, nhưng nói thật em NU của em nó OK lém, chả biết sữ là cái gì, em chỉ đem đến thợ, yêu cầu kiểm tra, chỉnh chu 1 lần, tất nhiên cũng có hắc hơi nhưng không đáng kể.
Rồi 1 ngày nọ em đi sữa dây điện ngay con tắc chỉnh gương, thợ tháo tasppi, 1 sự thật đập vào mắt em khi tappi được mở ra: góc tam giác ngay gương chiếu hậu các sắt U nó mục gần hết, còn canhs cửa thì có chỗ đã mục- tôn sì, nhưng còn lại là chấm đen toàn thân, y như ghẻ ruồi, chỉ chờ ngày bùng phát, em không hiểu khi nó bùng phát thì xử lý sao, không lẽ thay nguyên tôn cánh cửa?- 4 cánh lận nha. Nhưng mà dù sao cũng chở mợ cả và F1 đi du lịch, về quê được vài chuyến. Và quyết định ly dị em nó xuất phát từ đó
Vậy là quyết đinh tiễn em nó rõ ràng hơn khi chạy 1 em ACC 91 như đã tâm sự ở trang 1 trong thớt con nghiện ACC, và đến giờ em khẳng định 1 điều sự lựa chọn của em là không sai, có thể lúc đầu mợ cả em không hề hài lòng, nhưng khi đi ACC mợ cả chỉ cười, còn bản thân em chơi ACC đến giờ chỉ nói gọn 1 câu: Những cái cốt của chiếc xe em đang dùng thì bác Tấn đã xử lý, còn lại em tự mày mò và tự làm tất, hiện ở Gia lai mà chỉnh bù ga, ga cầm chừng em chỉ tin mỗi bác Letitbe he he... vì em biết em ở xa, không có điều kiện, nên mỗi một lần đi làm xe là mỗi một lần thêm hiểu biết, tự mình mày mò, tự làm
Thật sự khi người ta dẫn con Nu của em đi có một cái gì nó cứ chặn ngay cổ và em chớm rơi lệ
Vậy đó, em đến với ACC là sự trải nghiệm qua trước đó 2 đời xe chứ không phải tình cờ, còn các bác...
Cảm ơn Kyanh đã mở thớt để em có dịp trút bầu tâm sự về tình yêu của em giành cho ACC
Và sau này lên đời em vẫn chỉ trung thành với ACC thôi
Tuy em đã tâm sự nhưng chưa hết ý, vậy xin tiếp nhé: Em là con nhà nòi, ông bố em cả đời lái xe cho đến khi về hưu, ngay từ nhỉ (cõ lớp 7) sáng nào em cũng giúp mẹ đẩy xe lên chợ dọn hàng, chiều lại lên dọn và 2 mẹ con lại đẩy xe về, mỗi khi đi về (xuống dốc) mẹ em đẩy, còn em thì ngồi trên tay đẩy xe, phía trên cùng của đống hàng trên xe em lấy 1 cái sàn dùng để sàn gạo đâu cũng to hơn vô lăng, thế là mẹ em lách xe bên nào, em bẻ sàn bên ấy.
Rồi 1 hôm hôm ô bô em đi Sì gòn về trên chiếc Ifa đầy hàng của Công ty xây lắp, em dẫn 2 đứa em trèo lên xe, khi lên xe thì cứ ôm vô lăn, đãm thắng- nó kêu cái xì nghe sướng tai, rồi tự nhiên sao không biết em bậc thắng tay (nếu ai đã từng chạy Ifa thì cái thắng tay nó nằm bên hông nắp máy- ngay hông tài xế), ông bô em lại không cài số (sau này em mới biết), khi em bậc cái cần thắng tay em vẫn cứ vô tư nhưng cảm giác xe nó lùi, mấy đứa em nó la: anh hai xe chạy, nhưng em đâu có nghe, cứ ôm vô lăn mà bẻ, hoảng quá mấy đứa em lại la lớn: Ba ơi xe chạy. Ô bô em lật đât trong nhà phóng ra thì cũng là lúc do sự tình cờ bẻ vô lăn làm sao mà đít xe tông vào hàng rào của 1 cơ quan trước nhà, một trận đòn thập tử nhất sinh- chỉ hết quên khi đã chết. Điều này khiến em đến giờ mỗi khi ngừng xe, kéo thắng tay là phải cài số 1 hay lùi tùy theo tư thế của xe
Khi hết năm 12 ước ao của em là được nối nghiệp ông bô, nhưng ô bô em bảo 1 câu, cứ tiếp tục thi đại học, còn nếu quyết tâm theo nghề xe thì tự lập và coi như không có em trên đời