Ngày 15 tháng 4 năm 1972
Sau một đêm thức trắng và lao động cật lực, tôi đã mệt vô cùng. Vậy là đời lính, tôi đã “nếm” đủ gian truân – gian lao – khổ hạnh - ác liệt. Cái chết đe doạ, cảnh sống, chiến đấu nơi chiến trường đang như thách, như hành hạ một thằng lính mới đầy tuổi quân như tôi.
Mệt – thèm ngủ – khát nước. Nhưng lại không thèm ăn. Anh nuôi đưa cơm lên, ngửi cơm, thức ăn đều khét nùi thuốc đạn. Và cơm ăn, cũng chỉ thấy ăn vị đắng của thuốc đạn. Vì lửa khỏi chiến trận đã “nhuộm toàn bộ thân thể tôi”. Bom đạn chiến đấu chưa giết được tôi nhưng đã nhiễu lên toàn bộ môi trường tôi đang sống.
Nhìn chung tôi uể oải nhai cơm. Anh Bóng nuôi quân chỉ lắc đầu. Anh Liễu bảo “Hãy cố mà ăn đi các em”. Ta phải xác định, ăn cũng là việc rất khó nên phải cố, như đã cố làm bao việc khác, phải ăn no mới có đủ sức mà trụ bám. Nếu không ăn được thì đứng nóigì đến quyết tâm giữ chốt nữa”.
Biết vậy, nhưng không thể cố được. Lúc này, việc ăn cực kỳ khó, chúng tôi phải nhăn nhó mà “nhét” cơm vào bụng. Cơm như bị cực hình trong bữa ăn. Anh Liễu, anh Soạn động viên mấy chúng tôi cũng chỉ ăn một cách chiếu lệ. Rồi kiếm cớ chuồn. Nhưng nước uống thì thêm uống nhiều, nên càng dễ mệt.
Trong trạng thái sức khoẻ mỏi mệt, nhưng khi nghĩ tới nhiệm vụ chốt giữ và vị trí của 1 thằng lính chiến đang có mặt giữa chiến trường, đã từng sinh tử nhiều phen với thằng địch, đã từng đùa bỡn với thần chết. Là thống lĩnh chỉ được phép tiến không thể lùi, chỉ được phép chiến thắng không được đầu hàng – chiến bại. Nghĩ tới điều đó, tôi thấy mình cần phải tỉnh táo – phải tỉnh táo – phải sống khắc phục khó khăn để chiến đấu. Phải chiến đấu để bảo vệ danh dự là thằng lính chiến. Không thể khác được.
Tôi ngồi cảnh giới giữa tan hoang xơ xác của trận địa. Nguỵ trang lên người bằng cách: đái vào đất bột, xoa lên đầu, lên người cho hợp màu đất trận địa. Điều khó nhất lúc này là chống buồn ngủ. Càng ngồi yên, không hoạt động càng dễ ngủ. Tưởng vẫn còn tỉnh mà đã ngủ từ khi nào mới nguy hiểm chứ.
Mọi khi, chúng tôi thường chống buồn ngủ bằng cách: thả kiến bọ nẹt vào người cho nó đốt, cái đau sẽ khiến ta giật bắn người lên, tỉnh hẳn ra. Nhưng bây giờ, cách ấy cũng vô hiệu, chỉ đau ngứa nhất thời mà không giảm được thèm ngủ. Vả lại bom đạn Mỹ đã huỷ diệt sự sống của con côn trùng. Kiếm làm sao được con kiến ở đây nữa. Thứ dễ kiếm ở đây chỉ có mảnh đạn và cát tút mà thôi.
Kình ! Kình ! Kình!
Pháo địch đề ra đầu nòng nghe rất xa. Nhưng tiếng rất xé vải đã đến.
Mặt đất rung chuyển, khói táp vào mũi, vào miệng đến ngạt thở, cuồn cuộn trong hầm. Trời đất bỗng tối sập nhu hù nút.
- Nó bắn pháo bầy vào mình rồi, rút hết vào hầm đi (vì rằng mọi ngày, khi địch bắn pháo, ném bom hoặc bắn rốc két vào hầm tránh vẫn phải dè chừng thằng Nam Triều Tiên. Biết đâu không chừng nó lấp ló, đôi khi ta rút vào hầm là bí mật chiến trận địa.
Trong sự khốc liệt đến khủng khiếp của trận oanh tạc bằng pháo bầy. Mà anh em chúng tôi quen gọi là “Dàn nhạc Tân Tây Lan”. Toàn bộ là màu đen của màn đêm nhằng nhịt những tia chớp, tạo ra những luồng gió táp khỏi tiếp tục vào trong hầm, sau mỗi phát đạn nổ. Trời rung đất chuyển. Chúng tôi chỉ còn biết, bịt chặt 2 lỗ tai mà chịu đựng sống chết phụ thuộc vào chiều dày của nóc hầm, phụ thuộc vào rủi nữa mà thôi. Từ hôm qua đã nghe phổ biến:
Địch tăng cường nhiều pháo hạng nặng vào 2 trận địa pháo: Bình Tân và vườn mít. Ngoài ra nó còn tăng cường thêm trận địa pháo bầy từ hạm đội ngoài biển. Trận địa pháo bầy có từ 35 – 40 khẩu. Mỗi khẩu bắn 3 phát trong 1 phút. Mỗi trận oanh tặc chúng bắn từ 25 – 30 phút. Tính sơ cũng biết mức công phá ra sao rồi.
Rồi trận oanh tạc bằng pháo bầy cũng phải kết thúc, đất đá trên đồi sau bao lần xới, nhào tưởng đã nhuyễn thành bột, khốc liệt đến tột cùng. Sang trận địa của chúng tôi nằm ở vị trí đỉnh đồi. Dù đã nhiều lần bị oanh tạc trong khốc liệt. Cơ bản sập hỏng một số hầm, nhưng vẫn khắc phục được. Số hầm còn lại vẫn bảo vệ an toàn cho tập thể chốt, trong cách trận oanh tạc. Có lần anh Bình y tá nói với tôi:
- Ngọn đồi 384 vừa cao vừa nhọn, bọn địch bắn vào trận địa của ta thật khó, vì trận địa nằm ở đỉnh đồi. Địch ngắm vào đỉnh thì khi bắn quả đạn sẽ dễ dàng vọt qua đỉnh, thi thoảng lắm mới có quả đạn “rót” vào được mà thôi. Muốn cho ngọn đồi có đạn nổ thì chỉ còn cách, bọn chúng ngắm vào lưng chừng đồi mà thôi. Mà điều đó thì chúng lại không muốn. Cũng như ta ngắm vào ngọn cây cọt mà bắn đi. Trăm phát giỏi lắm trúng 3 – 4 phát là cùng. Nguyên nhân chính làm làm cho đạn địch khó giết nổi anh em mình là thế đó. Qua trận pháo bầy, tưởng được “xả hơi” nhưng bọn trực thăng lại tới bắn phá.
Du bảo “Trực thăng bắn thì ngủ được rồi, nóc hầm của mình dày, đảm bảo thách thằng trực thăng cũng chẳng làm gì được mà lo.
Dù lo hay không lo thì độ dày của nóc hầm cũng chỉ đến mức ấy là cùng. Cũng nên ngủ thì hơn vì đây là thời cơ tốt nhất cho giấc ngủ, không có ai ngăn cản kia mà. Tắt tiếng trực thăng, tôi chạy sang hầm của Bình – Hiển xin thuốc lá hút, thấy trong hầm có cả “Khương – 3 người đang ăn lương khô “tạp phẩm” bằng: ca cao + sữa bột + Trứng bột + Đường + Bột ngô rang trộn đều. Mỗi người cuộn một mảnh giấy nhỏ làm “Cùi dìa” xúc ăn ngon lành, thấy vậy vừa ngộ, vừa vui, tôi cũng ngồi ăn luôn, chợt anh Liễu xuất hiện nơi cửa nghiêm nét mặt anh quát:
Ai cho các anh cụm lại ở đây. Làm thằng lính trong chiến tranh sao ngu vậy. Khẩn trương giải tán ai về hầm nấy, không nhưng gì cả. Khương đứng dậy ra trước tôi cũng lũi lũi chuồn vì anh Liễu đã mắng thì không còn là bình thường nữa.
Địch lại tiếp tục oanh tạc. Nghe tiếng đạn bay, đạn nổ có gì khang khác, là lạ, - đục - nặng - trần.
Nhưng rồi tôi cũng không thể ngủ tiếp được nữa, vì mức độ bắn của địch đã tăng lên, dồn dập hơn, mạnh mẽ hơn, đạn nổ cấp tập vào trận địa, khói xộc vào, cuồn cuộn trong hầm ngột ngạt, khó chịu. Anh Liễu lầm bầm:
- Chỉ cần thiếu bom nguyên tử là chúng nó chưa bắn nữa mà thôi.
Oanh tạc suốt buổi sáng, bằng nhiều khẩu đạn, chán rồi chúng cũng phải đi ra. Khói tan dần, không khí sáng sủa của buổi trưa trên trận chốt, tôi cầm súng trở lại vị trí. Bộ cảnh đồi 384 lại một lần nữa đổi thay. Đất thì được moi từ dưới lòng hố bom, khi mới còn nguyên màu vàng, nay đã chuyển sang màu đen, màu đen của thuốc đạn, của khói do hàng ngàn quả pháo nổ mà nhuộm nên. Đó đây lửa vẫn còn cháy trên những bãi cỏ gianh còn sót lại sau trận oanh tạc. Một không gian đầy chết chóc và hừng hực nóng. Cộng với cái nắng nóng đầu hè, cộng với mùi thuốc lẫn mùi xác chết thối khiến càng nóng thêm. Trên đỉnh núi cao mà lúc này cũng không hề có một cơn gió. Cái không khí yên ả trên chốt cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Bọn giặc lại tấn công.
Chốt đã kiệt sức cả đi về những trận oanh tạc bằng pháo. Chúng đưa đội quân công tử bột Nam Triều Tiên. Những tên lính to, khá giỏi võ ầm ầm xông lên, hò hét áp đảo tưởng rằng nuốt chửng chúng tôi trong chốc lát.
Vẫn là đại liên bắn kiềm chế cho bộ binh bọn lính cứ lũi lũi hành tiến theo đội hình “rích rắc”. Đạn đại liên nổ toang toác trên đầu. Tới tầm “chắc ăn” đại liên tắt đột ngột, bọn lính ầm ầm xông lên, tưởng có thể giàn hàng ngang nhảy xuống giao thông hào của chúng tôi trong tức khắc.
Song, cũng chính là lúc chúng tôi nhất loạt nổ súng, bị đánh bất ngờ chúng không thể nằm tại trên mặt đất mà bắn trả được. Trong cơn hoảng loạn, chúng bắt buộc phải lăn xuống hố bom tránh đạn và chiến thuật “mưa lựu đạn” của chúng tôi lại được thực hiện triệt để.
Quả bom Mỹ – Chỉ nguy hiểm đe doạ chúng tôi từ lúc chưa nổ tới lúc nổ. Nổ xong rồi nó lại trở thành cái bẫy của chúng tôi tạo ra một loại mồ chôn rất hữu hiệu cho lũ quân xâm lược. Triền núi thoai thoải trước trận địa, nội bọn Nam Triều Tiên phía Sô-Đô tiến sang, dù muốn hay không muốn cũng phải “tập kết” tại đây để đối phó với trận địa chốt. Song vì nôn nóng muốn diệt chúng tôi ngay nên Mỹ đã dốc vào đây cả màn là bom tiêu diệt đến cả sự sống của con côn trùng. Nên nơi ấy trở thành cái túi đựng bom, đựng đạn của bọn Mỹ. Giờ đây chúng tôi lại biến nó thành cái bẫy diệt lũ Nam Triều Tiên. Tương kế tựu kế là thế đấy.
Anh Liễu bảo:
Cũng thoả mãn cho thằng Thu suốt mấy hôm nay nó vẫn nguyền rủa thằng Mỹ rập pháo, làm hỏng hết bãi mìn nó “bố” trước trận địa. Nay thì nó đã “đền” cho cái bãi bom này rồi tha hồ mà diệt bằng lựu đạn nhé.
Kình ! Kình ! Kình!
Lại pháo, thằng lính bộ bị ăn đòn thì thằng pháo lại tiếp tục. Rõ ràng là thằng lính tỏ ra kém cỏi. Không còn khả năng chiến đấu “dứt điểm”. Chúng nó chỉ ỷ vào hỏa lực mà thôi.
Pháo từ Bình Tân bắn rất mạnh, cấp tập liên hồi vào trận địa. Đồi 384 lại một lần chìm trong biển lửa. Ngồi trong hầm tránh pháo, song mắt vẫn phải quan sát bên ngoài. Đề phòng pháo giấy, phải lao ra công sự đánh trả ngay. Tôi thấy anh Liễu chạy theo giao thông hào, tạt vào hầm của tổ tôi, gạt mồ hôi, nói:
- Nó bắn pháo khoan. Bọn này rất quỷ quyêt. Bắn pháo khoan vào trận sẽ phá sập hết hầm hào. Pháo khoan có tác dụng phá hủy hầm sâu. Quả đạn rúc sâu mới nổ, rất nguy hiểm cho hầm tránh pháo kiểu chúng tôi đang sử dụng hiện nay.
Sang chiều. Lũ Nam Triều Tiên lại tấn công. Bị đánh bật ra khỏi trận rồi chúng lại tổ chức 1 bọn khác, thay thế bọn trước đó. Có lẽ chúng chia thành nhiều tốp như vậy để tiếp sức cho nhau. Chúng tôi chỉ còn cách phát huy sức mạnh của vũ khí, giáng trả những đợt tấn công của chúng rất mãnh liệt. Kết quả của mỗi đợt chiến đấu: Số lượng xác giặc cứ tăng mãi lên. Tất cả các đợt tấn công của chúng đều bị bẻ gãy. 384 vẫn là của chúng tôi.
Sau một đêm thức trắng và lao động cật lực, tôi đã mệt vô cùng. Vậy là đời lính, tôi đã “nếm” đủ gian truân – gian lao – khổ hạnh - ác liệt. Cái chết đe doạ, cảnh sống, chiến đấu nơi chiến trường đang như thách, như hành hạ một thằng lính mới đầy tuổi quân như tôi.
Mệt – thèm ngủ – khát nước. Nhưng lại không thèm ăn. Anh nuôi đưa cơm lên, ngửi cơm, thức ăn đều khét nùi thuốc đạn. Và cơm ăn, cũng chỉ thấy ăn vị đắng của thuốc đạn. Vì lửa khỏi chiến trận đã “nhuộm toàn bộ thân thể tôi”. Bom đạn chiến đấu chưa giết được tôi nhưng đã nhiễu lên toàn bộ môi trường tôi đang sống.
Nhìn chung tôi uể oải nhai cơm. Anh Bóng nuôi quân chỉ lắc đầu. Anh Liễu bảo “Hãy cố mà ăn đi các em”. Ta phải xác định, ăn cũng là việc rất khó nên phải cố, như đã cố làm bao việc khác, phải ăn no mới có đủ sức mà trụ bám. Nếu không ăn được thì đứng nóigì đến quyết tâm giữ chốt nữa”.
Biết vậy, nhưng không thể cố được. Lúc này, việc ăn cực kỳ khó, chúng tôi phải nhăn nhó mà “nhét” cơm vào bụng. Cơm như bị cực hình trong bữa ăn. Anh Liễu, anh Soạn động viên mấy chúng tôi cũng chỉ ăn một cách chiếu lệ. Rồi kiếm cớ chuồn. Nhưng nước uống thì thêm uống nhiều, nên càng dễ mệt.
Trong trạng thái sức khoẻ mỏi mệt, nhưng khi nghĩ tới nhiệm vụ chốt giữ và vị trí của 1 thằng lính chiến đang có mặt giữa chiến trường, đã từng sinh tử nhiều phen với thằng địch, đã từng đùa bỡn với thần chết. Là thống lĩnh chỉ được phép tiến không thể lùi, chỉ được phép chiến thắng không được đầu hàng – chiến bại. Nghĩ tới điều đó, tôi thấy mình cần phải tỉnh táo – phải tỉnh táo – phải sống khắc phục khó khăn để chiến đấu. Phải chiến đấu để bảo vệ danh dự là thằng lính chiến. Không thể khác được.
Tôi ngồi cảnh giới giữa tan hoang xơ xác của trận địa. Nguỵ trang lên người bằng cách: đái vào đất bột, xoa lên đầu, lên người cho hợp màu đất trận địa. Điều khó nhất lúc này là chống buồn ngủ. Càng ngồi yên, không hoạt động càng dễ ngủ. Tưởng vẫn còn tỉnh mà đã ngủ từ khi nào mới nguy hiểm chứ.
Mọi khi, chúng tôi thường chống buồn ngủ bằng cách: thả kiến bọ nẹt vào người cho nó đốt, cái đau sẽ khiến ta giật bắn người lên, tỉnh hẳn ra. Nhưng bây giờ, cách ấy cũng vô hiệu, chỉ đau ngứa nhất thời mà không giảm được thèm ngủ. Vả lại bom đạn Mỹ đã huỷ diệt sự sống của con côn trùng. Kiếm làm sao được con kiến ở đây nữa. Thứ dễ kiếm ở đây chỉ có mảnh đạn và cát tút mà thôi.
Kình ! Kình ! Kình!
Pháo địch đề ra đầu nòng nghe rất xa. Nhưng tiếng rất xé vải đã đến.
Mặt đất rung chuyển, khói táp vào mũi, vào miệng đến ngạt thở, cuồn cuộn trong hầm. Trời đất bỗng tối sập nhu hù nút.
- Nó bắn pháo bầy vào mình rồi, rút hết vào hầm đi (vì rằng mọi ngày, khi địch bắn pháo, ném bom hoặc bắn rốc két vào hầm tránh vẫn phải dè chừng thằng Nam Triều Tiên. Biết đâu không chừng nó lấp ló, đôi khi ta rút vào hầm là bí mật chiến trận địa.
Trong sự khốc liệt đến khủng khiếp của trận oanh tạc bằng pháo bầy. Mà anh em chúng tôi quen gọi là “Dàn nhạc Tân Tây Lan”. Toàn bộ là màu đen của màn đêm nhằng nhịt những tia chớp, tạo ra những luồng gió táp khỏi tiếp tục vào trong hầm, sau mỗi phát đạn nổ. Trời rung đất chuyển. Chúng tôi chỉ còn biết, bịt chặt 2 lỗ tai mà chịu đựng sống chết phụ thuộc vào chiều dày của nóc hầm, phụ thuộc vào rủi nữa mà thôi. Từ hôm qua đã nghe phổ biến:
Địch tăng cường nhiều pháo hạng nặng vào 2 trận địa pháo: Bình Tân và vườn mít. Ngoài ra nó còn tăng cường thêm trận địa pháo bầy từ hạm đội ngoài biển. Trận địa pháo bầy có từ 35 – 40 khẩu. Mỗi khẩu bắn 3 phát trong 1 phút. Mỗi trận oanh tặc chúng bắn từ 25 – 30 phút. Tính sơ cũng biết mức công phá ra sao rồi.
Rồi trận oanh tạc bằng pháo bầy cũng phải kết thúc, đất đá trên đồi sau bao lần xới, nhào tưởng đã nhuyễn thành bột, khốc liệt đến tột cùng. Sang trận địa của chúng tôi nằm ở vị trí đỉnh đồi. Dù đã nhiều lần bị oanh tạc trong khốc liệt. Cơ bản sập hỏng một số hầm, nhưng vẫn khắc phục được. Số hầm còn lại vẫn bảo vệ an toàn cho tập thể chốt, trong cách trận oanh tạc. Có lần anh Bình y tá nói với tôi:
- Ngọn đồi 384 vừa cao vừa nhọn, bọn địch bắn vào trận địa của ta thật khó, vì trận địa nằm ở đỉnh đồi. Địch ngắm vào đỉnh thì khi bắn quả đạn sẽ dễ dàng vọt qua đỉnh, thi thoảng lắm mới có quả đạn “rót” vào được mà thôi. Muốn cho ngọn đồi có đạn nổ thì chỉ còn cách, bọn chúng ngắm vào lưng chừng đồi mà thôi. Mà điều đó thì chúng lại không muốn. Cũng như ta ngắm vào ngọn cây cọt mà bắn đi. Trăm phát giỏi lắm trúng 3 – 4 phát là cùng. Nguyên nhân chính làm làm cho đạn địch khó giết nổi anh em mình là thế đó. Qua trận pháo bầy, tưởng được “xả hơi” nhưng bọn trực thăng lại tới bắn phá.
Du bảo “Trực thăng bắn thì ngủ được rồi, nóc hầm của mình dày, đảm bảo thách thằng trực thăng cũng chẳng làm gì được mà lo.
Dù lo hay không lo thì độ dày của nóc hầm cũng chỉ đến mức ấy là cùng. Cũng nên ngủ thì hơn vì đây là thời cơ tốt nhất cho giấc ngủ, không có ai ngăn cản kia mà. Tắt tiếng trực thăng, tôi chạy sang hầm của Bình – Hiển xin thuốc lá hút, thấy trong hầm có cả “Khương – 3 người đang ăn lương khô “tạp phẩm” bằng: ca cao + sữa bột + Trứng bột + Đường + Bột ngô rang trộn đều. Mỗi người cuộn một mảnh giấy nhỏ làm “Cùi dìa” xúc ăn ngon lành, thấy vậy vừa ngộ, vừa vui, tôi cũng ngồi ăn luôn, chợt anh Liễu xuất hiện nơi cửa nghiêm nét mặt anh quát:
Ai cho các anh cụm lại ở đây. Làm thằng lính trong chiến tranh sao ngu vậy. Khẩn trương giải tán ai về hầm nấy, không nhưng gì cả. Khương đứng dậy ra trước tôi cũng lũi lũi chuồn vì anh Liễu đã mắng thì không còn là bình thường nữa.
Địch lại tiếp tục oanh tạc. Nghe tiếng đạn bay, đạn nổ có gì khang khác, là lạ, - đục - nặng - trần.
Nhưng rồi tôi cũng không thể ngủ tiếp được nữa, vì mức độ bắn của địch đã tăng lên, dồn dập hơn, mạnh mẽ hơn, đạn nổ cấp tập vào trận địa, khói xộc vào, cuồn cuộn trong hầm ngột ngạt, khó chịu. Anh Liễu lầm bầm:
- Chỉ cần thiếu bom nguyên tử là chúng nó chưa bắn nữa mà thôi.
Oanh tạc suốt buổi sáng, bằng nhiều khẩu đạn, chán rồi chúng cũng phải đi ra. Khói tan dần, không khí sáng sủa của buổi trưa trên trận chốt, tôi cầm súng trở lại vị trí. Bộ cảnh đồi 384 lại một lần nữa đổi thay. Đất thì được moi từ dưới lòng hố bom, khi mới còn nguyên màu vàng, nay đã chuyển sang màu đen, màu đen của thuốc đạn, của khói do hàng ngàn quả pháo nổ mà nhuộm nên. Đó đây lửa vẫn còn cháy trên những bãi cỏ gianh còn sót lại sau trận oanh tạc. Một không gian đầy chết chóc và hừng hực nóng. Cộng với cái nắng nóng đầu hè, cộng với mùi thuốc lẫn mùi xác chết thối khiến càng nóng thêm. Trên đỉnh núi cao mà lúc này cũng không hề có một cơn gió. Cái không khí yên ả trên chốt cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Bọn giặc lại tấn công.
Chốt đã kiệt sức cả đi về những trận oanh tạc bằng pháo. Chúng đưa đội quân công tử bột Nam Triều Tiên. Những tên lính to, khá giỏi võ ầm ầm xông lên, hò hét áp đảo tưởng rằng nuốt chửng chúng tôi trong chốc lát.
Vẫn là đại liên bắn kiềm chế cho bộ binh bọn lính cứ lũi lũi hành tiến theo đội hình “rích rắc”. Đạn đại liên nổ toang toác trên đầu. Tới tầm “chắc ăn” đại liên tắt đột ngột, bọn lính ầm ầm xông lên, tưởng có thể giàn hàng ngang nhảy xuống giao thông hào của chúng tôi trong tức khắc.
Song, cũng chính là lúc chúng tôi nhất loạt nổ súng, bị đánh bất ngờ chúng không thể nằm tại trên mặt đất mà bắn trả được. Trong cơn hoảng loạn, chúng bắt buộc phải lăn xuống hố bom tránh đạn và chiến thuật “mưa lựu đạn” của chúng tôi lại được thực hiện triệt để.
Quả bom Mỹ – Chỉ nguy hiểm đe doạ chúng tôi từ lúc chưa nổ tới lúc nổ. Nổ xong rồi nó lại trở thành cái bẫy của chúng tôi tạo ra một loại mồ chôn rất hữu hiệu cho lũ quân xâm lược. Triền núi thoai thoải trước trận địa, nội bọn Nam Triều Tiên phía Sô-Đô tiến sang, dù muốn hay không muốn cũng phải “tập kết” tại đây để đối phó với trận địa chốt. Song vì nôn nóng muốn diệt chúng tôi ngay nên Mỹ đã dốc vào đây cả màn là bom tiêu diệt đến cả sự sống của con côn trùng. Nên nơi ấy trở thành cái túi đựng bom, đựng đạn của bọn Mỹ. Giờ đây chúng tôi lại biến nó thành cái bẫy diệt lũ Nam Triều Tiên. Tương kế tựu kế là thế đấy.
Anh Liễu bảo:
Cũng thoả mãn cho thằng Thu suốt mấy hôm nay nó vẫn nguyền rủa thằng Mỹ rập pháo, làm hỏng hết bãi mìn nó “bố” trước trận địa. Nay thì nó đã “đền” cho cái bãi bom này rồi tha hồ mà diệt bằng lựu đạn nhé.
Kình ! Kình ! Kình!
Lại pháo, thằng lính bộ bị ăn đòn thì thằng pháo lại tiếp tục. Rõ ràng là thằng lính tỏ ra kém cỏi. Không còn khả năng chiến đấu “dứt điểm”. Chúng nó chỉ ỷ vào hỏa lực mà thôi.
Pháo từ Bình Tân bắn rất mạnh, cấp tập liên hồi vào trận địa. Đồi 384 lại một lần chìm trong biển lửa. Ngồi trong hầm tránh pháo, song mắt vẫn phải quan sát bên ngoài. Đề phòng pháo giấy, phải lao ra công sự đánh trả ngay. Tôi thấy anh Liễu chạy theo giao thông hào, tạt vào hầm của tổ tôi, gạt mồ hôi, nói:
- Nó bắn pháo khoan. Bọn này rất quỷ quyêt. Bắn pháo khoan vào trận sẽ phá sập hết hầm hào. Pháo khoan có tác dụng phá hủy hầm sâu. Quả đạn rúc sâu mới nổ, rất nguy hiểm cho hầm tránh pháo kiểu chúng tôi đang sử dụng hiện nay.
Sang chiều. Lũ Nam Triều Tiên lại tấn công. Bị đánh bật ra khỏi trận rồi chúng lại tổ chức 1 bọn khác, thay thế bọn trước đó. Có lẽ chúng chia thành nhiều tốp như vậy để tiếp sức cho nhau. Chúng tôi chỉ còn cách phát huy sức mạnh của vũ khí, giáng trả những đợt tấn công của chúng rất mãnh liệt. Kết quả của mỗi đợt chiến đấu: Số lượng xác giặc cứ tăng mãi lên. Tất cả các đợt tấn công của chúng đều bị bẻ gãy. 384 vẫn là của chúng tôi.