Re:Topic NGOINHAXANH và NHỮNG NGƯỜI BẠN
thấy hay hay post a e xem chơi
[font="courier new, courier, mono"]Xin lỗi anh, em chỉ là con đĩ![/font]
[font="verdana, arial, helvetica, sans-serif"][font="courier new, courier, mono"]Sáng, trưa, chiều chẳng biết nghĩ suy…
Cái phận đĩ thì đâu cần phải nghĩ?
Cứ sống sao cho khách đĩ hài lòng[/font][/font]
[font="verdana, arial, helvetica, sans-serif"][font="courier new, courier, mono"]Cái phận đĩ cớ gì phải nhớ mong????
Thân phận đâu mà chờ trông hình bóng???[/font][/font]
[font="verdana, arial, helvetica, sans-serif"][font="courier new, courier, mono"]Cái phận đĩ mình mẩy luôn nóng bỏng
Nhưng trái tim co quắt lạnh héo lòng….[/font][/font]
[font="courier new, courier, mono"][size="-0"][font="courier new, courier, mono"]Xin lỗi anh, em chỉ là con đĩ….
Của riêng anh và mãi chỉ mình anh…
Dù cho anh chơi đĩ thì rất nhanh
Mắt ngây thơ, con đĩ tròn vành vạnh!
La liếm anh [font="courier new, courier, mono"]“boa” một chút dịu dàng
Rồi khách đi, thân đĩ cũng bàng hoàng….
[/font][font="courier new, courier, mono"]Khát thân xác hay là say khoái lạc?
Say khoái lạc hay chìm đắm hân hoan?
Đêm trong đêm mắt nhắm ướt dịu dàng….
Long lanh cháy in cuộc tình lang thang…[/font][/font][/size][/font]
[font="courier new, courier, mono"][size="-0"][font="courier new, courier, mono"]Xin lỗi anh, anh chớ có mơ màng….[/font][/size][/font]
[font="courier new, courier, mono"][size="-0"][font="courier new, courier, mono"]Là con đĩ, tức là say mộng mị…[/font][/size][/font]
[font="courier new, courier, mono"][size="-0"][font="courier new, courier, mono"]Quấn hình anh để trí óc ngu si….[/font][/size][/font]
[font="courier new, courier, mono"][size="-0"][font="courier new, courier, mono"]Tiền ko có, mới phải đi làm đĩ?[/font][/size][/font]
[font="courier new, courier, mono"]Không anh à, con đĩ khát tình si…[/font]
Phòng làm việc của tôi gồm nhiều căn phòng nhỏ, mỗi bộ phận một buồng. Tôi ngồi chung với em. Em kém tôi 4 tuổi, tuổi Mùi, vóc dáng khá chuẩn. Căn phòng hẹp nên rất khó kê bàn. Đầu tiên hai đứa kê đối diện nhau nhưng thấy cũng bất tiện. Thỉnh thoảng em muốn soi gương kẻ lại màu môi lại thấy tôi nhìn như mèo rình mỡ làm em bối rối. Thế rồi tôi kê lại nhìn ra cửa chính, em nhìn vào khoảng không. Ngồi kiểu này em lợi thế hơn tôi. Nếu có khách vào tôi phải dậy chào và mời nước. Những lúc rảnh tôi muốn lướt mạng xem cái gì hay hay một tí cũng sợ em nhìn thấy. Tôi muốn ngắm em phải quay hẳn người lại, thế thì lộ quá. Cuối cùng chúng tôi kê lại, vẫn đối diện nhưng lệch nhau ra mỗi đứa một đầu phòng. Muốn ngó nghiêng nhau chỉ cần liếc nhẹ.
Lúc tôi về phòng thì chưa có ý định thích em. Tôi còn đang bận với tình yêu thời Đại học của mình. Em tư vấn cho tôi nhiệt tình, chu đáo. Đến độ mặc áo màu gì, mua quà tặng gì cũng do em bày vẽ cả. Nhiều khi cũng không hợp ý tôi nhưng tôi kệ, thấy em vui tôi cũng vui lây. Được độ hai năm thì chúng tôi chia tay nhau. Em cũng không cứu vãn gì được giúp tôi cả. Người yêu tôi thích diễn viễn điện ảnh V.T, thích màu tím lưu ly thảo. Tôi thì ghét tiệt cả mấy thứ ấy. Em bảo tôi chắc anh chị không hợp nhau. Tôi nắn nót viết thư xin phép người yêu: Chúng mình chẳng hợp nhau. Chia tay thôi em ạ. Hai đứa hai nơi mỗi người mỗi ngả. Tại những gì chẳng vì đâu. Em thích hoàng hôn yêu màu tím lưu ly. Tôi chỉ thích màu mắt em bừng sáng. Em mải mê tôn ai làm thần tượng. Tôi hơi ghen và thoáng bực mình. Có những điều tôi thấy thật cỏn con. Nhưng với em biết bao là ý nhị. Tôi không thích nhìn đời như thi sỹ. Đành vậy thôi mưa ngược phía em về. Em bảo tôi anh tình tứ thế, giá mà em cũng có người tặng thơ.
Ngồi cùng nhau mấy năm chúng tôi thuộc hết cả tính nết của nhau. Thậm chí có đồ gì mới người này chưa kịp khoe người kia đã biết. Em có bao nhiêu bộ váy tôi nhắm mắt hình dung ra hết cả. Bộ nào lâu không mặc tôi còn nhắc em. Em biết tôi thích mặc quần kaki hai túi sau có nắp, sơ mi màu gì. Có hôm hứng chí gặp đồ lót nam của Hàn Quốc cửa hàng mới giới thiệu em cũng mua về tặng tôi. Ngăn kéo bàn hai đứa có gì cũng công khai cả. Em sang bên tôi lục đĩa nhạc thì tôi cũng mò ngăn bàn em kiếm đồ ăn. Em có cái chóp mũi tròn và đẹp, gọi là mũi giọt mật. Hôm nào tôi cũng kiếm cách xoa mũi em một cái, gọi là lấy may. Đồng nghiệp phòng tôi bảo hay là hai đứa lấy quách nhau đi. Lại cũng có người doạ: con thầy, vợ bạn, gái cơ quan. Em chỉ cười.
Rồi một hôm em đem cái câu “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” ra hỏi tôi. Em không chịu đó là điều cấm kị. Tôi giải thích điều đó có gì thuộc về phạm trù đạo đức. Thâm tâm chính tôi cũng nghĩ quan niệm này chưa hẳn đã là đúng. Để hiểu đúng nghĩa của một từ thường người ta phải đặt nó trong cả câu văn, ngữ cảnh. Để hiểu đúng một mối quan hệ cũng cần cố định nó với một môi trường, hoàn cảnh cụ thể. Em và tôi cũng có tình, nhưng là tình đồng nghiệp. Với cái quan hệ dư luận miệng kia, em chính là “gái cơ quan”. Theo lẽ dèm pha thì tôi sẽ chẳng bao giờ yêu em cả. Vì sao thì tôi không tự cắt nghĩa cho mình được. Hỏi em thì thật khó. Từ đó, tôi thường nhìn trộm em.
Lúc bình thường, tôi xoa mũi, xoa đầu em cứ như không. Cầm tay, thậm chí bá vai cũng thấy tự nhiên và thật nhẹ nhàng. Thế mà sau hôm tôi vẩn vơ vơ vẩn thì tự nhiên mỗi khi nhìn em tôi lại thấy mình cứ ngượng ngập thế nào. Bắt gặp mắt tôi nhìn sang, em cười toe. Có khi còn gật gật đầu như đang nghe nhạc. Tôi chỉ nhìn được nửa người em, phần còn lại bên dưới bị cái bàn che kín. Thảng hoặc mới thấy được mấy ngón chân em ngọ nguậy trên nền gạch. Trong phòng, em hay bỏ dép đi chân trần. Sự tĩnh lặng đôi khi làm người ta nghẹt thở, đến nuốt nước bọt cũng khó khăn.