POI PET TRONG CÔNG TRÌNH K5 (TT)
Xin được tiếp tục khoảng thời gian chúng tôi còn nằm ở chốt 36. Suốt hơn 1 tuần liền, chúng tôi cứ quần nhau với Para như thể trẻ con chia 2 phe ra đánh. Ngày nào chúng cũng mở vài đợt tiến công, ta chốt chặn và đồng thời phản công truy kích chúng chạy dài khoảng vài trăm mét đến 1 km rồi lại quay về. Ban đêm 2 bên ngưng chiến, tổ chức chốt chặn phòng thủ với nhau. Nhìn như là 1 cuộc chiến tranh không mục đích. Một là c 5 chúng tôi không nhận được chỉ thị gì trực tiếp từ D, xem mình cứ đánh lên tiếp tục, hay phải tích cực giữ vửng khu vực chốt chặn mình đang chiếm giữ. Hai là cứ dí qua, dí lại, chúng tôi không dám tiến xa vì sợ rơi vào bẩy của chúng giăng ra, nên chỉ thừa thắng xông lên 1 đoạn là lại quay về. Dẩu sao giữ được cự ly trong tầm hỏa lực cối 120 của D vẫn đảm bảo an toàn hơn.
Về phía địch lúc này chúng tôi phát hiện là hình như chúng tổ chức đánh ta với 2 lực lượng khác nhau thấy rõ. Một lực lượng đánh từ tây bắc xuống có vẻ chính quy và bài bản hơn. Thường chúng áp sát gần đến khu vực ta thì triển khai hàng ngang, phối hợp nhịp nhàng bắt đầu đánh xuống. Bọn này có trang bị về hỏa lực (B40, M79, Cối 60.. ) khá nhiều. Nổ súng đồng loạt và hò hét xung phong lên vang dội. Khi chạm lực lượng chốt chặn ta, chúng liền lợi dụng địa hình, địa vật ẩn núp và tổ chức bắn tỉa, kết hợp mở rộng đội hình để vây lấn ta. Khi bị ta tạt sườn, chúng liền vừa bắn, vừa rút về phía sau, vượt qua khu đồng trả ng thì dừng lại cố thủ. Lực lượng chúng tung ra hết cở cũng chỉ tầm 50 đến 60 tên, hôm sau lại tổ chức tấn công xuống bằng hướng khác. Thú thật cả 2 lực lượng chắc có lẽ đều đánh theo kiểu bị động theo lệnh chỉ huy, rồi đều biết trước bài của nhau hết, nên bám chắc địa hình mà tìm chỗ ẩn nấp nổ súng, nên có vẻ chẳng bên nào có thiệt hại về nhân mạng gì. Cả tuần liền cứ quần nhau như chơi trò cút bắt.
Lực lượng thứ hai từ hướng tây đánh qua quân số có vẻ ít hơn (khoảng hơn 20 tên). Bộ phận này hình như là 1 bộ phận độc lập riêng biệt, kiểu như những tên chuyên làm kinh tế, tổ chức đưa đón đường buôn để thu thuế, chỉ chịu trách nhiệm ngay khu vực này, không liên quan gì với nhiệm vụ chính trị của phong trào 3 phái. Thường đợi bọn kia nổ súng với ta xong khoảng hơn tiếng sau bọn chúng mới bất ngờ đánh xuống và chỉ tập trung đánh quyết liệt ở chỗ có cây me. Sau này Đức Thảo và anh em trong đơn vị mới biết tại sao chúng đánh như vậy.
Vì đợt đầu theo quán triệt nhiệm vụ của D, chúng tôi chỉ làm công tác chuẩn bị có 2 ngày, nên bắt đầu từ ngày thứ 3, phải có đoàn tải đưa cơm nước vào và anh em cũng phải có người thay đổi, nếu phải chốt chặn lâu dài. Toàn bộ các khâu tổ chức đều do tự c chịu trách nhiệm, nên để có lực lượng thay đổi thường xuyên, đơn vị chúng tôi phải có 3 bộ phận riêng biệt, để luân phiên. Gồm bộ phận chốt phía trước, bộ phận làm công tác tải cho chốt và bộ phận chi viện khi cần. Xét thấy tình hình địch không đông, không căng thẳng lắm, nên Đức Thảo cắt bớt quân số 20 đồng chí, chỉ chừa lại 60 đồng chí, thành 4 bộ phận (3 b mỗi b 15 đồng chí chia làm 5 tổ và bộ phận cơ động và chỉ huy gồm 15 đồng chí, vì c 5 chúng tôi có đến 4 b), bố trí như hình nan quạt ở phía trên, là lực lượng tác chiến chủ yếu, lui về phía sau khoảng 200m là bộ phận công binh và bạn, nằm giữ đường nếu ta rớt vào tình huống phải lui về.
Thế là c5 chúng tôi giờ không còn phân biệt phía trước, phía sau. Tất cả đều phải lao vào làm nhiệm vụ trên giao. Phía trước thì tác chiến, nổ súng thường xuyên, nhưng chủ yếu làm nhiệm vụ phòng ngự tại chỗ. Nếu có xuất kích phản công, quảng đường vận động cũng không xa. Còn phía sau, cứ 2 ngày phải tổ chức tải lên 1 lần, quân số cũng tương đương tổ chốt (1 tải cho 1), quảng đường đi về 12 km (trung bình 1 đồng chí mang vác khoảng gần 30 kg cho 1 lần tải). Thỉnh thoảng bộ phận này cũng bị chặn đánh, đồng thời với bộ phận chốt phía trên cũng bị chúng tiến công. Vậy là bộ phận cơ động phải xuất kích lên chi viện. Tạo thành 1 tình huống ta và địch quần nhau ở mấy điểm, tiếng súng các cở nổ vang rền trên toàn tuyến.
Suốt ngày hôm đó, cả đơn vị chúng tôi cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn không được dừng lại. Phải đoàn kết, nhất trí, liên thủ kiên quyết, bảo vệ lẩn nhau. Rất may là anh em đã phát huy được điều đó, dù ở cương vị nào, vị trí nào, mọi người rất cố gắng. Nhiều đồng chí tự nguyện đứng vào những vị trí gian lao nhất, không đùn đẩy, né tránh những chỗ thường xuyên nguy hiểm. Chính vì vậy, dù không được hỗ trợ từ phía tiểu đoàn, chúng tôi vẫn hoàn thành được nhiệm vụ, mà không có thiệt hại gì đáng kể.
Không thể để tình trạng” bảo hòa"cứ tiếp tục xảy ra giữa ta và địch. Phải có 1 hình thức khác để diệt chúng có hiệu quả hơn, trong 1 bức điện chiều, Đức Thảo liền đề nghị D tăng cường cho đơn vị mìn DH10, để chuyển sang phục kích và bố trí phía trước khu vực phòng ngự để gây sát thương khi địch vào đánh gần. Sáng hôm sau, đoàn tải vào mang cho chốt chúng tôi 8 quả DH10, nhưng chỉ toàn là kíp giật. Thôi cũng được, hơi mất an toàn 1 chút, nhưng anh em cũng đã quen sử dụng hình thức bố trí này nhiều lần rồi.
Trưa hôm đó, ta triển khai hội ý để cùng bàn bạc, tìm cách sử dụng hiệu quả những quả mìn. Chúng tôi thống nhất là sẽ sử dụng hình thức phục kích khi địch còn chủ quan, vẫn thường xuyên cho lực lượng hay theo trục đường cơ động xuống đánh ta liên tục. Khu vực được chọn bố trí phục kích là khu vực bên kia trả ng tranh, tiếp giáp với mí rừng, vì đây là khu vực có thể địch chủ quan nhất, trước khi tiếp cận lên đánh ta.
Chiều hôm đó, không gian đột nhiên rất yên ả, chúng tôi bắt đầu xuất phát lên khu vực phục kích để triển khai đội hình. Lực lượng công binh và bạn vẫn nằm yên tại chỗ, sẵn sàng chiến đấu khi địch tập kích vào từ hướng khác. Còn toàn bộ c5 chúng tôi bí mật tiếp cận lên hướng trên. Chừng 500m, b3 ở lại làm nhiệm vụ chốt giữ phía sau và sẵn sàng cơ động, chi viện khi bộ phận phục nổ súng và chi viện cho chốt khi địch đánh vào (bộ phận này do đồng chí Dung, b trưởng b3, người thay thế khi Đức Thảo gặp tình huống thương vong phụ trách). Bộ phận chủ yếu phát triển lên đến đầu trả ng thì 2 b đi đầu triển khai ra 2 bên cảnh giác cho bộ phận chỉ huy, hỏa lực vận động lên.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng 2 bên và tổ trinh sát cắt vòng qua tây, tây bắc thăm dò quay về, ta liền triển khai cho 2 b lần lượt vào chiếm lĩnh mí rừng bên kia, theo hàng ngang, thật chậm, trong sự sẵn sàng chi viện hỏa lực của bộ phận chỉ huy (gồm cối 60, B41 và trung liên) đang bố trí ở giữa. Khi 2 b triển khai chiếm lĩnh vừa xong, Đức Thảo liền cùng đồng chí liên lạc vận động qua, xem tình hình để tiếp tục đưa bộ phận chỉ huy qua tiếp. Nhưng khi đứng ở bên này trả ng nhìn qua, thì thấy địa hình bên đó khá rậm rạp bởi các cây dầu, không ngờ qua đến nơi, do những cây dầu mọc lưa thưa xen kẻ nhau, chứ không mọc thành đám như ban đầu ta thấy, nên địa hình có vẻ cũng thông thoáng, việc bố trí 1 lực lượng lớn để phục kích theo trục đường sẽ không bảo đảm được bí mật, địch sẽ phát hiện ta từ xa ngay. Thật là 1 tình huống oái ăm, trong khi ánh chiều tà cũng dần muốn tắt.
Quan sát kỷ địa hình 1 lần nữa, xác dịnh với địa hình như vầy, nếu có phát triển xuống, địch sẽ triển khai sớm hàng ngang từ bên này, nên ta vẫn tiếp tục triển khai phục kích 2 bên trục đường theo hàng ngang, đối diện với địch bằng 2 b đã vượt qua, còn bộ phận chỉ huy vẫn nằm bên kia trả ng sẵn sàng chi viện, để giữ bí mật.
Vậy là mỗi b tổ chức thành 5 tổ (3 đồng chí ), với 4 tổ phía trước (1 hỏa lực, 1 mìn DH10) và 1 tổ phía sau, mìn gài thẳng hướng trước mặt, chịu trách nhiệm 1 bên trục đường (cách trục đường 20m) và 1 tổ cũng cách nhau từ 40 đến 50 m theo địa hình. Ban đêm thay nhau tổ chức gác xách cẩn thận và sáng sớm phải trực chiến, sẵn sàng nổ súng khi địch mò xuống. Sau khi bố trí xong, chờ trời tối, Đức Thảo liền quay về vị trí chỉ huy.
Tờ mờ sáng hôm sau, tất cả đã thức dậy thật sớm để trực chiến. Lúc này không đồng chí nào được vận động để giữ bí mật. Thời gian cứ trôi qua thật chậm trong sự sốt ruột và lo ngại của Đức Thảo. Dù gì đây là lần đầu tiên phải chỉ huy phục kích với lực lượng lớn thế này (thời ở Mo Hơn, chỉ phụ trách đến 8 đồng chí là cao). Một số đồng chí bên này bắt đầu tranh thủ lấy cơm vắt ra ăn sáng, nhìn thật vô tư.
Bất ngờ 1 tiếng nổ thật lớn vang lên từ hướng tổ phục bên kia trả ng, làm mặt đất bên này cũng rung lên. Tiếng chim rừng hốt hoảng bay lên kêu nhốn nháo.” Giật mìn rồi", có tiếng đồng chí nào đó la lên. Nhưng thật kỳ lạ, sao chỉ có mỗi 1 tiếng mìn đơn lẽ. Cảm giác 1 đồng chí nào đó sơ sẩy làm nổ mìn khiến Đức Thảo cảm thấy lạnh cả sống lưng, không biết lính mình có bị gì không. Chợt bắt đầu nghe có tiếng RBD kéo mấy loạt, rồi tiếng AK cũng xen kẻ vào. Tiếng AR 15 vang lên, bay qua đến bên này nghe toác... toác. Vậy là địch bị phục rồi, nhưng nghe sao lạ vậy. Ai cũng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra. Có 1 điều chắc chắn là đội hình ta đã lộ. Tất cả diển ra rất nhanh trong suy nghĩ. Theo kế hoạch hợp đồng, cối 60 bắn thẳng trục đường cấp tập 5 quả, sau đó bắn rãi ngang trước tổ phục đều đều, cách đội hình chừng 100m.
Những quả cối đầu tiên đã bắt đầu chạm đất nổ bên kia trả ng, nhưng thật lạ là chỉ có tiếng cối nổ vang lên, còn không có tiếng súng nào khác nữa. Nhìn bên kia trả ng đã bắt đầu thấy lính ta chạy lúp xúp rút qua. Bộ phận bên này chia hai nống ra 2 bên trục lộ để cảnh giới, chờ bộ phận phục kích rút qua. Cối 60 bắt đầu tăng tầm lên 1 chút, rãi đều qua để yểm trợ.
Sau khi kiểm tra đủ quân số, ta bắt đầu rút khỏi khu vực để tránh hỏa lực địch bắn xuống. Về đến bộ phận b3, tiếp tục kiểm tra quân số và trang bị 1 lần nữa, rồi cho anh em rút thẳng về chốt sau luôn. Riêng b3 ở lại tổ chức cảnh giới chừng 2 tiếng sau mới được rút theo.
Khi về tới chốt, ta mới bắt đầu nắm lại tình hình 1 cách cụ thể hơn. Thì ra bộ phận phục bên trái trục đường do b1 đảm nhận phát hiện ra địch đầu tiên. Chúng cũng rất cảnh giác nên đưa xuống 1 tổ để thăm dò và chốt giữ đường, trước khi bộ phận chính của chúng hành quân xuống. Do trước mặt tổ phục này địa hình rậm hơn chung quanh, nên nghe tiếng đạp lá dầu khô quá gần, đồng chí giữ mìn hơi mất bình tỉnh cho nổ sớm, mà chưa thấy hẳn. Khả năng tên này khó sống vì sức sát thương của mìn. Còn những tên đi sau và cả lính ta, lúc đầu khi mìn mới nổ, khói nhiều quá, không thấy gì nên không kịp nổ súng. Đến khi khói tan, mới kịp bắn vài loạt lẩn nhau rồi rút. Các bộ phận còn lại khi nghe mìn nổ mà không thấy địch đâu, biết đã lộ đội hình, nên vội vả thu mìn và cùng nhau rút hết.
May là có mấy loạt AR 15 sau đó nó bắn trả , không thôi tổ phục này rơi vào tình huống như đánh trận giả. Ngoài ra sau đó đúng như dự đoán, địch liền tổ chức bắn vào khu vực trận địa phục kích của ta mấy chục quả cối 60.
Dù không nhìn thấy địch cũng như không thu được gì, nhưng chắc có lẽ dấu vết bố trí mìn và điểm nổ của ta để lại cũng làm địch khá hoang mang, nên đến mấy ngày sau, chúng không dám xuống đánh ta trận nào nữa, anh em cũng được nghỉ ngơi.