Có nên đầu tư vào MetroPolis Thảo điền không?


  • Total voters
    277
Status
Không mở trả lời sau này.
Hạng B2
16/12/10
197
8.789
93
Em đâu nói là mình đúng hết, nhưng bác nói bank làm bậy nhiều, vậy bác thử đi vay 10 tỏi xem thử có dễ không? :). đương nhiên nhưng khoản vay lớn vài ngàn tỏi là nhiệm vụ chính trị thì em không nói
Bác nói thật hay đùa vậy ? Hồ sơ vay cá nhân thì có mấy NV bank bị đi tù đâu. Toàn chết về các HS cho các doanh nghiệp vay cỡ vài trăm đến hàng ngàn tỏi.
Lấy tiêu chuẩn thẩm định cho cá nhân vay rồi đánh giá NH đó chặt chẽ thì như chuyện hài.
 
  • Like
Reactions: manchestervn
Hạng C
4/5/13
700
3.942
93
Bx em cũng từng làm ngân hàng, giờ rút chân ra rồi.
Nói chung hồ sơ ngon thì mấy anh như VCB nó lượm hết rồi vì ls thấp.
Còn mấy hồ sơ gì đâu mới sang mấy ngân hàng cổ phần nhỏ.
Ko làm bậy thì khỏi cho vay.
Giờ cũng vậy thôi, có cải thiện chút chút.
Bác quên bà xã bác Xe độp cũng dân bank à :D
 
Hạng F
8/8/06
6.459
21.940
113
40
Bác nói thật hay đùa vậy ? Hồ sơ vay cá nhân thì có mấy NV bank bị đi tù đâu. Toàn chết về các HS cho các doanh nghiệp vay cỡ vài trăm đến hàng ngàn tỏi.
Lấy tiêu chuẩn thẩm định cho cá nhân vay rồi đánh giá NH đó chặt chẽ thì như chuyện hài.
Thì vấn đề đang hiểu ở đây là hồ sơ vay doanh nghiệp, Theo bác giờ và ngày xưa giống nhau. :), Hồi xưa tài sản 100 tỷ, bùa phép lên 200 tỷ cho vay 70% là 140 tỏi :), đó là chuyện ngày xưa, còn ngày nay có dám không bác :), Còn chuyện cho vay đi vay rủi ro là bình thường, Cái mà dân Bank bị ở tù nhiều nhất chắc là khâu định giá tài sản và thế chấp kho hàng, tiền thì giải ngân mà kho hàng thì không còn miếng nào :)
 
20/3/15
398
3.482
93
Lỗ Trí Thâm bên Tào cũng ghiền mà giang hồ Phèo người Vịt cũng ghiền ko kém heng. Nói chứ em thấy con người giờ mổ Heo, mổ bò còn ác hơn giã thú nữa bá Phèo ạ. Tháy mà buồn ghê gớm, mỗi miếng thịt heo mình ăn hàng ngày mà xài phương thức mổ = cách cho nước bơm vào heo đến khi nó trương phình, rồi lấy điện giật cho chết xong mổ thì...
Phèo nói cho vui thôi, chứ đâu có ghiền dữ vậy. He he he.....
 
Hạng B1
24/2/14
85
1.317
83
Có 1 ông già sống cô đơn một mình, ngay bên cạnh nhà ông là một khoảng sân rất rộng. Lũ trẻ trong vùng rất hay tụ tập đá bóng ở khoảng sân này. Cứ chiều chiều là chúng hò hét, hô hào đá bóng, và rất nhiều lần sút bóng vào tường, vào cửa sổ nhà của ông. Người già cần sự ưa yên tĩnh tất nhiên không thích điều đó, ông thậm chí còn phải bỏ tiền ra sửa cửa sổ nữa cơ đấy. Rất nhiều lần ông ra quát tháo, cầm gậy ra xua đuổi, lũ trẻ chạy biến mất và … hôm sau chúng lại quay lại. Cuối cùng ông già nghĩ ra 1 phương pháp.

Ngày hôm ấy, lũ trẻ lại đá bóng, nhưng thay vì mọi lần vừa đá vừa phải canh chừng xem ông già có đuổi mình không, lũ trẻ rất ngạc nhiên vì ông già ra xem chúng nó đá, còn hô hào cổ vũ nữa. Khi một đứa ghi bàn, ông gọi cả lũ vào và nói rằng: “Các cháu đá hay lắm, ông sẽ thưởng cho mỗi bàn thắng 10 đồng, các cháu nhớ ghi thật nhiều bàn thắng nhé”. Không có gì có thể diễn tả được niềm vui của lũ trẻ lúc đó, bình thường đá bóng thì bị đuổi, bây giờ được đá thỏa thích, thậm chí còn được tiền nữa. Lũ trẻ đá rất hăng, ghi bàn rất nhiều. Ông già giữ lời hứa, cứ mỗi bàn thắng lũ trẻ nhận được 10 đồng.

Ngày hôm sau, lũ trẻ lại đến đá bóng, và trước khi đá, ông già gọi lũ trẻ ra và nói: “Các cháu đá hay quá, xuất sắc quá, nhưng mà ông không còn nhiều tiền, nên hôm nay ông chỉ cho các cháu 7 đồng mỗi bàn thắng thôi”. Lũ trẻ chưng hửng vì được cho ít tiền hơn, nhưng mà không sao, vẫn được 7 đồng mà. Chúng nó lại hò hét, lại đá, lại ghi bàn và lại nhận tiền.

Thêm một ngày trôi qua, lũ trẻ lại đến, trong lòng đã có suy nghĩ, không biết hôm nay ông ấy cho mình bao nhiêu tiền. Ông già vẫn tươi cười và nói: “Hôm nay ông chưa lĩnh lương hưu, nên ông chỉ có thể cho các cháu 5 đồng thôi” . Lũ trẻ vẫn đá, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn.

Lại thêm một ngày, lũ trẻ tiếp tục đến đá bóng, ông già nói: “Hôm nay cháu nào ghi bàn sẽ được 2 đồng, nhưng hãy đá thật hay nhé”.

Lũ trẻ thấy khó chịu, tại sao chỉ được 2 đồng mà mình phải cố gắng, phải ghi bàn làm gì. Vài đứa đá hay trong đội đã bỏ về, nghĩ rằng mình đang bị ông già bóc lột sức lao động. Ngày hôm sau, lũ trẻ đến với tâm trạng uể oải, ông già tươi cười nói: “Các cháu ơi, hôm nay ông hết tiền rồi, nhưng các cháu cứ đá cho vui”. Lũ trẻ tức tối bỏ về, trả lại cho ông già một khoảng sân yên lặng…

Những đứa trẻ lúc đầu đá bóng vì đam mê, vì đây là một trò chơi mang lại niềm vui, nhưng sau đó, chúng đá vì Tiền. Và dần dần bị lệ thuộc vào nó. Còn chúng ta? Có một lúc nào đó bạn tự hỏi mình đang làm gì với cuộc sống của chính mình ? Những đam mê, ước mơ cháy bỏng khi còn là một người trẻ đầy nhiệt huyết và căng tràn sức sống nay ở đâu? Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời? Chúng ta cùng suy ngẫm nhé…

Bài học rút ra cho Masteri: Chúng ta từng mua Masteri vì những tiện ích và môi trường sống mà vị trí dự án mang lại. Nhưng khi giá lên thì có bao nhiêu người đã chuyển mục đích sang đầu tư, khi giá đi ngang thì phập phồng lo sợ và lỡ thị trường thừa cung thì đua nhau đẩy hàng... Vẫn là câu ấy: "Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời?"

(Vài dòng tự kỷ vì không được đi karaoke cùng mọi người :D)
 
Hạng B1
1/5/15
69
93
18
Có 1 ông già sống cô đơn một mình, ngay bên cạnh nhà ông là một khoảng sân rất rộng. Lũ trẻ trong vùng rất hay tụ tập đá bóng ở khoảng sân này. Cứ chiều chiều là chúng hò hét, hô hào đá bóng, và rất nhiều lần sút bóng vào tường, vào cửa sổ nhà của ông. Người già cần sự ưa yên tĩnh tất nhiên không thích điều đó, ông thậm chí còn phải bỏ tiền ra sửa cửa sổ nữa cơ đấy. Rất nhiều lần ông ra quát tháo, cầm gậy ra xua đuổi, lũ trẻ chạy biến mất và … hôm sau chúng lại quay lại. Cuối cùng ông già nghĩ ra 1 phương pháp.

Ngày hôm ấy, lũ trẻ lại đá bóng, nhưng thay vì mọi lần vừa đá vừa phải canh chừng xem ông già có đuổi mình không, lũ trẻ rất ngạc nhiên vì ông già ra xem chúng nó đá, còn hô hào cổ vũ nữa. Khi một đứa ghi bàn, ông gọi cả lũ vào và nói rằng: “Các cháu đá hay lắm, ông sẽ thưởng cho mỗi bàn thắng 10 đồng, các cháu nhớ ghi thật nhiều bàn thắng nhé”. Không có gì có thể diễn tả được niềm vui của lũ trẻ lúc đó, bình thường đá bóng thì bị đuổi, bây giờ được đá thỏa thích, thậm chí còn được tiền nữa. Lũ trẻ đá rất hăng, ghi bàn rất nhiều. Ông già giữ lời hứa, cứ mỗi bàn thắng lũ trẻ nhận được 10 đồng.

Ngày hôm sau, lũ trẻ lại đến đá bóng, và trước khi đá, ông già gọi lũ trẻ ra và nói: “Các cháu đá hay quá, xuất sắc quá, nhưng mà ông không còn nhiều tiền, nên hôm nay ông chỉ cho các cháu 7 đồng mỗi bàn thắng thôi”. Lũ trẻ chưng hửng vì được cho ít tiền hơn, nhưng mà không sao, vẫn được 7 đồng mà. Chúng nó lại hò hét, lại đá, lại ghi bàn và lại nhận tiền.

Thêm một ngày trôi qua, lũ trẻ lại đến, trong lòng đã có suy nghĩ, không biết hôm nay ông ấy cho mình bao nhiêu tiền. Ông già vẫn tươi cười và nói: “Hôm nay ông chưa lĩnh lương hưu, nên ông chỉ có thể cho các cháu 5 đồng thôi” . Lũ trẻ vẫn đá, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn.

Lại thêm một ngày, lũ trẻ tiếp tục đến đá bóng, ông già nói: “Hôm nay cháu nào ghi bàn sẽ được 2 đồng, nhưng hãy đá thật hay nhé”.

Lũ trẻ thấy khó chịu, tại sao chỉ được 2 đồng mà mình phải cố gắng, phải ghi bàn làm gì. Vài đứa đá hay trong đội đã bỏ về, nghĩ rằng mình đang bị ông già bóc lột sức lao động. Ngày hôm sau, lũ trẻ đến với tâm trạng uể oải, ông già tươi cười nói: “Các cháu ơi, hôm nay ông hết tiền rồi, nhưng các cháu cứ đá cho vui”. Lũ trẻ tức tối bỏ về, trả lại cho ông già một khoảng sân yên lặng…

Những đứa trẻ lúc đầu đá bóng vì đam mê, vì đây là một trò chơi mang lại niềm vui, nhưng sau đó, chúng đá vì Tiền. Và dần dần bị lệ thuộc vào nó. Còn chúng ta? Có một lúc nào đó bạn tự hỏi mình đang làm gì với cuộc sống của chính mình ? Những đam mê, ước mơ cháy bỏng khi còn là một người trẻ đầy nhiệt huyết và căng tràn sức sống nay ở đâu? Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời? Chúng ta cùng suy ngẫm nhé…

Bài học rút ra cho Masteri: Chúng ta từng mua Masteri vì những tiện ích và môi trường sống mà vị trí dự án mang lại. Nhưng khi giá lên thì có bao nhiêu người đã chuyển mục đích sang đầu tư, khi giá đi ngang thì phập phồng lo sợ và lỡ thị trường thừa cung thì đua nhau đẩy hàng... Vẫn là câu ấy: "Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời?"

(Vài dòng tự kỷ vì không được đi karaoke cùng mọi người :D)
Bài này của bạn rất hay modernprince!
 
Hạng F
8/8/06
6.459
21.940
113
40
Có 1 ông già sống cô đơn một mình, ngay bên cạnh nhà ông là một khoảng sân rất rộng. Lũ trẻ trong vùng rất hay tụ tập đá bóng ở khoảng sân này. Cứ chiều chiều là chúng hò hét, hô hào đá bóng, và rất nhiều lần sút bóng vào tường, vào cửa sổ nhà của ông. Người già cần sự ưa yên tĩnh tất nhiên không thích điều đó, ông thậm chí còn phải bỏ tiền ra sửa cửa sổ nữa cơ đấy. Rất nhiều lần ông ra quát tháo, cầm gậy ra xua đuổi, lũ trẻ chạy biến mất và … hôm sau chúng lại quay lại. Cuối cùng ông già nghĩ ra 1 phương pháp.

Ngày hôm ấy, lũ trẻ lại đá bóng, nhưng thay vì mọi lần vừa đá vừa phải canh chừng xem ông già có đuổi mình không, lũ trẻ rất ngạc nhiên vì ông già ra xem chúng nó đá, còn hô hào cổ vũ nữa. Khi một đứa ghi bàn, ông gọi cả lũ vào và nói rằng: “Các cháu đá hay lắm, ông sẽ thưởng cho mỗi bàn thắng 10 đồng, các cháu nhớ ghi thật nhiều bàn thắng nhé”. Không có gì có thể diễn tả được niềm vui của lũ trẻ lúc đó, bình thường đá bóng thì bị đuổi, bây giờ được đá thỏa thích, thậm chí còn được tiền nữa. Lũ trẻ đá rất hăng, ghi bàn rất nhiều. Ông già giữ lời hứa, cứ mỗi bàn thắng lũ trẻ nhận được 10 đồng.

Ngày hôm sau, lũ trẻ lại đến đá bóng, và trước khi đá, ông già gọi lũ trẻ ra và nói: “Các cháu đá hay quá, xuất sắc quá, nhưng mà ông không còn nhiều tiền, nên hôm nay ông chỉ cho các cháu 7 đồng mỗi bàn thắng thôi”. Lũ trẻ chưng hửng vì được cho ít tiền hơn, nhưng mà không sao, vẫn được 7 đồng mà. Chúng nó lại hò hét, lại đá, lại ghi bàn và lại nhận tiền.

Thêm một ngày trôi qua, lũ trẻ lại đến, trong lòng đã có suy nghĩ, không biết hôm nay ông ấy cho mình bao nhiêu tiền. Ông già vẫn tươi cười và nói: “Hôm nay ông chưa lĩnh lương hưu, nên ông chỉ có thể cho các cháu 5 đồng thôi” . Lũ trẻ vẫn đá, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn.

Lại thêm một ngày, lũ trẻ tiếp tục đến đá bóng, ông già nói: “Hôm nay cháu nào ghi bàn sẽ được 2 đồng, nhưng hãy đá thật hay nhé”.

Lũ trẻ thấy khó chịu, tại sao chỉ được 2 đồng mà mình phải cố gắng, phải ghi bàn làm gì. Vài đứa đá hay trong đội đã bỏ về, nghĩ rằng mình đang bị ông già bóc lột sức lao động. Ngày hôm sau, lũ trẻ đến với tâm trạng uể oải, ông già tươi cười nói: “Các cháu ơi, hôm nay ông hết tiền rồi, nhưng các cháu cứ đá cho vui”. Lũ trẻ tức tối bỏ về, trả lại cho ông già một khoảng sân yên lặng…

Những đứa trẻ lúc đầu đá bóng vì đam mê, vì đây là một trò chơi mang lại niềm vui, nhưng sau đó, chúng đá vì Tiền. Và dần dần bị lệ thuộc vào nó. Còn chúng ta? Có một lúc nào đó bạn tự hỏi mình đang làm gì với cuộc sống của chính mình ? Những đam mê, ước mơ cháy bỏng khi còn là một người trẻ đầy nhiệt huyết và căng tràn sức sống nay ở đâu? Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời? Chúng ta cùng suy ngẫm nhé…

Bài học rút ra cho Masteri: Chúng ta từng mua Masteri vì những tiện ích và môi trường sống mà vị trí dự án mang lại. Nhưng khi giá lên thì có bao nhiêu người đã chuyển mục đích sang đầu tư, khi giá đi ngang thì phập phồng lo sợ và lỡ thị trường thừa cung thì đua nhau đẩy hàng... Vẫn là câu ấy: "Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời?"

(Vài dòng tự kỷ vì không được đi karaoke cùng mọi người :D)
Copy ở đâu mà hay vậy cha nội :)
 
Hạng C
4/5/13
700
3.942
93
Có 1 ông già sống cô đơn một mình, ngay bên cạnh nhà ông là một khoảng sân rất rộng. Lũ trẻ trong vùng rất hay tụ tập đá bóng ở khoảng sân này. Cứ chiều chiều là chúng hò hét, hô hào đá bóng, và rất nhiều lần sút bóng vào tường, vào cửa sổ nhà của ông. Người già cần sự ưa yên tĩnh tất nhiên không thích điều đó, ông thậm chí còn phải bỏ tiền ra sửa cửa sổ nữa cơ đấy. Rất nhiều lần ông ra quát tháo, cầm gậy ra xua đuổi, lũ trẻ chạy biến mất và … hôm sau chúng lại quay lại. Cuối cùng ông già nghĩ ra 1 phương pháp.

Ngày hôm ấy, lũ trẻ lại đá bóng, nhưng thay vì mọi lần vừa đá vừa phải canh chừng xem ông già có đuổi mình không, lũ trẻ rất ngạc nhiên vì ông già ra xem chúng nó đá, còn hô hào cổ vũ nữa. Khi một đứa ghi bàn, ông gọi cả lũ vào và nói rằng: “Các cháu đá hay lắm, ông sẽ thưởng cho mỗi bàn thắng 10 đồng, các cháu nhớ ghi thật nhiều bàn thắng nhé”. Không có gì có thể diễn tả được niềm vui của lũ trẻ lúc đó, bình thường đá bóng thì bị đuổi, bây giờ được đá thỏa thích, thậm chí còn được tiền nữa. Lũ trẻ đá rất hăng, ghi bàn rất nhiều. Ông già giữ lời hứa, cứ mỗi bàn thắng lũ trẻ nhận được 10 đồng.

Ngày hôm sau, lũ trẻ lại đến đá bóng, và trước khi đá, ông già gọi lũ trẻ ra và nói: “Các cháu đá hay quá, xuất sắc quá, nhưng mà ông không còn nhiều tiền, nên hôm nay ông chỉ cho các cháu 7 đồng mỗi bàn thắng thôi”. Lũ trẻ chưng hửng vì được cho ít tiền hơn, nhưng mà không sao, vẫn được 7 đồng mà. Chúng nó lại hò hét, lại đá, lại ghi bàn và lại nhận tiền.

Thêm một ngày trôi qua, lũ trẻ lại đến, trong lòng đã có suy nghĩ, không biết hôm nay ông ấy cho mình bao nhiêu tiền. Ông già vẫn tươi cười và nói: “Hôm nay ông chưa lĩnh lương hưu, nên ông chỉ có thể cho các cháu 5 đồng thôi” . Lũ trẻ vẫn đá, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn.

Lại thêm một ngày, lũ trẻ tiếp tục đến đá bóng, ông già nói: “Hôm nay cháu nào ghi bàn sẽ được 2 đồng, nhưng hãy đá thật hay nhé”.

Lũ trẻ thấy khó chịu, tại sao chỉ được 2 đồng mà mình phải cố gắng, phải ghi bàn làm gì. Vài đứa đá hay trong đội đã bỏ về, nghĩ rằng mình đang bị ông già bóc lột sức lao động. Ngày hôm sau, lũ trẻ đến với tâm trạng uể oải, ông già tươi cười nói: “Các cháu ơi, hôm nay ông hết tiền rồi, nhưng các cháu cứ đá cho vui”. Lũ trẻ tức tối bỏ về, trả lại cho ông già một khoảng sân yên lặng…

Những đứa trẻ lúc đầu đá bóng vì đam mê, vì đây là một trò chơi mang lại niềm vui, nhưng sau đó, chúng đá vì Tiền. Và dần dần bị lệ thuộc vào nó. Còn chúng ta? Có một lúc nào đó bạn tự hỏi mình đang làm gì với cuộc sống của chính mình ? Những đam mê, ước mơ cháy bỏng khi còn là một người trẻ đầy nhiệt huyết và căng tràn sức sống nay ở đâu? Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời? Chúng ta cùng suy ngẫm nhé…

Bài học rút ra cho Masteri: Chúng ta từng mua Masteri vì những tiện ích và môi trường sống mà vị trí dự án mang lại. Nhưng khi giá lên thì có bao nhiêu người đã chuyển mục đích sang đầu tư, khi giá đi ngang thì phập phồng lo sợ và lỡ thị trường thừa cung thì đua nhau đẩy hàng... Vẫn là câu ấy: "Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời?"

(Vài dòng tự kỷ vì không được đi karaoke cùng mọi người :D)
Bác nhớ nhá, chừng nào em thấy bác đi sang chỗ bán hủ tiếu bỏ lại Mas em sẽ viết lại câu chuyện này. Riêng em đã yêu thì em sẽ yêu ít nhất 10 năm như chuyện tình hiện tại của em vậy
 
Chỉnh sửa cuối:
Status
Không mở trả lời sau này.