Chúng nó xuất hiện.
Lần đầu tiên trong đời lính trận, tôi nhìn rõ kẻ thù của mình: những tên lính đánh thuê Nam Triều Tiên, chó săn trung thành của quan thầy Mỹ. Lấc láo, kiêu căng, đằng đằng sát khí. Dáng vẻ của những “võ sỹ người hùng” trừ thân xác trên răng, dưới “cát tút” là của Nam Triều Tiên, Hàn Quốc. Còn lại 100% là của Mỹ. Đồng đô-la Mỹ đã đồng hóa đội quân viễn chinh này từ ý thức bên trong cho tới bộ quân phục Na-Tô chúng khoác trên người. Chúng nó đấy. Kẻ thù không đội trời chung của chúng tôi đấy!
Lố nhố xuất hiện trên bãi bom, và vô số những tên khác, nấp trong rậm rạp của lá rừng phía xa, với đủ tư thế: đứng, ngồi, khom thấp, khom cao trước họng súng của chúng tôi.
Tôi được nghe phổ biến:
Với trận địa phục kích. Khi còn giữ được bí mật trận địa. nó vào kiểu này: thằng cần diệt trước là thằng lính thông tin đeo máy. Kẻ liên lạc giữa cấp trên ở xa và bọn đang giáp mặt chiến đấu với mình. Thứ nữa là những tên chỉ huy đầu sỏ của bọn giặc. Nếu giết được những tên đó thì bọn lính sẽ lâm vào thế : “Quân vô tướng, hổ vô đầu” lập tức sẽ mất sức chiến đấu ngay thứ nữa. Tên lính nào gần ta, phát hiện ra ta, cũng “ưu tiên” diệt trước.
Chúng vẫn phát triển thận trọng. Khẩu đại liên nâng tầm. Nổ toang toác trên đầu. Tất cả mọi cặp mắt của chúng đều hướng về phía đỉnh đồi, nơi trận địa chúng tôi. Tôi rê nòng súng theo 1 tên lính đang đi về phía mình, sốt ruột chờ lệnh.
- Bắn!
Tiếng anh Soạn hô, đồng thời với loạt đầu tiên của anh. Tôi chưa kịp định thần thì khẩu súng đã siết 1 loạt dài. vì quá hồi hộp. Tên giặc trước khe ngắm đổ nhào. Tôi còn bổi thêm 1 loạt nữa vào cái xác cho “chắc ăn”. Toàn trận địa rền vang tiếng súng, lửa, khói, những tiếng nổ loạn xạ của các loại, các cỡ súng. Tiếng người gào thét. Ầm ầm, náo động. Những âm thanh đặc biệt của chiến trận, mà chỉ có những thằng lính trận mới được “hưởng” và hiểu mà thôi. Bọn giặc chưa kịp định thần thì 1 loạt mưa đạn đã nã rất chính xác vào đội hình bọn chúng. Đứa trúng đạn: ngã – đứa không trúng đạn càng ngã lăn để tránh đạn. Lợi dụng gốc cây, mô đất, bắn trả. Trận địa loạn xạ tiếng nổ của cả 2 phía. Tình hình đã trở nên căng thẳng, cả ta và địch đều bắn nhau quyết liệt. Rồi khẩu đại liên cùng nhả đạn. Bắn điên cuồng vào công sự tiền tiêu. Khiến chúng tôi phải chúi đầu tránh đạn, không thể đứng mà quan sát bắn tiếp được. Anh Liễu bảo tôi:
- Nó bắn rất mạnh. Ở đây không phát dương được. Cậu vòng ra sau, bò lên hòn đá đỉnh đồi, dễ quan sát hơn.
Lợi dụng hòn đá, tôi quan sát: chỉ thấy những hố bom, pháo chồng chéo lên nhau, rải rác những cái xác nằm lại. Đạn đại liên bắn càng mạnh. Tiếng anh Liễu:
- Chú ý bên sườn phải. Kẻo nó tạt sườn.
Tiếng đại liên thưa dần rồi tắt hẳn. Trước lúc tấn công: Bắn. Rát: cũng bắn. Hỏa lực lớn, hỏa lực nhỏ chi viện tối đa cho bộ binh. Nói rằng quân đội Mỹ được trang bị tận răng, tận tóc quả đồn không ngoa. Anh Liễu đến từng tổ nhắc nhở:
- Sẵn sàng chiến đấu cao độ. Nó lại sục lên ngay bây giờ đấy.
Tôi thành thật nói với anh:
- Trận đầu em đánh tồi hả anh.
- Sao lại trận đầu. Trận đầu của cậu hôm nọ, cậu đã trị tội thằng trực thăng đấy thôi. Chính cậu đã nổ phát súng đầu tiên cho toàn chốt kia mà.
- Trận này em diệt được có vài thằng.
- Thì lát nữa nó khác lên cho cậu diệt, lo gì.
Du nói đùa:
- Một sư đoàn Mãnh Hổ. Đã đủ cho mày bắn chưa, nếu chưa đủ “xin” thêm.
Thu lôi cái xác lính đặt nằm vắt ngang vị trí bắn. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Anh Thu, làm gì vậy ?
Thu kê súng bắn thử: “Tốt rồi, tốt rồi”.
Tôi hiểu. Dù sao thằng giặc nó cũng có tình đồng đội của nó. Trời anh Thu, sao anh lại “sáng tác” cách đánh kỳ cục vậy? Cánh lính cũ họ làm như vậy là bình thường. Riêng tôi thì không dám làm.
Khẩu đại liên lại nhả đạn điên cuồng. Dọn đường cho bọn lính bộ tấn công. Trận đánh nữa bắt đầu.
Anh Liễu bảo tôi:
- Cậu vòng cánh trái theo giao thông hào. Thay thằng Phước bị thương. (Phước: Trung đội phó và 2 chiến sỹ, mới bổ sung tăng cường cho chốt hồi sáng, cả 2 bị thương ngay, rút về phía sau).
Lợi dụng tiếng nổ của khẩu đại liên, bọn lính bộ định đánh úp bằng mật tập. Dứt tiếng đại liên, bọn đằng sau, kiềm chế bọn đằng trước, tấn công theo kiểu “cuốn chiếu”. Lũ người đằng đằng sát khí. Tay bắn miệng gào, ầm ầm lao lên. Hô bằng tiếng Triều tiên:
- Ka-Tra.
Anh Soạn bảo:
- Toán tìm cách diệt khẩu đại liên trợ chiến, đi theo sau bọn lính kia kìa!
Rồi anh bảo chúng tôi:
- Bình tĩnh chờ chúng vào gần nữa.
Tiếng trung liên của Du gầm lên đĩnh đạc, Tiếng B41 của Toán. Một tốp địch bị quét ngã nhào. Bọn còn lại khựng lại. Khẩu đại liên theo sát bộ binh đã bị Toán diệt. Khẩu xa, phía mỏm yên ngựa bắn dữ dội. Chúng tôi phải chúi đâù tránh đạn.
Bỗng đại liên tắt đột ngột. Bọn lính tạo thế bất ngờ, ầm ầm xông lên. Hô “Ka-Tra” náo động. Chúng tôi nhất loạt nổ súng, chúng nó lại bị ăn đạn, liền nhảy bừa những hố bom để tránh đạn.
- Lựu đạn!
Đống lựu đạn đã tháo nắp sẵn, tôi giang tay, thả sức mà “táng” xuống những lồng hố bom hình phễu. Những chiếc mũ mềm, mảnh vải bay tung lên, cuồn cuộn theo khói lựu đạn, nhìn mà hả ghê. Trận mưa lựu đạn đã làm cho bọn Nam Triều Tiên chết rất nhiều. Hiệu suất chiến đấu rất cao.
Kết thúc một trận đánh.
Trận địa vừa tan khói súng thì đạn pháo của địch lại nã vào. Vẫn “giai điệu” cũ mèm ấy, vũ khí hiện đại lại dốc sức tiêu diệt chúng tôi, sau những pha “trừng phạt” của lính bộ.
Lửa, khói, những tia chớp nhằng nhịt như sấm sét trong cơn giông. Tất cả mọi khốc liệt thằng giặc trút lên đầu chúng tôi như là trút cơn giận dữ vì đã nếm thất bại trong trận đánh vừa rồi.
Còn nữa. Bọn trực thăng lại dẫn xác tới bắn phá - Dường như chúng vẫn nghi ngờ độ phá hoại, độ chính xác trong đợt oanh tặng vừa rồi của trận địa pháo, nên đã điều thêm bọn trực thăng này chăng.
Đã hiểu ra cách làm của chúng: ỷ thế vào vũ khí hiện đại, dùng lối đánh oanh tặc bằng hoả lực là cơ bản. Đưa bọn Nam Triều Tiên ồ ạt tấn công chỉ là ngón đòn cuối cùng. Sau khi tưởng rừng chúng tôi đã mất hết sức chiến đấu, sau các trận oanh tạc bằng không quân và pháo binh của chúng.
Cây cỏ bị huỷ diệt hoàn toàn. Không gian trên mảnh đồi cũng bị băm nát, 1 con côn trùng không còn. Kẻ thù đã lồng lên điên cuồng tàn phá không thương tiếc bầu trời, mặt đất, mảnh rừng, cây cỏ trên đồi. Tất cả chỉ còn trở lại cái khung cảnh hết sự sống: Cảnh của mặt trăng!
Khung cảnh 384 đầy sặc mùi tủ khí. Đầy những chết chóc, hoang tàn, khốc liệt của chiến trận.
Nhưng anh em chúng tôi, những người lính chốt vẫn tồn tại. Sự khốc liệt của chiến trận càng làm cho chúng tôi thêm dày dặn, cứng cáp, củng cố thêm sức giáng trả, vẫn vững vàng, bình tĩnh trong biển lửa của kẻ địch đang trút lên đầu mình, đâu khác có đó, việc nó: nó bắn – việc mình: mình làm câu “thần chú” đã “dạy” như vậy rồi.
Buổi chiều, sau khi cho rằng chúng tôi đã kiệt sức sau các đợt oanh tạc, trong biển lửa của chúng. Bọn bộ binh Nam Triều Tiên lại ầm ầm xông lên, trong “khúc nhạc” của đạn đại liên bắn kiềm chế nhưng rồi với chiến thuật, lừa cho bọn giặc vào tầm bắn, bắn quét thật mạnh buộc chúng phải xuống lòng hố bom tránh đạn. Lúc đó mới nhất loạt ném lựu đạn, những lòng hố bom hình phiễu đã trở thành mồ chôn bọn Nam Triều Tiên. Chiến thuật “mưa” lựu đạn đã tạo nên hiệu suất chiến đấu rất cao.
Chỉ cần bấy nhiêu con người đã tạo cho 384 trở thành bức tường thép rồi.
Anh Liễu bàn với anh Soạn:
Những xác chết đã vần lên bệ bắn, nói anh em hất “trả” chúng nó. Làm vậy tôi thấy tổn đức quá. Dù sau nó cũng chỉ là xác chết. Vả lại thối chịu sao nổi. Du cầm quả lựu đạn VS, dứ dứ về phía sô đô:
Ai mà còn có đức nào, mà tha cho bọn chó kia. Được với lũ chúng nó, chỉ có một mất một còn mà thôi. Bóng tối đã sập xuống. Trận địa tạm im tiếng súng, chỉ còn lại mùi thuốc đạn khét lèn lẹt, mùi xác chết thối, nồng nặc khó chịu. Toàn mặt trận, bọn địch hoạt động càng ráo riết hơn. Trên trời lũ máy bay trinh sát vẫn săn tìm, máy bay C130 gầm gừ bắn đạn 20 ly, thả đèn dù. Trên các mỏm núi có địch: Đại liên của chúng vẫn “sủa” liên hồn không dứt. Và đạn pháo cứ thay nhau gầm hú trên trời và nổ cầm canh đây đó. Tích cực hơn cả là bọn bắn đèn dù, bầu trời sáng rực suốt đêm, không lúc nào chúng ngớt bắn. Rõ ràng là chúng đã rất sợ bóng đêm. Bóng đêm là biểu tượng thần chết của chúng. Trong bóng đêm chiến trường, sẽ dễ xảy ra chuyện. Đồn này bị diệt, sân bay kia bốc cháy, cứ điểm nọ bị san bằng…
Song với chúng tôi, bóng đêm lại là “đồng minh”, trở thành bạn tốt cho tính chốt về đêm, địch không dám mò lên, địch ít bắn pháo. Nên chúng tôi có điều kiện để làm các công việc tồn tại, sau 1 ngày quần nhau với giặc.
Phải thức trắng để làm việc vì núi công việc. Cộng sự sập nát nhiều phải sửa, kịp thời chỉ trích pháo. Trước mặt và chiến đấu ngày mai, xuống chân núi cõng đạn, nước. Tất cả là cho ngày mai, ngày mai có đảm bảo chiến đấu tốt hay không là do nỗ lực của đêm này. Mệt và thèm ngủ vô cùng, đời chưa bao giờ lại mệt và thèm ngủ như lúc này. Song phải cố gắng thôi không thể lơ là được vì thằng giặc nó đang mong mình lơ là, mất sức chiến đấu để nó diệt mình kia mà.