tu nhi nói:
Hay bị bỏ thuốc mê ,nhưng thời đó là SV nghèo ,không có gì để mất
chu_bo_doi nói:
tu nhi nói:
Khoảng năm 1992 ,em từ Sài gòn ra Huế ,ghé Đức Phổ thăm cô bạn gái ,sau đó khoảng 4h chiều ra quốc lộ đón xe ....và ngủ .Lúc tỉnh dậy thấy xe nằm bên lề đường ,trên xe và xung quanh không thấy một ai .Nhảy xuống xe ,thấy một bà già ,em mới hỏi "Đây là đâu bà ơi ?" - "Đây là thành phố Huế " .Lúc đó em mới biết đã đến Huế Em men theo đường đi ngược lại và đón xe ôm về nhà .Thật sự bây giờ cũng không biết chuyện gì xảy ra ?Không hiểu hành khách đâu hết ,nhà xe đâu hết ?Em không hiểu
nhà xe..........bỏ của chạy lấy người!
biết đâu bác mất đời trai từ dạo đó mà bác không hề hay biết!
 
  • Like
Reactions: Jackie Huy
Hạng B2
14/5/12
144
26
28
www.otosaigon.com
chu_bo_doi nói:
tu nhi nói:
Hay bị bỏ thuốc mê ,nhưng thời đó là SV nghèo ,không có gì để mất
chu_bo_doi nói:
tu nhi nói:
Khoảng năm 1992 ,em từ Sài gòn ra Huế ,ghé Đức Phổ thăm cô bạn gái ,sau đó khoảng 4h chiều ra quốc lộ đón xe ....và ngủ .Lúc tỉnh dậy thấy xe nằm bên lề đường ,trên xe và xung quanh không thấy một ai .Nhảy xuống xe ,thấy một bà già ,em mới hỏi "Đây là đâu bà ơi ?" - "Đây là thành phố Huế " .Lúc đó em mới biết đã đến Huế Em men theo đường đi ngược lại và đón xe ôm về nhà .Thật sự bây giờ cũng không biết chuyện gì xảy ra ?Không hiểu hành khách đâu hết ,nhà xe đâu hết ?Em không hiểu
nhà xe..........bỏ của chạy lấy người!
biết đâu bác mất đời trai từ dạo đó mà bác không hề hay biết!
033102beer_1_prv.gif
033102beer_1_prv.gif
 
Hạng D
26/5/12
4.117
123
48
bachlong0369 nói:
chu_bo_doi nói:
tu nhi nói:
Hay bị bỏ thuốc mê ,nhưng thời đó là SV nghèo ,không có gì để mất
chu_bo_doi nói:
tu nhi nói:
Khoảng năm 1992 ,em từ Sài gòn ra Huế ,ghé Đức Phổ thăm cô bạn gái ,sau đó khoảng 4h chiều ra quốc lộ đón xe ....và ngủ .Lúc tỉnh dậy thấy xe nằm bên lề đường ,trên xe và xung quanh không thấy một ai .Nhảy xuống xe ,thấy một bà già ,em mới hỏi "Đây là đâu bà ơi ?" - "Đây là thành phố Huế " .Lúc đó em mới biết đã đến Huế Em men theo đường đi ngược lại và đón xe ôm về nhà .Thật sự bây giờ cũng không biết chuyện gì xảy ra ?Không hiểu hành khách đâu hết ,nhà xe đâu hết ?Em không hiểu
nhà xe..........bỏ của chạy lấy người!
biết đâu bác mất đời trai từ dạo đó mà bác không hề hay biết!
033102beer_1_prv.gif
033102beer_1_prv.gif
kinh...............
 
Hạng D
29/6/11
1.054
456
83
Em cũng sưu tầm câu chuyện post hầu các bác

------------------------------------------------

1) Tại cây số thứ 25, Bàu Cỏ, xã Tân Hung, huyện Tân Châu, Tây Ninh có một ngôi miếu nhỏ. Theo lời người dân nơi đây kể lại, cái chết đầu tiên xảy ra nơi đây vào nằm 1975 là một cô gái. Thời điểm đó, con đường này chưa tráng nhựa, nhà cửa thưa thớt. Đó là con đường của cánh xe “be” tải gỗ đại thụ nặng hàng chục tấn từ rừng già Campuchia về. Hàng đêm từng đoàn xe “be” chạy rung rinh mặt đất cho đến sáng. Để trốn thuế kiểm lâm đặt chốt tại Tân Trung, mỗi đoàn xe chỉ mở đèn chiếc đầu tiên và chiếc cuối cùng. Những chiếc chạy giữa chỉ mở đèn gầm. Một buổi sáng sớm, người dân địa phương rúng động khi phát hiện xác chết của một cô gái nát bấy nằm giữa đường. Có lẽ, tai nạn xảy ra từ lúc nửa đêm và từng chiếc xe nằng hàng chục tấn cứ liên tiếp nghiền xác cô gái cho đến khi phát hiện. Người dân địa phương phải nhặt từng mẩu xương và chút thịt vương vãi lẫn với đất cát để mai táng. Không hiểu vì sao, cái đầu cô gái còn nguyên vẹn nằm lăn lốc trong một vạt cỏ hôi cao quá đầu người.

Bẳng một thời gian, đêm nọ, bà Hai là người mẹ chiến sỹ đã từng bám trụ vùng đất cách mạng từ thưở kháng chiến đến lúc đất nước thống nhất, có chuyện cần phải đi ngang qua nơi xảy ra tai nạn vào ban đêm. Bỗng nhiên bà trông thấy một mái tóc đen, dài xõa xuống từ ngọn cây xay xuống đến mặt đường. Bà không thuộc loại yếu bóng vía nên bình tĩnh bước đến gần để xem đó là chuyện gì. Qua ánh sáng nhập nhoạng của ánh trăng non bà trông thấy một cái đầu không có thân hình. Cái đầu mang gương mặt đầy máu đang lơ lửng trên cành cây xay đang nhe răng cười. Bà quét lia ánh đèn bình ac quy soi vào thẳng gương mặt kia. Ngay lập tức gương mặt biến mất. Không tin dị đoan, bà quay trở về nhà báo với Chính quyền Cách mạng Lâm Thời rồi xách súng AR15 huy động mấy đứa con đang là du lích xã ra bao vây khu vực đó. Bà nghĩ một phần tử nào đó đang mượn chuyện ma quỉ nhát bà với mục đích quấy rối trị an. Thế nhưng lùng sục suốt đêm vẫn chẳng thấy dấu vết gì. Ngày hôm sau, chính anh con trai út của bà đi ngang chổ cây xay lại bị “ai đó” nắm tóc giật. Anh ngước nhìn lên và trông thấy những gì hôm qua mẹ anh trông thấy. Một tháng sau, người con rể thứ năm của bà Hai sử dụng chiếc xe hon da 67 đi công việc. Khoảng 12 giờ trưa, anh về đến ngỏ nhưng không quẹo vào mà đâm thẳng vào gốc cây xay chấn thương sọ. Khi người nhà chạy ra sơ cứu, mặc cho mồm, khóe mắt lẫn lỗ tai ứa máu, anh vẫn cố thều thào nói đứt quãng: “Nó ở trên cây xay…”. Chỉ nói có vậy, anh tắt thở Sau này, rất nhiều người dân đi ngang qua đó vào ban đếm hoặc trưa vắng thỉnh thoảng lại thấy cái đầu có mái tóc dài lơ lửng trên ngọn cây xay. Sự việc được báo cáo về Công an huyện. Lúc đó, ông Sáu M. là trưởng Công an huyện đã ghi nhận sự việc vào sổ tay để đặc biệt quan tâm theo dõi hiện tượng nhưng không có kết luận. Người dân đã tự nguyện đem cây, lá đến gốc cây xay lẳng lặng cất ngôi miểu nhỏ đốt nhang khấn vái, cầu xin cô gái đừng quấy phá để họ yên tâm đi thăm đồng khuya sớm. Từ đó, cái đầu không còn thấy xuất hiện nữa. Cho đến tận bây giờ, khi con đường đã được tráng nhựa khang trang, rộng rãi, thoáng đãng nhưng thỉnh thoảng nơi đó vẫn xảy ra tai nạn giao thông.

2) Ven quốc lộ I A đoạn Bình Thuận có ngôi miếu được người dân cho là thờ Hông Hài Nhi. Cánh tài xế Bắc Nam truyền miệng nhau rằng, đó là ngôi miếu linh thiêng nhất tuyến đường vạn lý này. Và bất cứ tài xế nào đi ngang qua đều phải nhấn còi chào “cậu”. Họ kể rằng, cách nay khoảng 20 năm, mẹ con người ăn xin đi bộ dọc từ miền Trung hướng về Sài Gòn, khi đến đoạn đường này thì quá nửa đêm. Hai mẹ con chui vào sau một tảng đá ngủ chờ sáng đi tiếp. Gần sáng, khi mẹ còn ngủ đứa bé chỉ mới 5 tuổi đi ra đường và bị một chiếc xe tải cán chết. Sáng dậy, bà mẹ vùi tạm xác đứa con sau tảng đá rồi tiếp tục hành trình. Từ đó, cánh tài xế đi đêm ngang đoạn đường này thường trông thấy bất ngờ một đứa bé đứng giữa đường ngay trước mũi xe. Phãn xạ tự nhiên, họ thắng thật gấp thế là xe lật nghiêng. Hầu hết những vụ tai nạn giao thông xảy ra nơi đây, khi tài xế thoát chết đều khẳng định đã lâm vào tình huống y như vậy.

Ông Chiêu, cư ngụ ở xã Khánh Hậu, Long An, có thâm niên 40 năm lái xe, nay đã giải nghệ kể, chính ông đã từng “vướng tay lái” một lần tại đoạn miếu “cậu Hồng Hài Nhi”. Lần đó ông chở trái cây từ Tiền Giang ra cửa khẩu Móng Cái. Trên xe ngoài ông còn 1 lái phụ và bà chủ hàng. Xe đang ngon trớn với tốc độ khoảng 80 km/giờ. Chợt lái phụ hét: “Có đứa con nít nhà ai đứng đón xe kìa”. Ông nhìn theo ánh đèn pha dài ra phía trước nhưng chẳng thấy gì cả. Đột nhiên, ngay trước đầu xe khoảng 5 mét, ông chợt thấy một đứa bé trần truồng đứng giữa đường. Bà chủ hàng thét hoảng: “Coi chừng con nít!”. Ông đạp thắng sát sàn xe. Chiếc xe bị thắng đột ngột quay ngang rồi lộn 2 vòng. Giây phút kinh hoàng trôi qua, ông chui ra khỏi chiếc xe bẹp dúm để quan sát xem đứa bé có bị chiếc xe cán trúng không. Không có đứa bé nào cả. Bà chủ lẫn anh phụ xế cũng thoát chết nhưng bị xây xát, máu me đầy người đã cùng ông dùng đèn pin rọi nát mặt đất vẫn không thấy đứa bé nào cả. Qua cánh tài xế dừng xe chia buồn, ông mới hay đoạn đường này có ngôi miếu của “cậu”. Đến sáng, bà chủ hàng kinh sợ bỏ tiền nhờ người xây sửa ngôi miếu bằng cây đã mục thành ngôi miếu xi măng. Từ đó, ông bắt chước cánh tài xế khác, cứ đến đoạn đường này là bóp còi “chào”. Những chuyến hàng đi ngang miếu “cậu” nhằm ngày mùng 1 hoặc 15 âm lịch, ông đều dừng xe đốt nén nhang van vái “cậu” độ trì tay lái.

3) Đoạn đường kinh hoàng thứ hai đối với cánh tài xế Nam Bắc là cung đường cũ qua đèo Hải Vân. Cung đường dài 25 km này có hơn 42 ngôi miếu. Theo anh Dũng, cư dân địa phương cho biết: “Con số 42 là bề nỗi. Nếu tính luôn những ngôi miếu đã mục nát tự hủy thì có hơn 60 cái. Một số miếu không còn tồn tại nhưng người ta vẫn cứ thắp nhang dưới các gốc cây ven đường”. Mỗi ngôi miếu ở đây đều gắn liền đến “sự tích” của ít nhất 10 vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Ngôi miếu ở cung đường cuối trước đi lên đỉnh đèo là nơi xảy ra vụ đổ xe vận tải hành khách làm chết 50 người vào năm 1998. Chiêc xe chở hành khách từ tp, Hồ Chí Minh đi Hà Nội đang rặn ga bò chậm rãi lên đỉnh đèo. Bất ngờ từ phía ngược chiều, nơi đầu khúc cua, một chiếc xe tải xuất hiện lao nhanh xuống. Chiếc xe tải đã mất thắng. Ông Hải - Tài xế xe khách, cư ngụ ở phường I, quận 8, tp. HCM chỉ còn biết nép xe ven mép thung lũng sâu hun hút nhắm mắt chờ đợi thảm họa. Bị chiếc xe tải lao thẳng vào, chiếc xe khách văng ra khỏi thanh chắn bảo vệ và lao vụt xuống thung lũng. Không ai còn sống, chỉ mỗi người tài xế vướng người vào một nhánh cây nhô ra lưng chừng thung lũng. Người tài xế ôm nhánh cây chịu trận suốt một ngày mới được những người cứu hộ tìm thấy. Người tài xế bị khủng hoảnh tinh thần, suốt ngày lơ ngơ như người đã mất hồn. Hơn 10 năm sau ông mới quên được thảm họa và trở lại bình thường nhưng vẫn chưa đủ can đảm đặt tay vào vô lăng.
 
Last edited by a moderator:
Hạng F
30/10/08
5.192
40
48
53
trời sao bác viết dài quá làm đọc mệt luôn.

từng câu chuyện ngắn cho anh em còn rùng rợn và thấm thía chứ bác .
 
Hạng C
24/7/09
995
107
63
Hà nội
laotuu2002 nói:
Chào Mợ!

Tự nhiên thấy cái chủ đề này và ngay cái tên đèo Cù Mông...làm em nhớ lại chuyện xưa!

Câu chuyện của em củng gắn liền với cái đèo này. vào cái mùa mưa lũ miền Trung, hôm đó em có cuốc Tour từ Nha Trang ra Đà Nẵng, khi kết thúc Tour thì củng đến 20h45 tối và nhận được tin cơn bão sẽ độ bộ vào miền Trung trong sớm mai, một phần vì công việc nhà còn bộn bề, phần nửa là chỉ còn lại mình ên nên em đánh cú liều phóng thẳng về lại Nha Trang mong kịp tránh bão. nửa đêm mình em tong tong phóng về trong mưa lớn, đường rất vắng. Khi quá nửa đêm em về đến được Cù Mông thì củng là khi bắt đầu câu chuyện:
Giửa đêm tối mưa to bịt bùng, em chợt thấy một người mặt cái áo mưa che kín người đứng ngay vệ đường dẫn lên đèo vẫy vẫy xe em như muốn đi nhờ, em một mình một ngựa 7 seats thì chuyện này quá vô tư nhưng em chợt ra quy tắc chung trong trường hợp này là đành làm ngơ chứ không nên cho đi nhờ vì có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện, thế là em phóng qua trong ấy náy. Vừa mang cảm giác lo lo cho kịp tránh bảo, vừa cảm giác đơn độc trong đêm tối mưa to, em có tý cảm giác sợ sợ nhưng lần này cái cảm giác ấy nó càng tăng và thật tình làm em nổi da gà khi lần thứ 2 trên đỉnh đèo em gặp lại cái hình ảnh người đó trong cái áo mưa đó vẫn đứng bên vệ đường vẫy tay đi nhờ...không còn ấy náy như lần trước mà lần này em lấy sức bình sinh nhích năng ga qua cho lẹ...đến đây em suy rằng mình đã gặp ai và định thần tiếp tục phóng không dừng lại...câu chuyện vẫn chưa kết thúc cho đến khi em vừa chờm xuống chân đèo, thì ôi thôi...lần thứ 3 trong đêm em thấy người đó vẫn xin đi nhờ, thế là cái cảm giác da gà của em chuyển lên sởn gai óc, em ôm lấy Phat Bà (trên taplo) và ghì chặt vô lăng đạp cho thoát ngay khỏi đèo... sau lần thứ 3 này em cứ thế cấm đầu cấm cổ mà phóng về cho lẹ, sau chứng <10km khi xuống đèo, em liền lấy chai Vokda (hàng này em luôn có sẳn) loại lớn làm từng ngụm lấy bình tình và nhăm nhi đậu phọng cho đên khi về đến Nha Trang lúc 05h15 sáng và củng là lúc cơn bão đổ bộ vào Phú Yên - Nha Trang.
....the là lần sau em hỏng chơi cái trò ú tim đi đêm kiểu này khi một mình ên!
Da, đây là cái chuyện thật của em...trải nghiệm cảm giác này quá Yomost!
Có điều em băn khoăn là trong đêm tối mưa gió mịt mùng, xe bác chạy cũng ko phải chậm. Vậy sao bác chắc 3 ng mặc áo mưa vẫy xe bác là 1 ng? Trong hoàn cảnh như của bác lúc đó con ng ta rất dễ có những ám thị lắm !
 
  • Like
Reactions: nttanmam
Hạng C
24/7/09
995
107
63
Hà nội
F1racer nói:
Chuyện ma dọc đường thì nhiều lắm, em có lần gặp, đến giờ không dám tin. Kể hầu các bác nghe xem có đúng thực không và bác nào gặp chưa.
Khoảng giữa năm 2000, trên đường từ BMT xuống SG, xe thường đi ban đêm để mọi người được người được nghỉ ngơi. Rải rác bên đường là những cái miếu nhỏ người dân lập ra đề cầu cho vong hồn những người xấu số.
Đoạn giữa đường, khu vực rừng thông vắng cũng có 1 ngôi miếu như vậy, nghe đâu rất linh. Em trước giờ vẫn chưa tin vào ma quỷ, vong hồn nhưng qua đó cũng thấy lạnh người. Mọi người trên xe đều phải xuống để đốt vài nén nhang, người thì vái an lành, người xin cho công việc tốt đẹp, nhưng quan trọng hơn là chuyến xe bình an. Mệt mỏi vì đường dài, xuống được vài phút là em lên lại xe để chợp mắt.
Mọi người vẫn cúng viếng. Mệt mỏi nên em thiếp đi lúc nào không biết. Chợt ...gió lạnh rít bên tai, âm thanh từ những tiếng lá thông reo bên đường, nửa tỉnh nửa mê nghe lạnh sống lưng.
Bật dậy thì em chỉ thấy toàn bóng đen:confused::confused:. Tài xế cũng không thấy, nhìn xung quanh thì có mỗi 1 mình trên 1 chiếc xe trống hoắc,xe lại có cảm giác đang chạy từ từ ...:confused::confused:.
Vịn vào thành xe em chỉ kịp la lên Ma ...Ma ...
Bà mịa, ma cái đầu mày, xuống đẩy xe!!! Giọng cha tài xế la lên.:mad::mad:
Hóa ra lúc dừng lại xe bị chết máy:D:D

Loại ma em hay gặp những khi phải qua đêm 1 mình ở KS dọc đường quốc lộ 1 là đang nằm trên giường chuẩn bị thiu thiu thì nghe tiếng gõ của nhè nhẹ, nhè nhẹ nhưng kiên trì. Mở cửa ra thấy con ma tóc xõa, mặt bự phấn nhìn tròng trọc em rồi hỏi: "Có "đi" ko anh? Hôm nay em giảm giá !" .... Em hồn vía lên mây đóng sập cửa rồi chùm chăn bịt tai rồi ... ngủ, mơ thấy tiên ríu rít !
24.gif
24.gif
24.gif