RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
Huyentrang nhớ khoe chỗ nào bị "phồng, rộp" nhiều nhất nhé
Huyentrang nhớ khoe chỗ nào bị "phồng, rộp" nhiều nhất nhé
RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
Một buổi tối nọ tại một quán rượu, mấy con giời ngồi uống rượu có nhắc đến có đoàn đi leo Fan ...Con bé quay sang nhìn mấy ông béo bên cạnh bẩu : Cỡ béo như mấy anh đi bằng niềm tin à .Chỉ có đi lên, đi xuống bằng thang máy, hay đến quán beer chứ leo gì .
Thế là ba tâm thân nặng nề kia kêu ré lên là sẽ đi được để chứng minh béo như vậy cũng có thể chinh phục Fan được
Thế là con bé bắt đầu lên chương trình : Sẽ đi từ tối 4.9 và về vào 5am ngày 8.9
Bắt đầu công tác chuẩn bị và nộp tiền ...Trong quá trình chuẩn bị đề nghị mấy lão béo đi tập thì hỏi ông nào cũng bảo anh chỉ tập hít và thở ..Thế có chết em k cơ chứ
Rồi ngày lên đường cũng đến :
9h55 pm ngày 4.9.08 tàu bắt đầu chuyến bánh từ Hà Nội và đến Lào Cai
Lên trên tàu những khuôn mặt hớn hở cười đùa k biết được đang có một chuyến đi mệt mỏi trước mắt
Chào Hà Nội , chúng tớ đi leo Fan đây
[/img]
Biểu tượng chiến thắng
[/img]
Rượu này là phê lắm đấy, của ông Amacong cơ mà, leo mấy đỉnh chẳng được..>Fan nhằm nhò gì
[/img]
Em cũng hóng hớt tý xem có thêm được tý sức khỏe nào k
[/img]
Màn khoe thân kinh điển, nhìn cứ gọi là
[/img]
Có tý rượu vào cười tươi thế
[/img]
Thoai mệt roài, chúng ta đi ngủ thôi ..Ngủ một giấc để lấy sức nào. Mai là một hành trình dài và mệt mỏi trước mắt
Một buổi tối nọ tại một quán rượu, mấy con giời ngồi uống rượu có nhắc đến có đoàn đi leo Fan ...Con bé quay sang nhìn mấy ông béo bên cạnh bẩu : Cỡ béo như mấy anh đi bằng niềm tin à .Chỉ có đi lên, đi xuống bằng thang máy, hay đến quán beer chứ leo gì .
Thế là ba tâm thân nặng nề kia kêu ré lên là sẽ đi được để chứng minh béo như vậy cũng có thể chinh phục Fan được
Thế là con bé bắt đầu lên chương trình : Sẽ đi từ tối 4.9 và về vào 5am ngày 8.9
Bắt đầu công tác chuẩn bị và nộp tiền ...Trong quá trình chuẩn bị đề nghị mấy lão béo đi tập thì hỏi ông nào cũng bảo anh chỉ tập hít và thở ..Thế có chết em k cơ chứ
Rồi ngày lên đường cũng đến :
9h55 pm ngày 4.9.08 tàu bắt đầu chuyến bánh từ Hà Nội và đến Lào Cai
Lên trên tàu những khuôn mặt hớn hở cười đùa k biết được đang có một chuyến đi mệt mỏi trước mắt
Chào Hà Nội , chúng tớ đi leo Fan đây
Biểu tượng chiến thắng
Rượu này là phê lắm đấy, của ông Amacong cơ mà, leo mấy đỉnh chẳng được..>Fan nhằm nhò gì
Em cũng hóng hớt tý xem có thêm được tý sức khỏe nào k
Màn khoe thân kinh điển, nhìn cứ gọi là
Có tý rượu vào cười tươi thế
Thoai mệt roài, chúng ta đi ngủ thôi ..Ngủ một giấc để lấy sức nào. Mai là một hành trình dài và mệt mỏi trước mắt
Last edited by a moderator:
RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
Leo Fan thì sức khỏe phải cực tốt và ý chí phải vững vàng. Nếu không thì bỏ cuộc là chuyện bình thường. Em thì em ngưỡng mộ bác nào leo Fan lắm lắm luôn
Leo Fan thì sức khỏe phải cực tốt và ý chí phải vững vàng. Nếu không thì bỏ cuộc là chuyện bình thường. Em thì em ngưỡng mộ bác nào leo Fan lắm lắm luôn
RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
HUYỀN TRANG máu nhỉ,anh phục đấy,cho thêm tí ảnh nữa đi em
HUYỀN TRANG máu nhỉ,anh phục đấy,cho thêm tí ảnh nữa đi em
Re: RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
HT đi đâu rồi ta, dạo này chủ đề Fan hơi bị hot đó
HT đi đâu rồi ta, dạo này chủ đề Fan hơi bị hot đó
Re: RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
hôm nay các chiến hữu OS của 2 miền Nam-Bắc cũng xuất phát chinh phục đỉnh FanxiPhan, em cũng dự định bám gót nhưng bị các chị em kêu wá : " Ở nhà Leo đồi chưa hết thì đi leo núi làm gì
". Giận quá ! E quyết định ở nhà leo hết đèo thì thôi.
Chúc các Bác lên đường chinh phục đỉnh Fanxiphan thành công NHÉ.
hôm nay các chiến hữu OS của 2 miền Nam-Bắc cũng xuất phát chinh phục đỉnh FanxiPhan, em cũng dự định bám gót nhưng bị các chị em kêu wá : " Ở nhà Leo đồi chưa hết thì đi leo núi làm gì
Chúc các Bác lên đường chinh phục đỉnh Fanxiphan thành công NHÉ.
Re: RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
Tôi viết vài dòng về chuyến leo FANSIPAN của chúng tôi, để cho chân thực, xin phép các bạn của tôi cho phép được sử dụng tên thật và đưa lên diễn đàn. Có chỗ nào phạm húy bỏ qua nhé. Bắt đầu nào!
PHI LỘ !
sau nhiều ngày chuẩn bị, đoàn anh em chúng tôi sau khi thịt chó, vodka, bia hơi , rồi trà đạo, 5 "chai", 1 gái đã hoàn tất hành trang lên đường, riêng tôi mượn được 1 cái balô to tướng. Cho đến tối, trước khi rời Hà Nội tôi mới bắt đầu sắp xếp hành trang và tôi quyết định dùng cái ba lô của mình (sau này mới biết là hết sức sáng suốt). Nào đèn pin, tất nilon, đồ dùng cá nhân, cái áo len màu tím mà tôi thích, máy ảnh .. tất cả sau 30 phút mọi cái đã gọn gàng trong balo vứt ở xó nhà. Đúng là lính chiến có khác mọi thứ đếu rất nhanh, gọn. Đang ngồi nhẩm tính xem còn thiếu gì không thì thằng em còm về oang oang từ của: "Anh ơi, đi uống bia đi , em vừa bán 6 tấn sắt vụn!" Bố khỉ vụn cái gì, mấy trăm thanh sắt vuông, mỗi thanh dài tám mét mà chúng nó coi là vụn. Đúng là mấy thằng Nhật bủn! Hết biết. " 9h tao lên đường roài, ngồi đến 8h thôi nhé!"
Thế là, bia hơi thẳng tiến, 19c Hoàng Diệu, thôi thì vào đây, chỗ tổng hành dinh của các cụ quân đội, chắc ngày trước cho mở quán ở đây cũng là để các cụ làm vài choác, lấy dũng khí lên đường. Một hồi nâng lên đặt xuống, 8h tôi cũng có mặt tại nhà, chỉ kịp tắm qua một chút, rồi gọi taxi, cái thằng taxi mình gọi thì không đến, lại có thằng khác phi vào, may thế! Đến điểm hẹn đã thấy thằng béo đừng chờ, nó ôm 1 cái ba lô to tổ chảng, vận cái quẩn lửng, chân đi đôi xăng đan nhìn như đôi dép cao su, trông hơi hài hài. Tôi trong bụng nghĩ: "nó mà vác được nguyên cái balô này mà leo qua 1 quả đổi thì chắc con gà phải có hai cái phao câu !"
Nào, quảng đồ lên xe, đi thêm 200m nữa, qua cái ngã tư Hàng Điếu và Bát đàn thì phải, đón 1 chú béo hơn nữa lên xe, ba anh em nhìn nhau cười hỉ hả. Tất cả đều đúng i sì giờ hẹn. Mua thêm 1 cân xôi, Ga thẳng tiến ! 9h30 Ga Hà Nội, cổng trần quý cáp đông nghẹt. Mình vẫn chưa quen với một cục khoảng 15Kg trên lưng, thầm lo lắng " ***, cái đống này ngự trên lưng thì làm ăn *** gì nữa !"
Vào sân ga, Cún đã đợi sẵn cùng hai anh em nữa, dòm bên cạnh thấy 1 thùng nước và một cái ba lô to khủng khiếp. Khoác cái ba lô này vào bọn nó tưởng là người nước ngoài. Đau răng thế! "Lên tàu thôi!", Thế là khệ nệ lên đường, thằng béo nhất được ưu tiên thêm thùng nước. Mỗi người 1 cái ba lô và các túi nilon đựng đồ gì đó mà ko nhớ nữa, cả đoàn lục tục lên tàu. Lúc đó khoảng 9h40 tối ngày 4/9/2008. Gió thu thổi nhè nhẹ, nhiều gương mặt cứ lướt qua mình, kệ, vừa đi vừa cười nói. Lúc này tôi, chúng nó vẫn gọi là lão già vẫn chưa hề có ý nghĩ nào trong đầu về những bước vượt núi khó khăn phía trước!
Tôi viết vài dòng về chuyến leo FANSIPAN của chúng tôi, để cho chân thực, xin phép các bạn của tôi cho phép được sử dụng tên thật và đưa lên diễn đàn. Có chỗ nào phạm húy bỏ qua nhé. Bắt đầu nào!
PHI LỘ !
sau nhiều ngày chuẩn bị, đoàn anh em chúng tôi sau khi thịt chó, vodka, bia hơi , rồi trà đạo, 5 "chai", 1 gái đã hoàn tất hành trang lên đường, riêng tôi mượn được 1 cái balô to tướng. Cho đến tối, trước khi rời Hà Nội tôi mới bắt đầu sắp xếp hành trang và tôi quyết định dùng cái ba lô của mình (sau này mới biết là hết sức sáng suốt). Nào đèn pin, tất nilon, đồ dùng cá nhân, cái áo len màu tím mà tôi thích, máy ảnh .. tất cả sau 30 phút mọi cái đã gọn gàng trong balo vứt ở xó nhà. Đúng là lính chiến có khác mọi thứ đếu rất nhanh, gọn. Đang ngồi nhẩm tính xem còn thiếu gì không thì thằng em còm về oang oang từ của: "Anh ơi, đi uống bia đi , em vừa bán 6 tấn sắt vụn!" Bố khỉ vụn cái gì, mấy trăm thanh sắt vuông, mỗi thanh dài tám mét mà chúng nó coi là vụn. Đúng là mấy thằng Nhật bủn! Hết biết. " 9h tao lên đường roài, ngồi đến 8h thôi nhé!"
Thế là, bia hơi thẳng tiến, 19c Hoàng Diệu, thôi thì vào đây, chỗ tổng hành dinh của các cụ quân đội, chắc ngày trước cho mở quán ở đây cũng là để các cụ làm vài choác, lấy dũng khí lên đường. Một hồi nâng lên đặt xuống, 8h tôi cũng có mặt tại nhà, chỉ kịp tắm qua một chút, rồi gọi taxi, cái thằng taxi mình gọi thì không đến, lại có thằng khác phi vào, may thế! Đến điểm hẹn đã thấy thằng béo đừng chờ, nó ôm 1 cái ba lô to tổ chảng, vận cái quẩn lửng, chân đi đôi xăng đan nhìn như đôi dép cao su, trông hơi hài hài. Tôi trong bụng nghĩ: "nó mà vác được nguyên cái balô này mà leo qua 1 quả đổi thì chắc con gà phải có hai cái phao câu !"
Nào, quảng đồ lên xe, đi thêm 200m nữa, qua cái ngã tư Hàng Điếu và Bát đàn thì phải, đón 1 chú béo hơn nữa lên xe, ba anh em nhìn nhau cười hỉ hả. Tất cả đều đúng i sì giờ hẹn. Mua thêm 1 cân xôi, Ga thẳng tiến ! 9h30 Ga Hà Nội, cổng trần quý cáp đông nghẹt. Mình vẫn chưa quen với một cục khoảng 15Kg trên lưng, thầm lo lắng " ***, cái đống này ngự trên lưng thì làm ăn *** gì nữa !"
Vào sân ga, Cún đã đợi sẵn cùng hai anh em nữa, dòm bên cạnh thấy 1 thùng nước và một cái ba lô to khủng khiếp. Khoác cái ba lô này vào bọn nó tưởng là người nước ngoài. Đau răng thế! "Lên tàu thôi!", Thế là khệ nệ lên đường, thằng béo nhất được ưu tiên thêm thùng nước. Mỗi người 1 cái ba lô và các túi nilon đựng đồ gì đó mà ko nhớ nữa, cả đoàn lục tục lên tàu. Lúc đó khoảng 9h40 tối ngày 4/9/2008. Gió thu thổi nhè nhẹ, nhiều gương mặt cứ lướt qua mình, kệ, vừa đi vừa cười nói. Lúc này tôi, chúng nó vẫn gọi là lão già vẫn chưa hề có ý nghĩ nào trong đầu về những bước vượt núi khó khăn phía trước!
Re: RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
XUẤT PHÁT
Thế là 6 anh em đã yên vị tại toa số 6, buồng số 1. Nằm ở tầng 2 tôi, Linh vẫn được gọi là thiếu gia - tại sao tôi cũng ko biết, khi gặp nhau đã có tên là thiếu gia rồi; anh Phong nhiếp ảnh gia và Cún nằm tầng 3, còn hai thằng béo nằm tầng 1 cho tàu nó đỡ lắc!
10h tối, con tàu rùng mình, T..o.....e ! T..o......e !T...o........e ! rồi chuyển bánh ! Tưởng có gì mới, tiếng còi tàu bao năm chẳng thay đổi gì ! Vẫn như thời sinh viên tôi cùng các bạn, cùng cô bé người yêu đầu tiên trốn tàu chợ về quê ! cảm xúc cũ lại ùa về, thời gian trôi nhanh thật, mọi cái đều đã đổi thay còn tôi lại là người độc thân, vẫn trên chuyến tàu lầm lũi đi trong đêm, điều khác biệt là nằm máy lạnh, giường tầng, tàu lại chạy rất đúng giờ, không như so j airline !
Qua ga Long Biên, nhìn dòng sông hồng nước loang loáng chảy, những ngọn đèn đường đỏ quạch hắt những ánh sáng vàng vọt xuống dòng sông, Linh thiếu gia kéo khoá balô, rút la 1 can sắt nhỏ rồi phán: “Amakông – ông già leo núi, làm vài tợp leo cho nó khoẻ” tôi nhớ loáng thoáng, hình như cún hỏi rượu này bổ gì thì phải ? anh em cười chỉ nói “cái này làm cụ già 90 vẫn sinh được con trai !”. Vậy là chào nhau trên tàu bằng mấy phát rượu amakong truyền tay nhau. Một cân xôi được ngả ra, rồi cân giò gà chú Bách mua cũng được cắt từng khoanh nhỏ, vèo một cái khúc giò còn lại bé tý. Tôi giờ dường như đã ngấm bia, mắt díp cả lại, ngủ luôn quên cả chúc ngủ ngon cho cả nhà. Nghe đồn Cún làm mấy phát amakong, hôm sau leo núi ầm ầm! khiếp thật! Đợt tới có dịp vào Buôn đôn Đắk Lắk, phải hỏi con cháu cụ Amakong xem cái này ngâm rượu có khi phải đổi tên thành Cụ bà leo núi mới phải !
Mở mắt ra, trời đã sáng lúc này khoảng 6h ngày 5/9/2008, tàu đi qua những ngôi làng nhỏ, tôi vẫn thấy những vết tích của trận lũ quét vừa qua, thi thoảng nghe được tiếng gà gáy te te! cũng thấy ấm áp nhưng trong bụng lại nghĩ “bọn gà này không biết có phải mang biệt danh là gà leo núi, xương cũng đen xì như mình vẫn thường choảng không nhỉ ?. Hỏi quanh mọi người chuyện đêm qua, có tôi, anh Phong là ngủ được, Linh -Thiếu gia loay hoay đến 2h sáng mới ngủ. Còn hai thằng béo thì chả nói làm gì, chúng nó đặt lưng ở đâu mà chả ngủ được.
7h, tàu đến ga Lào Cai, cả đoàn lục tục xuống tàu, lại ba lô trên lưng, tay ôm thùng nước, vượt qua của kiểm soát. Chúng tôi dòm ngay thấy cái ô tô 16 chỗ mà bác Kiên - người chúng tôi đặt gạch thông báo. Vứt đồ lên ô tô, Linh thiếu gia tay vỗ ngực, tay vỗ đít, lục lọi balô nói: “Chết mẹ, quên máy ảnh trên tàu roài !” thế là cuống cuồng chạy vào ga, phi lên tàu. Nhóm còn lại chúng tôi, quẳng ba lô lên xe, ngồi đợi. Vài phút sau thấy thiếu gia chạy ra, cười “nhớ roài, vẫn để trong ba lô ngăn XXX !”. Hì, amakông chưa thấy hiệu quả ở đâu, nhưng khoản trí nhớ thì giảm sút đi trông thấy. Hôm qua lúc uống rượu, lôi máy ảnh ra chụp, nhét vào ngăn bí hiểm. sáng ra đã quên tiệt!
p/s : Chú thích : Cún là em huyền trang, người đang kể là anh hà, một thành viên trong đoàn ..Em lười viết nên copy sang
XUẤT PHÁT
Thế là 6 anh em đã yên vị tại toa số 6, buồng số 1. Nằm ở tầng 2 tôi, Linh vẫn được gọi là thiếu gia - tại sao tôi cũng ko biết, khi gặp nhau đã có tên là thiếu gia rồi; anh Phong nhiếp ảnh gia và Cún nằm tầng 3, còn hai thằng béo nằm tầng 1 cho tàu nó đỡ lắc!
10h tối, con tàu rùng mình, T..o.....e ! T..o......e !T...o........e ! rồi chuyển bánh ! Tưởng có gì mới, tiếng còi tàu bao năm chẳng thay đổi gì ! Vẫn như thời sinh viên tôi cùng các bạn, cùng cô bé người yêu đầu tiên trốn tàu chợ về quê ! cảm xúc cũ lại ùa về, thời gian trôi nhanh thật, mọi cái đều đã đổi thay còn tôi lại là người độc thân, vẫn trên chuyến tàu lầm lũi đi trong đêm, điều khác biệt là nằm máy lạnh, giường tầng, tàu lại chạy rất đúng giờ, không như so j airline !
Qua ga Long Biên, nhìn dòng sông hồng nước loang loáng chảy, những ngọn đèn đường đỏ quạch hắt những ánh sáng vàng vọt xuống dòng sông, Linh thiếu gia kéo khoá balô, rút la 1 can sắt nhỏ rồi phán: “Amakông – ông già leo núi, làm vài tợp leo cho nó khoẻ” tôi nhớ loáng thoáng, hình như cún hỏi rượu này bổ gì thì phải ? anh em cười chỉ nói “cái này làm cụ già 90 vẫn sinh được con trai !”. Vậy là chào nhau trên tàu bằng mấy phát rượu amakong truyền tay nhau. Một cân xôi được ngả ra, rồi cân giò gà chú Bách mua cũng được cắt từng khoanh nhỏ, vèo một cái khúc giò còn lại bé tý. Tôi giờ dường như đã ngấm bia, mắt díp cả lại, ngủ luôn quên cả chúc ngủ ngon cho cả nhà. Nghe đồn Cún làm mấy phát amakong, hôm sau leo núi ầm ầm! khiếp thật! Đợt tới có dịp vào Buôn đôn Đắk Lắk, phải hỏi con cháu cụ Amakong xem cái này ngâm rượu có khi phải đổi tên thành Cụ bà leo núi mới phải !
Mở mắt ra, trời đã sáng lúc này khoảng 6h ngày 5/9/2008, tàu đi qua những ngôi làng nhỏ, tôi vẫn thấy những vết tích của trận lũ quét vừa qua, thi thoảng nghe được tiếng gà gáy te te! cũng thấy ấm áp nhưng trong bụng lại nghĩ “bọn gà này không biết có phải mang biệt danh là gà leo núi, xương cũng đen xì như mình vẫn thường choảng không nhỉ ?. Hỏi quanh mọi người chuyện đêm qua, có tôi, anh Phong là ngủ được, Linh -Thiếu gia loay hoay đến 2h sáng mới ngủ. Còn hai thằng béo thì chả nói làm gì, chúng nó đặt lưng ở đâu mà chả ngủ được.
7h, tàu đến ga Lào Cai, cả đoàn lục tục xuống tàu, lại ba lô trên lưng, tay ôm thùng nước, vượt qua của kiểm soát. Chúng tôi dòm ngay thấy cái ô tô 16 chỗ mà bác Kiên - người chúng tôi đặt gạch thông báo. Vứt đồ lên ô tô, Linh thiếu gia tay vỗ ngực, tay vỗ đít, lục lọi balô nói: “Chết mẹ, quên máy ảnh trên tàu roài !” thế là cuống cuồng chạy vào ga, phi lên tàu. Nhóm còn lại chúng tôi, quẳng ba lô lên xe, ngồi đợi. Vài phút sau thấy thiếu gia chạy ra, cười “nhớ roài, vẫn để trong ba lô ngăn XXX !”. Hì, amakông chưa thấy hiệu quả ở đâu, nhưng khoản trí nhớ thì giảm sút đi trông thấy. Hôm qua lúc uống rượu, lôi máy ảnh ra chụp, nhét vào ngăn bí hiểm. sáng ra đã quên tiệt!
p/s : Chú thích : Cún là em huyền trang, người đang kể là anh hà, một thành viên trong đoàn ..Em lười viết nên copy sang
Re: RE: Fansiphan - Một chuyến đi nhiều kỷ niệm
XUẤT PHÁT
Người lái xe tên là Cường thì phải, sau khi đón thêm mấy người khách nữa bắt đầu đưa đoàn chúng tôi lên SAPA. Trời nắng đẹp, qua cầu Cốc Lếu, rẽ trái chúng tôi bắt đầu leo dốc lên Sapa. Nhìn những thửa ruộng bậc thang xanh mướt treo giữa lưng chừng núi, mây trắng lúc ẩn, hiện. Đẹp quá, Tôi tỉnh hẳn ngủ, tính lôi máy ảnh ra làm vài phát, nhưng thôi, thẩm bảo: “lúc về ông chụp cũng muộn gì, giờ chưa đánh răng, chụp đen lắm”. Sau mới biết là sai lầm, lúc về mưa, cây cối ủ rũ cả. Nguyên tắc “đã sướng thì đừng dừng lại” cần phải tuân thủ một cách triệt để. Nhớ cho những chuyến đi sau nhé!
Gần 8h 30, chúng tôi đến điểm hẹn, gặp bác Kiên tại một khách sạn nhỏ bên hồ sa pa ( tôi đặt tên nó thế, chứ chả biết tên gọi là gì – mà cả sapa hình như cũng chỉ có mỗi cái hồ này). “Thời tiết thế này leo đẹp đấy, không như đoàn trước mưa tầm tã” , bác Kiên chưa kịp dứt lời, cún con đã oang oang “Em là mùa thu toả nắng mà !” Hì hì, em ơi, mùa thu là mùa anh toàn bị ho đấy !
Cài hồ ấy đây!
Nhìn đoàn chúng tôi, 6 người, bác Kiên buông ngay câu: leo ngon, lo nhất là hai chú béo, nhất là chú út – Bách. Anh em chúng tôi lúc đó chả nghĩ ngợi gì, cứ nghĩ đã lên đến đây thì đỉnh núi cao nhất trong tầm chân của mình roài. Cả đoàn tranh thủ vệ sinh cá nhân, người thì làm quả nặng, người thì làm quả nhẹ. Rồi bác Kiên dẫn cả đoàn đi ăn sáng. Chúng tôi vào một tiệm phở Hà Nội - phở Cổ cừ thì phải, quán nhìn lụp xụp, nhưng lại có cái biển rất đẹp, thịt bò được thái bằng máy đều cứ gọi là tăm tắp. Các em nhà mình mà sắm được cái máy này, tề gia nội trợ thì có mà bố tướng! chả phải mẹ chồng, đến cả cụ chồng móm hết rồi, nhìn miếng thịt bò cũng phải xin một miếng !
Rau thơm ngon quá, quẩy cũng ngon, sau chén rượu chào mâm làm quen với đoàn của Bác kiên, chúng tôi ngoẻm 1 phát là hết bát phở - 1 trứng. Riêng Linh thiếu gia – làm thêm phát nữa. Mấy anh em sang đường, ngồi sát tường bến xe sapa làm chén trà nóng, mua bao thuốc lá, rồi quay trở về khách sạn để chuẩn bị đồ.
“Mỗi người mang đồ cá nhân, áo rét, hết sức gọn nhẹ thôi, những gì không cần gửi lại khách sạn hết ” anh Kiên thông báo với cả đoàn. Tôi thì làm như cái máy, lờ mờ đoán những khó khăn phía trước. Cún con, chia luôn sô cô la và nước uống cho mỗi người. Mỗi người hai chai nước, 3 gói sô cô la. Thiếu gia chia cho mỗi người một cái mũ đen, quà đi mỹ về, dòng chữ trên mũ tiếng anh là gì tôi cũng không hiểu, nhưng thấy biểu tượng golf ở đằng sau, thế là đội. Mũ tai bèo vứt lại, dép nhựa cũng vứt lại, mà vứt luôn - chắc Cún con nhìn vứt đi tiếc lắm, gì cũng mất mấy chục K của pà roài. Loay hoay sắp đồ thế nào tôi lại gói 2 thanh sô cô la vào đống đồ để lại thế có phí ko chứ. Lúc này hành trang của tôi còn lại là: 1 cái máy ảnh; 1 bộ quần áo; cái ao len màu tím; hai cái đèn Pin; khăn mặt, áo mưa. Nhấc cái ba lô vẫn thấy nằng nặng. Nhưng không sao kệ nó, lên đường thôi. Chúng tôi ra làm vài kiểu ảnh trước của khách sạn ! Trời đẹp quá ! Tôi thấy hai cây hoa nở đầy rất đẹp định chụp, nhưng ngại tháo ba lô nên thôi. Sau này mới thấy tiếc, vì ko còn dịp trở lại khách sạn này nữa.
Ảnh cả đoàn, cùng hai người dân tộc, chụp trước của khách sạn trước đi đến cửa rừng.
XUẤT PHÁT
Người lái xe tên là Cường thì phải, sau khi đón thêm mấy người khách nữa bắt đầu đưa đoàn chúng tôi lên SAPA. Trời nắng đẹp, qua cầu Cốc Lếu, rẽ trái chúng tôi bắt đầu leo dốc lên Sapa. Nhìn những thửa ruộng bậc thang xanh mướt treo giữa lưng chừng núi, mây trắng lúc ẩn, hiện. Đẹp quá, Tôi tỉnh hẳn ngủ, tính lôi máy ảnh ra làm vài phát, nhưng thôi, thẩm bảo: “lúc về ông chụp cũng muộn gì, giờ chưa đánh răng, chụp đen lắm”. Sau mới biết là sai lầm, lúc về mưa, cây cối ủ rũ cả. Nguyên tắc “đã sướng thì đừng dừng lại” cần phải tuân thủ một cách triệt để. Nhớ cho những chuyến đi sau nhé!
Gần 8h 30, chúng tôi đến điểm hẹn, gặp bác Kiên tại một khách sạn nhỏ bên hồ sa pa ( tôi đặt tên nó thế, chứ chả biết tên gọi là gì – mà cả sapa hình như cũng chỉ có mỗi cái hồ này). “Thời tiết thế này leo đẹp đấy, không như đoàn trước mưa tầm tã” , bác Kiên chưa kịp dứt lời, cún con đã oang oang “Em là mùa thu toả nắng mà !” Hì hì, em ơi, mùa thu là mùa anh toàn bị ho đấy !
Nhìn đoàn chúng tôi, 6 người, bác Kiên buông ngay câu: leo ngon, lo nhất là hai chú béo, nhất là chú út – Bách. Anh em chúng tôi lúc đó chả nghĩ ngợi gì, cứ nghĩ đã lên đến đây thì đỉnh núi cao nhất trong tầm chân của mình roài. Cả đoàn tranh thủ vệ sinh cá nhân, người thì làm quả nặng, người thì làm quả nhẹ. Rồi bác Kiên dẫn cả đoàn đi ăn sáng. Chúng tôi vào một tiệm phở Hà Nội - phở Cổ cừ thì phải, quán nhìn lụp xụp, nhưng lại có cái biển rất đẹp, thịt bò được thái bằng máy đều cứ gọi là tăm tắp. Các em nhà mình mà sắm được cái máy này, tề gia nội trợ thì có mà bố tướng! chả phải mẹ chồng, đến cả cụ chồng móm hết rồi, nhìn miếng thịt bò cũng phải xin một miếng !
Rau thơm ngon quá, quẩy cũng ngon, sau chén rượu chào mâm làm quen với đoàn của Bác kiên, chúng tôi ngoẻm 1 phát là hết bát phở - 1 trứng. Riêng Linh thiếu gia – làm thêm phát nữa. Mấy anh em sang đường, ngồi sát tường bến xe sapa làm chén trà nóng, mua bao thuốc lá, rồi quay trở về khách sạn để chuẩn bị đồ.
“Mỗi người mang đồ cá nhân, áo rét, hết sức gọn nhẹ thôi, những gì không cần gửi lại khách sạn hết ” anh Kiên thông báo với cả đoàn. Tôi thì làm như cái máy, lờ mờ đoán những khó khăn phía trước. Cún con, chia luôn sô cô la và nước uống cho mỗi người. Mỗi người hai chai nước, 3 gói sô cô la. Thiếu gia chia cho mỗi người một cái mũ đen, quà đi mỹ về, dòng chữ trên mũ tiếng anh là gì tôi cũng không hiểu, nhưng thấy biểu tượng golf ở đằng sau, thế là đội. Mũ tai bèo vứt lại, dép nhựa cũng vứt lại, mà vứt luôn - chắc Cún con nhìn vứt đi tiếc lắm, gì cũng mất mấy chục K của pà roài. Loay hoay sắp đồ thế nào tôi lại gói 2 thanh sô cô la vào đống đồ để lại thế có phí ko chứ. Lúc này hành trang của tôi còn lại là: 1 cái máy ảnh; 1 bộ quần áo; cái ao len màu tím; hai cái đèn Pin; khăn mặt, áo mưa. Nhấc cái ba lô vẫn thấy nằng nặng. Nhưng không sao kệ nó, lên đường thôi. Chúng tôi ra làm vài kiểu ảnh trước của khách sạn ! Trời đẹp quá ! Tôi thấy hai cây hoa nở đầy rất đẹp định chụp, nhưng ngại tháo ba lô nên thôi. Sau này mới thấy tiếc, vì ko còn dịp trở lại khách sạn này nữa.