- Tags
- chuyện ma
Với lại em nghe người xưa dặn dò thế này..!!vule_nev nói:Bởi vậy đi tới đám ma đừng nên nói gì nhìu, k nên khen hay chê người đã khuất, không nên tiếc rẻ cho người đã khuất, có cúng có thiêng, có kiêng có lành nha các bác.
Khi đi buổi tối mà có chở theo trẻ con dưới 3t ko nên gọi tên đứa trẻ ra nói chuyện..
Ví dụ đứa bé đó tên bé bo.. mình sợ đứa bé đó buồn ngũ giả bộ nói chuyện xởi lởi cho bé đó ko ngũ gục thì mình gọi là à bé thấy gì ko con.. à ở kia có đèn kìa bé thấy ko..!!? chứ tuyện đối ko kiu tên bé bo có thấy ... hay bé bo có buồn ngũ ko..??
Là các vong lẩn quẩn đâu đó nhập vào đứa bé liền..!!
Em ko tin lắm nhưng nghe dặn xong cũng wíu wíu
phibienhoa nói:Với lại em nghe người xưa dặn dò thế này..!!vule_nev nói:Bởi vậy đi tới đám ma đừng nên nói gì nhìu, k nên khen hay chê người đã khuất, không nên tiếc rẻ cho người đã khuất, có cúng có thiêng, có kiêng có lành nha các bác.
Khi đi buổi tối mà có chở theo trẻ con dưới 3t ko nên gọi tên đứa trẻ ra nói chuyện..
Ví dụ đứa bé đó tên bé bo.. mình sợ đứa bé đó buồn ngũ giả bộ nói chuyện xởi lởi cho bé đó ko ngũ gục thì mình gọi là à bé thấy gì ko con.. à ở kia có đèn kìa bé thấy ko..!!? chứ tuyện đối ko kiu tên bé bo có thấy ... hay bé bo có buồn ngũ ko..??
Là các vong lẩn quẩn đâu đó nhập vào đứa bé liền..!!
Em ko tin lắm nhưng nghe dặn xong cũng wíu wíu
Về khoản này em dám nói với Bác yên tâm . Các bé thường được ví lứa tuổi đó như Thiên thần , được các bà mụ theo đở , các bà mụ theo dạy . Chỉ có những câu nói cấm kỵ của ông bà xưa khi gần trẻ như : Trời bé Đẹp quá thì không nên phải nói là bé thấy gét . Hay bé mập quá tròn rịa quá , ăn được quá hay sau không thấy nó bệnh nó khỏe thật thì đó là điều cấm kỵ thôi .
Ý bác nói là quở bé.. thì đúng là ko nên.gogomymy nói:phibienhoa nói:Với lại em nghe người xưa dặn dò thế này..!!vule_nev nói:Bởi vậy đi tới đám ma đừng nên nói gì nhìu, k nên khen hay chê người đã khuất, không nên tiếc rẻ cho người đã khuất, có cúng có thiêng, có kiêng có lành nha các bác.
Khi đi buổi tối mà có chở theo trẻ con dưới 3t ko nên gọi tên đứa trẻ ra nói chuyện..
Ví dụ đứa bé đó tên bé bo.. mình sợ đứa bé đó buồn ngũ giả bộ nói chuyện xởi lởi cho bé đó ko ngũ gục thì mình gọi là à bé thấy gì ko con.. à ở kia có đèn kìa bé thấy ko..!!? chứ tuyện đối ko kiu tên bé bo có thấy ... hay bé bo có buồn ngũ ko..??
Là các vong lẩn quẩn đâu đó nhập vào đứa bé liền..!!
Em ko tin lắm nhưng nghe dặn xong cũng wíu wíu
Về khoản này em dám nói với Bác yên tâm . Các bé thường được ví lứa tuổi đó như Thiên thần , được các bà mụ theo đở , các bà mụ theo dạy . Chỉ có những câu nói cấm kỵ của ông bà xưa khi gần trẻ như : Trời bé Đẹp quá thì không nên phải nói là bé thấy gét . Hay bé mập quá tròn rịa quá , ăn được quá hay sau không thấy nó bệnh nó khỏe thật thì đó là điều cấm kỵ thôi .
Bởi vậy em rất khổ sở khi thấy mấy đứa bé đi chung với ba mẹ nó... mà đứa bé đó đẹp như thiên thần.. em cũng ko dám khen..!??
Em chỉ nói nhóc nhìn đã ha..??
Em là hạng người cứng đầu cứng cổ (thầy cúng bảo vậy) nên cứ mong có dịp gặp ma mãi.
Mong mãi, cũng đã được 2 lần sợ đến chết, muốn kể ra nhưng sợ mọi người bảo nói khoác (chém gió) nên chưa dám kể.
Nay thấy có thớt của mợ Nắng, sáu mươi mấy trang chắc cũng chỉ có mấy chuyện sợ như chuyện của em nên mạnh dạn góp thêm.
Chuyện thứ nhất: gặp lúc mới dạy thì, khoảng 15 - 16 tuổi.
Để em đánh ra words rồi copy sau.
Mong mãi, cũng đã được 2 lần sợ đến chết, muốn kể ra nhưng sợ mọi người bảo nói khoác (chém gió) nên chưa dám kể.
Nay thấy có thớt của mợ Nắng, sáu mươi mấy trang chắc cũng chỉ có mấy chuyện sợ như chuyện của em nên mạnh dạn góp thêm.
Chuyện thứ nhất: gặp lúc mới dạy thì, khoảng 15 - 16 tuổi.
Để em đánh ra words rồi copy sau.
Last edited by a moderator:
Chuyện thứ nhất: em làm ma (sảy ra khi lái xe đạp)
Chuyện sảy ra vào kỳ nghỉ hè năm học lớp 9/ lớp 10. Hồi đó bao cấp, ở thành phố ăn uống kham khổ, tiêu chuẩn mỗi tháng được mấy lạng thịt nên đến tuổi dạy thì mà người chả thấy lớn được tí nào. Bố em bảo, hè này cho mày về quê, kiếm thêm miếng thịt miếng cá.
Thời đấy chỗ nào cũng khổ, nhưng công nhận, về quê còn được ăn trứng gà, ra đồng còn có con cua, con ốc, củ khoai củ sắn. Mặc dù ở quê nhưng ông em nối nghiệp được nghề buôn bán (lúc đó người ta bảo là buôn lậu) nên cũng có đồng ra đồng vào. Các cháu về, ông thường xuyên tổ chức "chiêu đãi".
Em có ông bác họ, phụ trách đội chăn nuôi của hợp tác xã. Để tránh ô nhiiễm, hồi đó trại heo (chúng em gọi là trại lợn) được quy hoạch mãi giữa cánh đồng. Từ làng ra đó phải qua một nghĩa địa và một ngôi miếu hoang.
Nghe kể, ngôi miếu này rất linh thiêng. Sau thời cải cách ruộng đất, trong phong trào bài trừ mê tín dị đoan, đền chùa, miếu mạo bị phá huỷ. Ngôi miếu này cũng bị phá nhưng người ta không dám san phẳng. Cây cối mọc um tùm, thi thoảng vẫn có người lén lút đến thắp nhang cầu khấn. Người ta đồn, đêm đêm chó trắng thường xuất hiện cùng với một ma nữ.
Từ tối cho đến mờ sáng, ít người dám qua lại chỗ này 1 mình. Những người đi chợ sớm thường phải tụ tập thành nhóm mới dám đi ngang qua. Em kể dài dòng nhưng chưa tả hết được những rùng rợn về ngôi miếu này.
Hôm ấy, ông em bảo: có muốn tí lòng lợn tiết canh thì tối nay ra trại chăn nuôi ngủ, sáng mai lấy về sớm. Vốn dĩ muốn xem cảnh thịt lợn từ lâu, em vội leo lên chiếc xe đạp ông em sắm từ thời Pháp, vừa có đèn dinamo, vừa có cái đài treo ở khung xe, và phi một mạch xuống trại.
Tối ấy, cơm nước xong, mọi người ở trại quay qua kể chuyện ma. Nếu post lại thì chắc cũng trên chục trang.
Khoảng 3h sáng hôm sau mọi người thịt xong 2 con heo, chia phần cho em mang về. Lòng thì đựng trong 1 cái rổ, buộc sau yên xe. Tiết thì đổ trong 2 cái chai, treo trước ghi đông. Lúc đêm trời mưa nên không khí hơi lạnh, ông bác cho em mượn thêm cái áo, em mặc dài quá đầu gối.
Đến nghĩa địa, em vẫn không thấy sợ gì, còn quay hẳn mặt sang trái để nhìn vào, thấy rõ cả mấy vòng hoa trên ngôi mộ mới. Đoạn đường chỗ này hơi gập ghềnh. 2 cái chai đựng tiết đập vào nhau cốp cốp. Em sợ nó bể thì đổ hết tiết nên nhấc khỏi ghi đông xe và cầm trên tay trái. Vừa lúc này, nhìn phía xa xa thấy thấp thoáng 2 -3 bóng mờ mờ xiêu xiêu. Em tự trấn an là mấy bà đi chợ sớm nhưng cũng bắt đầu rờn rợn.
Chuyện sảy ra vào kỳ nghỉ hè năm học lớp 9/ lớp 10. Hồi đó bao cấp, ở thành phố ăn uống kham khổ, tiêu chuẩn mỗi tháng được mấy lạng thịt nên đến tuổi dạy thì mà người chả thấy lớn được tí nào. Bố em bảo, hè này cho mày về quê, kiếm thêm miếng thịt miếng cá.
Thời đấy chỗ nào cũng khổ, nhưng công nhận, về quê còn được ăn trứng gà, ra đồng còn có con cua, con ốc, củ khoai củ sắn. Mặc dù ở quê nhưng ông em nối nghiệp được nghề buôn bán (lúc đó người ta bảo là buôn lậu) nên cũng có đồng ra đồng vào. Các cháu về, ông thường xuyên tổ chức "chiêu đãi".
Em có ông bác họ, phụ trách đội chăn nuôi của hợp tác xã. Để tránh ô nhiiễm, hồi đó trại heo (chúng em gọi là trại lợn) được quy hoạch mãi giữa cánh đồng. Từ làng ra đó phải qua một nghĩa địa và một ngôi miếu hoang.
Nghe kể, ngôi miếu này rất linh thiêng. Sau thời cải cách ruộng đất, trong phong trào bài trừ mê tín dị đoan, đền chùa, miếu mạo bị phá huỷ. Ngôi miếu này cũng bị phá nhưng người ta không dám san phẳng. Cây cối mọc um tùm, thi thoảng vẫn có người lén lút đến thắp nhang cầu khấn. Người ta đồn, đêm đêm chó trắng thường xuất hiện cùng với một ma nữ.
Từ tối cho đến mờ sáng, ít người dám qua lại chỗ này 1 mình. Những người đi chợ sớm thường phải tụ tập thành nhóm mới dám đi ngang qua. Em kể dài dòng nhưng chưa tả hết được những rùng rợn về ngôi miếu này.
Hôm ấy, ông em bảo: có muốn tí lòng lợn tiết canh thì tối nay ra trại chăn nuôi ngủ, sáng mai lấy về sớm. Vốn dĩ muốn xem cảnh thịt lợn từ lâu, em vội leo lên chiếc xe đạp ông em sắm từ thời Pháp, vừa có đèn dinamo, vừa có cái đài treo ở khung xe, và phi một mạch xuống trại.
Tối ấy, cơm nước xong, mọi người ở trại quay qua kể chuyện ma. Nếu post lại thì chắc cũng trên chục trang.
Khoảng 3h sáng hôm sau mọi người thịt xong 2 con heo, chia phần cho em mang về. Lòng thì đựng trong 1 cái rổ, buộc sau yên xe. Tiết thì đổ trong 2 cái chai, treo trước ghi đông. Lúc đêm trời mưa nên không khí hơi lạnh, ông bác cho em mượn thêm cái áo, em mặc dài quá đầu gối.
Đến nghĩa địa, em vẫn không thấy sợ gì, còn quay hẳn mặt sang trái để nhìn vào, thấy rõ cả mấy vòng hoa trên ngôi mộ mới. Đoạn đường chỗ này hơi gập ghềnh. 2 cái chai đựng tiết đập vào nhau cốp cốp. Em sợ nó bể thì đổ hết tiết nên nhấc khỏi ghi đông xe và cầm trên tay trái. Vừa lúc này, nhìn phía xa xa thấy thấp thoáng 2 -3 bóng mờ mờ xiêu xiêu. Em tự trấn an là mấy bà đi chợ sớm nhưng cũng bắt đầu rờn rợn.