Re:Cần sự chia sẻ và trợ giúp
Hãy lùi bước đi con
Gian nhà chật hẹp cỗ quan tài nằm bên trái của căn nhà, xung quanh rất nhiều người ngồi trên đầu đều đeo vòng khăn tang trắng có cả trẻ con lẫn người lớn. Tiếng khóc, tiếng thổn thức, nghẹn ngào pha lẫn tiếng kèn, tiếng chiêng trống làm không gian càng thêm u ám khổ đau. Sau khi đứng vào được vị trí ngay trước cửa ngoài sân thẳng nơi nơi đặt cỗ quan tài, tôi bắt đầu tìm kiếm. Nhìn bức ảnh chụp người phụ nữ trẻ tuổi có lẽ là bức ảnh chụp lúc cô mới lấy chồng nằm trên nắp quan tài tôi lại đưa mắt tìm kiếm 2 đứa trẻ xem đứa nào trong số những đứa trẻ đang ngồi cạnh cỗ quan tài ấy là con của cô. Thật là khó mà có thể nhận ra ngay lập tức được, tôi đành phải bắt đầu bằng cách tìm kiếm Chồng của cô ấy, không mất mấy thời gian người đàn ông ngồi gần giữa, chính diện với quan tài là người duy nhất trong số đám đông đó không chít khăn tang, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu chắc là đã cạn khô nước mắt. Đôi mắt tôi chợt trạm vào mắt của anh ấy, đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn tôi không một chút oán hờn, không một tia căm hận chỉ toát lên một nỗi buồn, một sự đau khổ đến cùng cực. Bỗng một tiếng khóc nấc lên rồi một bé gái đứng dậy lao ra chỗ quan tài gọi
"Mẹ ơi, về với con"
Hai ba người phụ nữ túm lấy con bé ôm chặt vào lòng rồi oà khóc, người đàn ông kia lại nấc lên từng hồi. Lòng tôi chợt quặn lên, hai tay nắm chặt cố gắng nuốt những giọt nước mắt vào bên trong lòng tự nhủ " Phải cố bình tĩnh có rất nhiều việc mình phải làm nữa ". Chắc chắn là con bé đứa con gái đầu lòng của cô gái xấu số đấy đây rồi. Còn thằng bé thì đâu?
Khi cỗ quan tài nâng lên đưa ra ngoài Tôi thấy người đàn Ông trên tay bế cậu bé khoảng 3,4 tuổi đứng trước cỗ quan tài nghe những lời cảm ơn của Đại diện của bên ngoại rồi Ông nội cậu bé gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người.
Đứa trẻ trên tây người đàn Ông cứ ngọ ngoạy gọi "Mẹ, Mẹ" khiến mọi người lại trào nước mắt.
Tôi đứng như chôn chân cạnh Bác Bình mefe, Cosboy, Nali, Capat hai chân mấy anh em tôi như chôn chặt xuống đất mồ hôi cứ túa ra như tắm, tôi biết các anh cũng đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Mọi người đã chuẩn bị xuất phát.
" Đặt thằng bé xuống cho nó đi lùi" Giọng một người phụ nữ nói.
Đây là tục lệ Cha đưa, Mẹ đón
Người đàn Ông vội vàng đặt cậu bé xuống vừa nấc lên, nghẹn giọng
" Hãy bước lùi đi con"
Một cậu bé mới 3,4 tuổi đầu thì biết thế nào là bước lùi. Từ khi biết đi chắc nó cũng chỉ nghe được những từ
" Lại đây với Mẹ nào"
" Chạy ra đây với Bố"
" Đi theo Ông nào"
" Ra đây với Bà"
.......
Việc lùi này đối với Bé là không thể, nó ngồi bệt xuống rồi quay lại ôm lấy Bố
" Thôi bế nó đi lùi vậy" giọng ai đó cất lên.
Người Bố vội bế nó lên xoay lại và cứ lùi bước trước cỗ quan tài vừa đi vừa nấc lên từng đợt
Chúng tôi 5 anh em cứ lặng lẽ đi sau linh cữu và cầu mong Linh hồn cô ấy siêu thoát.
Tôi nhớ có đoạn Ông nội cháu nói" Con bé từ hôm qua về đây nó chẳng chịu ăn gì cả cứ đòi mẹ, tôi mua bánh cho nó nó ăn 1 cái rồi cầm cả túi không ăn nữa bảo con muốn Mẹ ăn chung với con cơ là tôi bắn cả nước mắt ra ngoài"