Hạng B2
27/5/11
290
548
63
Re:Nhật ký cao điểm 384

Mình có thắc mắc như vầy, ai giải thích giùm:
Mục tiêu của ta là chiếm cao điểm 384 là để khống chế con đường tiếp viện của địch, muốn vậy thì hỏa lực phải đủ mạnh để uy hiếp cả vùng đó. Ở đây chỉ thất có súng cá nhân và có thêm B40, B41 gì đó, nếu địch xua xe bọc thép hàng đàn ở dưới đường để đi tiếp viên thì mình sao ngăn được. Còn nếu ở vai trò của địch thì có thể nó chẳng cần xua quân lên chiếm điểm cao làm gì cho phí quân, nó chỉ cần bắn pháo cầm canh cho bộ đội mình núp thì ở dưới nó xua quân đi vô tư luôn. Mình nghĩ vậy có đúng không, có ai là cựu chiến binh khai sáng giùm với.
 
Hạng C
25/11/11
655
826
93
vinhomecitys.com
Re:Nhật ký cao điểm 384

Khẩu đại liên phía mỏm yên ngựa lại bắn. Lần này nó bắn rất lâu mà chưa thấy bọn lính xuất hiện. Tôi suốt ruột, hay nó đi vòng, đánh úp hai bên sườn hoặc đằng sau. Anh Liễu bò tới chỗ tôi:
- Cảnh giới cho tốt, chắc là nó đang chuẩn bị thôi. Không có gì khác đâu mà lo.
Đợi quân ta chi viện thì khó, chứ đợi giặc tấn công ở nơi này thì quá dễ. Khẩu đại liên lại bắn khai mào cho một trận đánh mới.
Địch tấn công . .
Chúng chia thành nhiều tốp, hè nhau xông lên. Tốp đi đầu nhằm đỉnh đồi xông tới.Bọn đằng sau bắn M79-M72 “A PHÀ” kiềm chế. Tới “quyết chiếm điểm”, khu vực bãi bom, ngổn ngang đất đá, thùng hố. Chúng tản rộng kiểu “ Rích Rắc”. Đạn M79 từ phía chúng nổ chát chúa về phía chúng tôi. Bất chấp các loại đạn đang bắn về phía mình. Anh Liễu gác hai chân của khẩu trung liên lên bờ hào, bằng động tác nhanh chính xác. Rồi bất ngờ siết cò bắn trả lại địch ( Hành động của anh lúc đó rất chính xác. Nếu không thằng địch sẽ kiềm chế gắt gao, làm chúng ta không thể phát dương hỏa lực mà đánh trả ).
Đạn trung liên của anh Liễu bắt chúng phải nằm bẹp xuống tránh đạn.
Lựu đạn!
Lựu đạn của tôi tung ra nổ giật. Bọn địch lăn ra giãy giụa, 1 số tên đứng dậy tháo chạy. Song, từ phía lùm cây rậm phía chân đồi. Một bọn khác ầm ầm xông lên. Khẩu trung liên của anh Liễu vẫn nổ quyết liệt. Và đạn B41 của Toán vẫn đĩnh đạc nổ chính xác vào đội hình địch. Song, bọn địch chia nhiều hướng, vẫn ầm ầm xông lên và reo hò náo động. Tôi nghiến răng xiết cò khẩu AK, nhưng, tưởng như khẩu súng không đủ sức cản chúng. Tôi vứt súng. Nhặt lựu đạn. Ném. Đống lựu đạn hàng trăm quả(?) đã tháo nắp an toàn, tôi chỉ còn một việc là rút và ném. Rút. Ném về phía trước. Khói mịt mù. Cả dây tiếng nổ truyền nhau. Phối hợp với 2 khẩu hỏa lực của 2 người đồng đội. Tôi khẩn trương tung lựu đạn thật mạnh, ít nhất cũng tạo thành hàng rào lửa. Bọn địch khó mà vượt qua hàng rào ấy để nhảy vào công sự chốt. Bọn địch tạm lùi lại.
Tôi kéo khẩu trung liên giá lên hào. Phải sử dụng loại này mới đủ sức cản địch.
Địch lại ầm ầm xông lên, hô “ka-tra” náo động. Tôi đưa đạn trung liên tới đâu, cả mảng người ở đó bị quét. Song bọn địch vẫn cố sống cố chết leo lên. Đạn B41 của Toán vẫn nổ chính xác vào đội hình địch. 2 khẩu trung liên của tôi và anh Liễu cũng cản rất quyết liệt. Song, chưa bao giờ chúng lại xông lên với một mật độ đông như vậy. Vào lúc ấy. Trung liên phía anh Liễu đột ngột tắt. Không hiểu súng hóc hay hết đạn. Song rồi tiếng AK lập tức thay trung liên. (vì vũ khí của chúng tôi rất nhiều, ở vị trí nào cũng có vũ khí giết giặc) Trước tình thế lâm vào quẫn bách, tôi chỉ còn biết ghì chặt báng trung liên vào vai, nghiến răng xiết cò.
Bọn giặc vẫn liều chết xông lên.
Bỗng chính lúc đó. Anh Liễu nhảy lên khỏi công sự. Đứng thẳng trên bờ hào. Nói gì rất to, nhưng giữa trận đánh. Trong vô vàn tiếng nổ của các loại đạn, tôi không nghe rõ lời anh.
Tôi sửng sốt, lo ngại cho anh Liễu. Không biết làm gì khác hơn là bắn thật mạnh vào những cái mũ sắt mỗi lúc một tiến gần về phía mình, hy vọng hỗ trợ cho anh Liễu.
Anh Liễu đứng thẳng trên bờ hào, khẩu AK trong tay quất chính diện vào đội hình quân giặc. Bọn giặc nằm bẹp xuống. Chúng tránh đạn. Chúng khiếp đảm vì chưa bao giờ. Khi nào. Người lính của ta lại xuất hiện một cách Trực diện – Điềm tĩnh – Hiên ngang – Dũng mãnh đến như vậy. Giây khắc này. Đọng mãi trong tâm khảm của tôi. Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi: Anh đứng thẳng trên bờ chiến hào, giữa khung cảnh mịt mù khói đạn, chân mở bằng vai, gió chiều làm tóc anh xõa xuống trán. Khẩu súng trong tay liên tục nhả đạn. Nét mặt hừng hực lửa căm giận – Hình ảnh của anh đã tượng trưng cho ý chí kiên cường. Quyết không chịu lùi bước, của chiến sĩ 384. Của trung đội chốt, đại đội 62 chúng tôi.
Khi bọn lính, khiếp đảm phải nằm bẹp xuống tránh loạt đạn từ trong tay anh Liễu, thì lập tức khẩu đại liên lên tiếng. Anh Liễu đang xả những viên đạn cuối cùng vào lũ giặc, thì loạt đạn đại liên của chúng đã bắn trúng đầu anh. Một nửa đầu trên bay mất. Anh từ từ quỵ xuống.
Anh ngã xuống trong tư thế chiến đấu. Ngay bên bờ chiến hào. Lúc 3 giờ chiều hôm nay: 18-4-1972. Thấy vậy, bọn địch ào lên, bỏ hướng chính diện, nơi anh ngã (chúng vẫn còn kinh hãi). Chúng chia làm 2 hướng: tôi và Toán.
Một lũ người lao về phía tôi. Khoảng cách đã khá gần. Thế là hết. Tôi bỏ súng, hơi lùi lại, sờ tay chộp quả lựu đạn tăng (anh Liễu đã tháo giúp, chỉ còn động tác cuối cùng). Tôi chỉ còn 1 ý nghĩ “Mình chết thì chúng nó cũng phải tan xác. Quyết không chịu để nó bắt sống.” Và tôi giật mạnh, hất mạnh về phía trước. Một tia chớp. Trời sập liền trong tức khắc – tôi không hề hay biết gì nữa.
Tới khi tôi tỉnh lại. Thấy im ắng lạ thường. Cố nhiều lần mới chống tay ngồi được. Khát nước và chóng mặt. Tôi cảm thấy lo thực sự. Liệu mình có đủ sức để chịu đựng, chiến đấu đến tối được hay không?
Khát như muốn xé họng. Phải cố gắng mà đái ra ống “lon” hộp. Nước tiểu đỏ quạch. Nhắm mắt mà uống cho đỡ khát. Trong đầu chỉ còn ý nghĩa “Nếu không có chi viện. Không đủ sức cản địch nữa, đợi chúng nó lên gần, sẽ thí mạng quả nữa. Nhất định không để chúng nó bắt sống mình.” Toán vẫn còn. Bọn địch lao về phía anh. Đã bị anh diệt bằng quả B40. Toán bảo tôi:
- Tao cảnh giới. Mày đặt anh Liễu xuống lòng hào đã.
Thi thể anh nhuộm đỏ máu. Nửa đầu trên bị đại liên tiện mất. Tôi kiểm tra túi áo anh, còn 1 gói nhỏ bọc ni-lông không bị thấm máu phía trong. Đó là cuốn sổ ghi những điều đáng nhớ của anh. Đã có lần anh cho tôi đọc. Trang viết cuối cùng. Anh ghi tên những cá nhân chiến đấu xuất sắc giới thiệu với Đảng. Tôi bế anh trên tay, máu tim anh nhuộm đỏ quần áo tôi. Đặt anh nằm dưới lòng hào. Nơi anh nằm là đoạn hào phía Đông 384 – nhìn ra biển. Tôi nói thành lời:
- Anh ơi. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh hãy yên tâm mà ra đi. Em sẽ quyết chiến đấu. Trả thù cho anh.
Nguyễn Tiến Liễu. Chuẩn úy. B trưởng. Quê: Kiến Xương, Thái Bình. Nhập ngũ: 1968. Đảng viên. Tổ trưởng Đảng. Người anh cả của chốt. Đã anh dũng hy sinh. Một người lính dũng cảm. Một chỉ huy có tài. Đã sống anh dũng và chết oanh liệt như thế đấy. Vĩnh biệt anh – chỉ có mình tôi – không có 1 hình thức tang lễ nào, giữa khoảng cách của 2 trận đánh nơi chiến hào sặc khói súng này tôi chỉ biết im lặng cúi đầu vĩnh biệt người anh – người đồng đội – đồng chí thân yêu nhất và thầm hứa: sẽ quyết chiến đấu trả thù cho anh.
 
Hạng B2
28/11/06
294
50
28
54
Re:Nhật ký cao điểm 384

Cái này giống tiểu thuyết hơn là nhật ký
 
Hạng C
25/11/11
655
826
93
vinhomecitys.com
Re:Nhật ký cao điểm 384

Trở lại với thực tại. Tôi nghĩ ngay đến chi viện. Cầm que vạch xuống đất viết chữ “viện”, Toán bảo: “Không chắc gọi được viện đâu. Bọn phía sau có chi viện cho mình cũng phải đợi đêm.” Song tôi nghĩ: “Tôi phải gọi. Đã là lính thì phải hỗ trợ cho nhau lúc khó khăn. Đâu có bộ đội thì phải chi viện cho 384.”
Tôi đứng ở khúc hào phía Tây. Nơi có con đường đi về chốt, nhìn xuống tổ thông tin K63. Bom đạn đã xóa mất cánh rừng. Nên tầm nhìn dễ dàng. Song không thể cất tiếng gọi được.
Tôi cầm khăn quyết tử phất làm hiệu. Không thấy gì. Liền cầm 1 khẩu AK và 1 khẩu AR15 giơ cao thành 2 đường chéo. Rồi chỉ về phía địch, ý nói: Khẩn cấp – xin chi viện. Lát sau, một người nhỏ nhắn đội mũ bê-rê, lao ra khỏi hầm. Anh Soạn đại đội trưởng. Đi họp về đợi trời tối lên chốt. Nhận được mật hiệu khẩn cấp của tôi. Anh trở lại trận địa trong tầm quan sát của địch từ máy bay trên không. Từ đồn Sô-đô nhìn sang.
Tôi mừng rơn, nói ngay:
- Ôi anh Soạn. Em đợi anh mãi. Bộ đội hy sinh gần hết! Cả anh Liễu cũng hy sinh rồi. Anh về chỉ huy đi.
Tôi hướng dẫn anh Soạn thủ đoạn của địch, quy luật tấn công, cách đánh của ta. Anh chỉ "ừ" và nói: "Cố giam chân địch. Tối sẽ có chi viện!"
Tôi bảo anh Soạn:
- Anh ở vị trí của em. Em sẽ thay vị trí anh Liễu. Vì em hiểu lối đánh của địch rồi.
Khẩu đại liên của địch lại nhả đạn. Tôi tranh thủ thay băng trung liên, đưa mắt nhìn xem số lựu đạn còn lại. Và nói với anh Soạn:
- Nó bắn đại liên là sắp tấn công. Phải cẩn thận đấy anh Soạn ạ.
Nhìn sang, anh Soạn đã chết từ lúc nào. Ngồi sau gốc cây cụt trên bờ hào, đạn đại liên bắn vào mặt. Anh ngã đè lên súng. Máu chảy thành vũng dưới chân. (Như vậy là khẩu đại liên của địch đã giết mất cả 2 người chỉ huy của chúng tôi: Anh Liễu, anh Soạn)
Địch lại ồ ạt tấn công.
Không còn kịp nghĩ gì nữa. Tôi và Toán phối hợp cản địch: Toán, vẫn khẩu B41. Tôi, ghì chặt báng trung liên, nghiến răng xiết cò. Trả thù là đây, lập công là đây. Tôi vừa bắn vừa khóc. Khóc vì thương đồng đội, căm thù lũ giặc. Khóc vì trong lúc khốn cùng, sẵn sàng chết. Khóc, vì bị bỏ rơi nên uất ức. 384 bị cô lập. Bộ đội chết gần hết mà lại không có chi viện. Tuyệt nhiên tôi không còn sợ sệt và chẳng nghĩ gì đến mạng sống và điều sống chết lúc này nữa. Đã chai sạn trong gian khổ ác liệt tận cùng. Giờ đây tôi không còn biết sợ là gì nữa. Trong tôi chỉ còn 1 ý nghĩ:
- Phải giết nhiều, bắn mạnh, còn nguồn sinh lực trong người, còn chiến đấu trả thù cho Đồng đội và đánh đến cùng.
Bọn địch tạm rút.
Tôi ra hiệu cho Toán: Anh Soạn đã hy sinh.
Toán, mắt đỏ vằn vì giận dữ, anh nói với tôi giọng hằn học:
- Thằng Minh mày nhớ đây. 384 chỉ còn mày với tao. Phải đánh đến giọt máu cuối cùng. Nếu không đủ sức cản địch nữa thì giật lựu đạn mà chết chung với chúng nó. Thằng Nam Triều Tiên có bước qua xác bọn mình mới lấy được 384 này. Tao còn, mày còn, chốt phải còn. Rõ chưa?
Nói rồi, Toán nhìn về phía Bắc. Tay cầm quả lựu đạn giơ cao. Anh vẫy chào lần cuối:
- Vĩnh biệt gia đình. Vĩnh biệt quê hương.
Điều đó lúc này cũng chẳng hề làm tôi mủi lòng vì tôi cũng chờ cái chết đến bất kỳ lúc nào.
Trời đã tối, trăng thượng tuần đã tỏa sáng phía Tây. Tưởng được nghỉ ngơi như mọi ngày nhưng bọn giặc lại tấn công.
Tôi và Toán, 2 người lính còn lại của 384. Đã đối đầu với hàng trăm tên Nam Triều Tiên giỏi võ, khỏe mạnh. Trong khi chúng tôi đã kiệt sức vì 10 ngày đêm không ăn, không ngủ, chịu đựng qua tất cả các đợt oanh tạc ác liệt dữ dội của không quân và pháo binh Mỹ. Hai người lính đã kiên cường trụ bám. Khắc phục mọi khó khăn ác liệt. Chiến đấu bẻ gãy tất cả các đợt phản công của địch. Đánh trận này là trận thứ bao nhiêu? Giết bao nhiêu tên giặc? Không biết. Hai người lính đã kiệt sức qua từng ấy ngày đêm gian khổ ác liệt. Đã uống nước tiểu chiến đấu suốt ngày hôm nay. Vẫn có mặt để bước vào trận gay go này. Xác định: Sẵn sàng chết, nếu không bảo vệ được chốt nữa thì cũng bảo vệ được danh dự và khí tiết người lính.
Tôi ghì chặt báng trung liên, xiết cò. Trước đường đạn, quân giặc ngã lia lịa. Song chúng vẫn hè nhau xông lên. Những phát B41 của Toán vẫn nổ chính xác vào đội hình địch.
Đạn trong băng hết. Không còn đủ thì giờ để thay băng khác, tôi tung lựu đạn tạo hàng rào lửa để có cơ hội nhặt súng khác. AK lại nhả đạn. Khi tiến, khi lùi, lúc bên phải, lúc bên trái. Tôi tận dụng hết nguồn sinh lực trong người. Cho dù trận này là trận cuối. Cho dù phải trả giá đắt nhất cũng không uổng. Mình chết, chúng nó càng phải chết nhiều hơn.
Bỗng Toán chạy lại phía tôi:
- Mày bóc hộ giúp tao mấy cái liều phóng. Hết liều phóng B41 rồi.
 
Hạng C
25/11/11
655
826
93
vinhomecitys.com
Re:Nhật ký cao điểm 384

Thật là gay. Không làm theo lệnh Toán không được. Nhưng làm thì chiến đấu làm sao? Tôi đành treo súng trên vai phải. Bắn. Tay trái cầm ống liều phóng. Vừa bắn vừa cắn cho vỡ vỏ nhựa để lấy liều phóng cho Toán. Dù có phải gãy hết hàm răng cũng phải lấy bằng được liều phóng. Lúng túng trong hoàn cảnh, cùng lúc phải lo 2 việc: vừa cản địch, vừa cắn cho vỡ vỏ nhựa đựng liều phóng. ( Thật hiếm có ai đánh địch trong hoàn cảnh như tôi) Bỗng, 1 tiếng nổ rất lớn, trước mất tôi bùng lên cà 1 quầng lửa đỏ lóe. Tôi có cảm giác như bị nâng lên rồi rơn xuống vực thẳm. Từ đó tôi không hề hay biết gì nữa.
Tới khi tỉnh lại. Thấy mình đang nằm giữa bãi đất bột, một khoảng trời nho nhỏ trên đầu. Tôi hiểu ra: Tôi bị rơi xuống hố bom trong lúc quả đạn nổ? ( Đạn gì thì không rõ ) Và bị hất từ đó. Súng mất ( vì treo ở vai phải nên bị văng mất ) ống nhựa đựng liều phóng B41 vẫn còn trên tay, một đầu đã nhai nát, đầu hàm răng. Không còn 1 tấc sắt trên tay. Toán đâu? Sống hay chết. Có rất nhiều tiếng nói trên đầu. Địch đã tràn lên chốt. Không còn làm gì được hơn nữa là rút. Phải rút hết sức bí mật. Kẻo chỉ cần 1 quả lựu đạn, hoặc 1 loạt đạn vu vơ vào lòng hố bom này. Trườn khỏi hố bom, rút xuống tổ thông tin K63. Hai người lính thông tin, chắc đã hiểu ra sự việc.
Họ sốt sắng hỏi: Tình hình sao rồi?
 
Hạng C
25/11/11
655
826
93
vinhomecitys.com
Re:Nhật ký cao điểm 384

Nhìn hai người vẫn an nhàn ngồi đây. Trong khi bộ đội trên chốt đã chết hết. Mong đứt hơi không có chi viện. Cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Tôi chửi họ thậm tệ. Người có tuổi kéo tôi vào hầm:
- Sao cậu lại chửi chúng tôi như vậy. Có gì bình tĩ nói đi nào. Lính mới mà đã ăn nói như vậy kia à.
Tội càng sôi máu thêm. Vừa nói vừa khóc:
- Thì anh bắn chết tôi đi. Tôi sống làm gì khi không trả thù được cho anh em tôi. Còn một mình tôi không làm gì nổi. Yêu cầu các anh chi viện, tại sao các anh làm ngơ ?
Người ấy nói rằng:
- Chúng tôi có 2 người. Một làm việc, một bảo vệ máy, không thể bỏ máy cầm súng chiến đấu được.
Tôi nói:
- Máy các anh to hơn 384 của chúng tôi à!
- Chúng tôi phải đảm bảo thông tin liên lạc từ sở chỉ huy xuống chốt và ngược lại. Bây giờ các đồng chí cho biết ý kiến về sở chỉ huy đi. Đừng cãi vã nữa. Thằng địch nó ở sát sườn kia. Phải đảm bảo bí mật kẻo nó đụt cho bây giờ. Phỏng có ích gì đâu. Tôi chợt nhớ ta. Nếu chi viện kịp thời thì đêm nay đưa bộ đội lên chốt dễ dàng. Về đêm có điều kiện làm lại trận địa. Chắc gì thằng địch nó ở lại ban đêm vì không có hầm trú ẩn.
Tôi nói:
- Các anh điện về sở chỉ huy giúp. Đề nghị trên cho thêm người chi viện, một mình tôi không giữ nổi chốt. Bộ đội đã hy sinh hết. Mình tôi là người cuối cùng.
Tôi xin nước uống. Họ nói đã hết nước và chịu khát từ lâu. Nói rằng tôi ngồi đây. Đợi họ đi lấy nước uống. Nhưng khi cơn khát đang giày vò. Đã phải uống nước tiểu cả ngày rồi. Ngồi đây đợi thì sốt ruột, chịu sao nổi. Tôi liền giành phần đi lấy nước.
Tụt vách đá. Lao bừa trong đám gai góc, sò sệt lầm mò dưới khe về đêm tối như hũ nút, ngổn ngang những cây đổ vì bom pháo. Thời khi có cảm giác mát lạnh dưới gan bàn chân. Nước đây rồi. Chẳng kể gì bẩn sạch, tôi bò sát đất, vục mặt xuống vũng nước chỉ lai láng, uống một hơi đã đời. Đứng dậy nhổ hết lá mục bùn đất trong miệng, rồi mới lần sờ vào phía bên trong. Vũng nước sâu hơn. Chảy ra từ lòng núi. Tôi tiếp tục uống cho thỏa thích. Cho bõ nhưng cơn khát cháy họng phải uống nước tiểu. Tôi múc một can nước đầy. Xách lên tới khỏi bờ khe, giơ lên cao mà nhìn anh sáng mờ của trăng thượng tuần. Thấy nước cũng đục ngầu như nước cà fê. Vậy mà 2 người lính thông tin vẫn uống ngon lành. Người lính thông tin có tuổi. Tên Hạng, nói:
- Sở chỉ huy trung đoàn đã nhận được điện của cậu, biểu dương tinh thần chiến đấu của cậu. Nội trong đêm nay sẽ có chi viện. hai chúng tớ và cậu tiếp tục ở lại để chờ chi viện.
Người lính ít tuổi tên Bội. Anh Hạng trực máy, anh Bội gác, họ giục tôi đi ngủ, nếu đói thì lại ăn. Tôi nhờ họ khoảng nửa đêm báo thức. Vì tôi tự cho phép mình chỉ được “giải lao”: thôi. Chưa thể nghỉ ngơi được.
 
Hạng D
29/5/12
1.201
27
48
12
Re:Nhật ký cao điểm 384

Bộ đội việt nam giỏi quá. Sau này nếu tàu đập việt nam thì chẳng cần nước nào giúp, đặc biệt là quân us vì việt nam đã đánh thắng 2 tên thực dân và đế quốc sen đầm quốc tế hung hăng và mạnh nhất thế giới
 
Hạng C
25/11/11
655
826
93
vinhomecitys.com
Re:Nhật ký cao điểm 384

Phần kết

Tôi rúc vào vách hầm. Nằm ngủ, có người lính thông tin gác cho giấc ngủ của mình. Cảm thấy thấy rất hối hận vì đã trót nặng lời với họ. Cầu mong các anh ấy thông cảm. Cũng vì nhiệm vụ mà thôi.
Nửa đêm, họ đánh thức tôi dậy. Nghĩ đến chốt, tôi bừng tỉnh. Còn Toán, chưa rõ ra sao. Tôi phải trở lại xác minh cụ thể. Không thể yên thân một mình được. Một mình tôi trở lại chốt, trên đỉnh đồi toan hoang xơ xác. Không 1 tiếng dế kêu, không một động tĩnh nhỏ. Liệu thằng địch có trên đồi không. Tôi lăm lăm khẩu súng trong tay. Nếu có động sẽ dễ phản ứng hơn vì ban đêm. Tôi nhặt những hòn đất nhỏ, ném về nhiều phía. Không có gì. Xác anh Liễu, anh Soạn vẫn nguyên. Toán đã hy sinh. Có lẽ hy sinh vì quả đạn nổ khi tôi bị văng xuống hố bom. Trở lại tổ thông tin, tôi và anh Bội bàn và nhận định:
- Địch không ở lại trận địa vì: Một, nó tưởng ta rút đi, bẫy nó để dập pháo. Hai: hầm trú ẩn và hầm chiến đấu hỏng hết. Nó ở lại ban đêm sẽ bất lợi nếu nó rút. Điều kiện này, đưa bộ đội lên thuận lợi vô cùng. Tôi cũng thêm sốt ruột vì chờ đợi.
Mai rồi, đã gần sáng vẫn không thấy gì. Chúng tôi bàn: Tạm rút xuống chân chốt, nơi bếp anh nuôi, không thể ở đây giữa ban ngày được, định gì thì xuống đó liệu tiếp.
Tới bếp anh nuôi, thấy chính trị viên Truân và bộ phận chi viện ngồi đó, nói rằng đợi khẩu cối 61. Trời ơi, họ có biết tôi mong họ như thế nào không ? Trong lúc tôi chiến đấu đơn độc lẻ loi thì họ vẫn ung dung thế này đây. Là chiến binh, chiến đấu không chỉ bằng ý chí, bằng lòng dũng cảm, bằng lòng trung thành với Tổ quốc nhân dân, còn phải bằng cả lương tâm trung thực nữa kia. Kẻ hèn nhát đã khốn nạn tới mức vô nhân đạo, bỏ mặc đồng đội gặp khó khăn. Đồng đội chết hết vẫn làm ngơ còn biện bạch ra lý do để hợp lý tình huống. Tránh đòn trừng phạt của kỷ luật quân đội. Giữa những đồng đội đã hy sinh so với hạng người này, sao mà khác xa đến vậy, trái ngược đến vậy. Song tôi phải im, nghĩ đến bài học kiểu tối hôm qua với anh Bội, anh Hạng… vì tôi chỉ là binh nhì, “thắng” sao được lý luận của thủ trưởng cao cấp nhất đại đội.
Hỏi tôi về tình hình chốt xong rồi chính trị viên Truân tuyên bố rút. Đánh hay rút là do ông Truân quyết định, ông Truân chịu trách nhiệm. Tôi chỉ là binh nhì, nào tôi có “thẩm quyền” gì lúc này được nữa. Tôi đành chịu lỗi với 7 liệt sỹ, 7 người đồng đội thân yêu đã vĩnh viễn hóa thân vào long đất, nằm lại với ngọn đồi 384. Những đồng đội của tôi đã sống anh dũng, chết vẻ vang cho tổ quốc, non sông, cho sự nghiệp giải phóng miền Nam. Mà phải phơi xương trên ngọn đồi, ngoài tôi ra không ai biết, không ai chôn cất.
Nỗi xót xa day dứt này chỉ có tôi – một chiến binh – một tay súng đã kề vai sát cánh, đồng cam cộng khổ, chiến đấu cùng các anh mới phải trực tiếp gánh chịu trước trách nhiệm tình đồng đội mà thôi.
Câu chuyện về ngọn đồi 384 và kết cục là như thế đấy. Chỉ có những ai lính chiến trường đã trải qua những ngày khói lửa mới hiểu và đồng cảm cho những suy tư day dứt của tôi – một chiến binh nặng tình với đồng đội và mãi mãi khắc sâu trong ký ức kỷ niệm chiến trường.
Phải sống, chiến đấu, chịu đựng trong những ngày khói lửa chiến trận mới thấy được vị đắng của chiến tranh và hiểu hết được nghĩa thật của CHIẾN TRANH là thế nào.
Sau những ngày khói lửa sống, chiến đấu trên cao điểm 384 đã cho tôi bài học lớn của người lính giải phóng quân trên chiến hào diệt Mỹ.
- Sống căm thù, sống yêu thương.
Tôi đã từng nổ súng, xông pha qua nhiều trận đánh trên chiến trường Bình Định – Gia Lai, nhưng kỷ niệm về cao điểm trận địa và những đồng đội thân yêu đã anh dũng hy sinh thì không bao giờ quên được. Những dòng nhật ký trên đây để nhớ về kỷ niệm ngày khói lửa. Như để cáo lỗi với 8 người đồng đội thân yêu, cũng là để thắp lên một nén nhang trước linh hồn các anh – những con người mà tôi rất cảm kích tôn thờ. Trước những tâm hồn cao thượng, nguyện sống xứng đáng trước các anh, quyết không làm hổ thẹn danh dự đồng chí của các anh.
Vì tình đồng chí, đồng đội là thiêng liêng cao cả. Sau chiến tranh, tôi may mắn trở về. Thầm hứa sẽ làm nốt những việc mà trong chiến tranh không làm được: đưa hài cốt các anh về quê hương. Có làm được điều đó tôi mới hoàn tấy nghĩa vụ trách nhiệm tình đồng đội. Vì món nợ tình đồng đội thì không lấy gì trả được.
Mãi mãi nhớ về kỷ niệm 10 ngày đêm sống, chiến đấu trên cao điểm 384 và 8 đồng đội thân yêu đã anh dũng hy sinh nằm lại với ngọn đồi:
Nguyễn Tiến Liễu, Đồng Văn Soạn, Nông Văn Thu, Nguyễn Văn Du, Kiều Minh Toán, Hà Văn Bình, Đào Duy Hiển, Trần Văn Chính


---HẾT---
Nguồn: https://www.facebook.com/WarComissar