Status
Không mở trả lời sau này.
Tập Lái
15/10/06
19
27
0
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Trích đoạn: phuni56

Bạn Airbus thân mến,
Vậy là tụi mình cùng chiến hào rồi, tụi tui thuộc D2 - E GĐ. phối thuộc F5, cùng phục vụ có liên đội Quyết Thắng của LL-TNXP TP.HCM G-4 (General fourth)
Hoan hô @phuni56, tôi ở K6-Q16-F5 (tức "Sư nằm - QK bể"), cùng phục vụ có tăng cường TĐ 1 TNXP cán thương tải đạn.
Cám ơn ôtô Saigon, nhờ đó mà gặp lại được bạn @phuni56.

....đạn bắn rất rát. Tôi nói với Hiệp : "Tiêu rồi Hiệp ơi! Không còn ai hết! Chạy về !". Thế là 2 anh em cung quay đầu chạy trở về con suối, nhưng hình như là bị lệch hướng vì tôi thấy không giống chỗ con suối lúc nãy mình chạy qua, có những bụi le. Kệ, cứ phi xuống đại, Hiệp chạy trước tôi phi xuống. Tôi nghe tiếng Hiệp nhảy xuống, vướn bụi cây và Bùm, khói xanh lè, thêm tiếng rên của Hiệp, thú thiệt tôi không còn chạy nổi, té xuống tại chỗ mà run quá trời run.
Hiệp rên càng to, lại chửi thề lung tung, rồi cứ kêu tên tôi um sùm. Hoảng quá tôi bò từ từ lại mép suối và trườn xuống từ từ.
Tôi thấy Hiệp nằm dưới nước, chân phải thì chỉ thấy được một khúc xương trắng chạy dài từ ống quyển đến đầu gối. Khi thấy tôi, nó nói "Chết tao rồi!". Tôi đi (suối chỉ sâu khoảng 50cm) đến chỗ nó nằm, quýnh quá không biết phải làm sao, trấn tỉnh lại, tôi cởi dây TB định thắt chỗ trên đầu gối nó lại, nhưng làm sao được, thế là xé đại cả tay áo (lúc đó chúng tôi xài đồ K74), thắt garô cho nó, rồi bắt đầu vừa diù nó đi mà 2 thằng cùng khóc, lúc đó đã khoảng 4g chiều.
Trước khi đi trận thì Đại đội trưởng có bảo là nếu đi lạc thì cứ mon theo co suối về phiá mặt trời lặn mà đi, vừa thăm dò và vừa nói mật mã "Hà Nôi" nếu bên kia trả lời "Saigon" là phe ta.
Theo lơì A. Chính ĐĐ trưởng, chúng tôi cứ men theo con suối mà đi, dọc đường nghe ôi thôi là tiếng rên từ trên bờ suối làm tụi tôi còn sợ hơn và khóc cũng càng nhiều hơn. Khi trời sụp tối thì tôi cảm thấy hình như là thằng Hiệp nó nặng hơn. Tôi từ từ bỏ nó xuống nước, thì thấy nó im re luôn, chắc là ổng xiủ rồi. Tôi lấy nước rửa mặt, rồi nói với nó : "Tao đở mày về, mày có chết thì cũng phù hộ cho tao về tới chỗ mình !" Rồi xóc nó lên đi tiếp, trên cổ thì đeo lòng thòng cây RPD và cây AK, đi được một đoạn thì nghe một tiếng "Ùm" đàng sau lưng, giật mình quay lại, té xuống nước luôn, hóa ra là 1 anh nhà mình bị thương, bị bỏ lại trên bờ suối, khi nghe tiếng bì bởm ở dưới nước thì cũng liều mạng lăn xuống kếu giúp.
Tay này cũng lính NV (tên Kim) cùng học khóa D30 ở Long Giao, không hiểu bị thế nào mà mất gần nguyên một bên mông, còn bàn tay trái thì mất gần phân nữa, hoá ra anh này xài B40, lúc nạp đạn vào hứng quá bóp cò luôn, thế là khi trái đạn chạy ra, xòe cánh thì sẳn đó tiện mấy ngón tay của ảnh luôn. Kim nhờ tôi đeo cây B40 vào rồi cùng đi. Tôi gắt : "Dẹp mẹ nó luôn đi, đem về làm gì, mày bị thương chứ bình thường à ?"

Lúc này thì tôi đã đở sợ vì trong đầu cứ nghĩ là chuyến này mình chết rồi, chắc chắn là tử sĩ thôi, cứ theo con suối mà đi, vừa đi, thỉnh thoảng lại ngừng, rồi lại đi, vừa run vì sợ, vừa run vì đói và vừa run vì lạnh. Lâu lâu thì lại thì thào " Hà Nội", vậy mà chẳng có gì cả !

....xin lỗi các bác, tôi phải đưa cháu đi học thêm, chiều tối về sẽ hầu các bác tiếp. Cám ơn các bác đã xem.
 
Hạng B2
16/11/05
289
73
0
65
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Cái lão E - bớts nì, cắt "phân cảnh" còn ghê hơn cả tui với lão Phù nề nữa ... đọc mà hồi hộp bỏ m... 0 biết sao mà bạn Hiệp của lão dai sức thía, còn lão vừa vác RPD, vừa AK, lại còn dìu bạn lội dọc suối ... Phải E thì E k0 bị gì ..cũng tèo vì thở k0 nổi, ... ăn toàn củ mì với muối ... sức đâu mà chịu dai, chết tới đít ... họa may còn ráng nhảy ùm 1 cái ...chứ nhảy và rê vài 3 cái hoặc cả tiếng như bác thì E chịu rùi . Chắc bác phải to con lắm nên đvị mới cho ôm cây RPD ...

Lão E - bớts & Phù nề là dân chủ lực hay chính quy gì đó ... mới úynh chát dữ vậy, nghe kể kính nể quá, còn E hồi đó còn nhỏ, được dạy, tập luyện trong cứ là để sống sót ở vùng ven mà làm chuyện của mấy ổng trong nội thành, chứ mỗi khi có mặt trong cứ mà lúc đó có càn đột xuất là tên E luôn nằm trong nhóm phải rút trước tiên, đó là mệnh lệnh ... thằng nào kèo nhèo cho đi ra Miền Bắc XHCN học luôn, khỏi kèo nhèo ... E xém bị đi ra ngoải vào năm 1974, sắp bị đi còn phởn chí, còn 1bữa nữa lên đường, gặp mấy chú tập kết về kể chuyện ở ngoải, tởn luôn, tối về lên gặp thủ trưởng, khóc lóc thành khẩn .... quá trời luôn, mấy ổng tha cho (cũng chẳng phải tốt lành gì, sắp có chiến dịch lớn, toàn lính chính qui miền ngoài vô lại toàn con nhà "tân" chả biết đường đất gì ráo nên cần cái loại tụi E lắm lắm, vùng ven cũng được mà nội thành càng OK, k0 bao giờ dẫn mấy chú đi lạc để ăn đạn ...)

Nói thiệt là trong 4 năm tham gia đi thoát ly, E là thằng hiền nhứt, chưa từng, dù là lỡ tay trực tiếp bắn chết 1 người nào dù là lính VNCH hay Mỹ - bắn thì có, nhưng 0 quan tâm trúng hay trật, chạy trước đã, để đó cho mấy chú, đó là lịnh trên, cứ được lập đi lập lại khi vào cứ ... Chỉ có năm 1975, sau GP, khoản t6-75, tụi E phải đi xử 1 thằng "Chiêu hồi" ở Thủ Đức, k0 Tòa án, k0 giấy tờ, chỉ lệnh miệng . Lúc đó chính tay E và 2 thằng nữa cùng tổ là súng ngắm có ... đích, 1 loạt ... tan hoang cái ngực chết ngay, đạp xuống hố chôn luôn, k0 làm dấu gì cả . Về báo lại Đội trưởng, xong, chả có biên bản giấy tờ gì hết .

Lần đầu tiên, bắn người trực diện, rất run, nhưng nghe thủ trưởng nói lại, thằng này chỉ chooc giết AE mình nhiều lắm, k0 để nó sống được ! Mà nó cũng rất lì, suốt dọc đường đi, k0 nói hay kêu xin 1 câu . Tới chết cũng vậy, chắc tự biết số mình đã mạt ...
 
Tập Lái
15/10/06
19
27
0
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Trích đoạn: ThichMAZ

Cái lão E - bớts nì, cắt "phân cảnh" còn ghê hơn cả tui với lão Phù nề nữa ... đọc mà hồi hộp bỏ m... 0 biết sao mà bạn Hiệp của lão dai sức thía, còn lão vừa vác RPD, vừa AK, lại còn dìu bạn lội dọc suối ... Phải E thì E k0 bị gì ..cũng tèo vì thở k0 nổi, ... ăn toàn củ mì với muối ... sức đâu mà chịu dai, chết tới đít ... họa may còn ráng nhảy ùm 1 cái ...chứ nhảy và rê vài 3 cái hoặc cả tiếng như bác thì E chịu rùi . Chắc bác phải to con lắm nên đvị mới cho ôm cây RPD ...

Chính xác Bác Thichmaz, em cao 1m73, nặng 68Kg (lúc đó), còn bây giờ thì lên hàng 8 rồi.
Lúc ở chiến trường Tây Nam, khi vừa được chuyển từ Long Giao ra Xa Mát, đến cây số 165 thì toàn trung đoàn nghĩ lại ngoài nhà dân, đêm đó có lẽ là đêm khủng khiếp nhất trong đời em vì từ nhỏ chỉ biết chiến tranh qua màn ảnh thôi, họa lắm thì ở SG co nghe xe tháo gở bom mìn của Mỹ chạy hụ còi thôi, cả đêm ở đây cứ đùng đùng, phần thì ở đó chỉ có đèn dầu, phần thì nhớ nhà nữa !
Sáng sớm hôm sau, chúng em được anh nuôi phát cơm vắt với muối đậu, A trưởng thông báo là chuẩn bị hành quân, tư trang gọn nhẹ : ny lông, võng. Tụi em phải cho dân ở đó toàn bộ đồ còn lại gồm : chăn (mền), còn mùng thì nhẹ nên đem theo, nón cối cũng bị bỏ lại, chiếu, và các đồ linh tinh mà ở nhà tiếp tế khi lên thăm ở quân trường.
Sau khi sàn lọc, tụi em được phát mỗi đứa 1 trái lựu đạn cầu, rồi bắt đầu hành quân vô rừng. Đi thì miệt mài, hỏi khi nào tới thì được trả lời bằng giờ chứ không phải bằng cự ly.
Đi từ sáng (non-stop) đến tận xế chiều mới tới được cứ nằm ở khu vực (chắc cũng cách vài cây số) chốt CABP ở cầu 15
Tối đó mắc võng nằm, mà chắc chắn toàn bộ lính NV như em chẳng ai ngũ được, phần vì lạnh, phần vì sợ, và phần vì đã đi quá sâu, không còn hy vọng được về nhà. Đêm đó lại còn nghe tiếng súng và pháo rõ hơn đêm trước.
Sáng hôm sau, cũng cơm vắt, sau đó bắt đầu mới nhận vũ khí. Đến lượt em thì DĐ trưởng và quân khí không nói gì cả, chỉ chỉ cho em khẩu B40, B41, và 6 trái bắp chuối.
Em thấy không ổn vì nghe đồn bắn B40, B41 này dễ bị địch tiêu diệt trước lắm, đồng thời nghe nói bắng hết cơ số đạn dễ bị điếc hoặc chảy máu lỗ tai. Em bèn năn nỉ quá trời, xin AK, cùng lắm thì đi cặp với 1 người ôm cối tép (60 ly), nhưng không được chấp thuận, may sao lúc đó có 1 ông trinh sát QK chạy đến đưa thêm 1 RPD và 1 RPK, nói là của 2 em bị thương đã chuyển về phẩu tiền phương. Thế là em năn nỉ cho em cây RPK. Sếp không chịu, du di lắm là RPD, gồm 1 bánh trên súng, 2 bánh rời và một hộp đạn LX. Từ đó là em ôm RPD, còn thùng đạn của LX, đem về em khui ra, lấy cái hộp đó để nấu hà thủ ô và chùm bao để uống, còn đạn thì đào lỗ chôn luôn cho đở nặng.
Điều đặc biệt trong thời kỳ này là tụi em rất được sủng ái. Thỉnh thoảng thì được các đoàn thể ở SG gởi ra nào là thịt gà hộp (loại 1kg của Hà Lan), và nhu yếu phẩm thì hả hê (cứ vài ngày là 1 hộp sửa, 2, 3 gói Vàm cỏ hoặc Lao động), đường cũng vậy, cứ cách 1,2 ngày là 1kg đường.
Kể cả những lúc sau này chuyển về Kà Tum cũng vậy, khi ghé ngang Ngã Ba Đồng Ban, hay ở SB Kà Tum, đi đến đâu cũng được dân ở đó mời uống nước mía (những khu vực này người ta trồng rất nhiều miá), thuốc lá cũng vậy : khi mua thuốc "bốc lăng xe" (thuốc rê) mà người dân ở đó biết là mình là dân NV thì họ không chịu lấy tiền. Đó chính là những sự động viên rất cao quý từ những nghĩa cử như vậy, thế mới thấy lúc đó dân thương bộ đội như thế !

Sorry các bác nhé! Lại lạc sang chuyện khác rồi, nhưng mà hình như cũng chấp nhận được phải không, vì đây có thể được xem như là phần đầu của câu chuyện.
Tối nay em xin tiếp tục hầu các bác, nếu như các bác không phản đối. Cám ơn các Bác.
 
Hạng F
13/1/06
13.891
35.975
113
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

đó là mệnh lệnh ... thằng nào kèo nhèo cho đi ra Miền Bắc XHCN học luôn, khỏi kèo nhèo ... E xém bị đi ra ngoải vào năm 1974, sắp bị đi còn phởn chí, còn 1bữa nữa lên đường, gặp mấy chú tập kết về kể chuyện ở ngoải, tởn luôn, tối về lên gặp thủ trưởng, khóc lóc thành khẩn .... quá trời luôn

Thế là để tuột mất cơ hội rồi, không thì giờ cũng là ....Là gì bác ThichM?
 
Hạng B2
16/11/05
289
73
0
65
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Là gì E cũng k0 biết nữa, chắc có lẽ ...cũng là ThichMAZ thui, chứ còn gì nữa? :D:D:D
 
Tập Lái
25/7/04
13
2
0
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Đọc bài của các bác tiền bối .... những ngày tháng thuở đó ... tính đến giờ cũng ngót nghét 30 năm rồi. Xin chép lại mấy câu thơ của nhà thơ Phạm Sỹ Sáu


Tháng Sáu anh về Bắc Cà tum
Đường thôn ngập mưa , giày bết bùn
Rung rinh khóm lá, lòng rộn rã
Giã từ thôi, những tên làng phum
( Cà Tum, Tây Ninh, Tháng 6/1978)



Mai mầy về thành phố dang rộng tay
Đón mầy và đón bao thằng đã làm xong nghĩa vụ
Mai mầy về, bình yên trong giấc ngủ
Có nhớ bạn bè biên giới ướt sương đêm
Có nhớ tụi tao khao khát được hôn lên mái tóc mềm
Của con gái một thời thương nhớ nhất
..................
Mai mầy về với người yêu trong tay
Hãy hôn dùm tao những nụ hôn đời lính
Hãy nói dùm tao trong phút giây trầm tĩnh
Rằng cám ơn nàng đã yêu lính biên cương
Gặp cô gái nào mầy thấy dễ thương
Hãy chào dùm tao nụ cười mong nhớ
.................
Mai mầy về đi dưới phố cây xanh
Nếu gặp nắng đừng đưa tay che vội
Hãy nhớ tụi tao trầm mình trong nắng dội
Khát dòng sông như khát thuở thanh bình
Phố lên đèn ánh điện sáng lung linh
Có nhớ tụi tao bên nầy đêm - bóng tối
Mấy tháng ròng, giọt dầu hôi, không biết tới
Nên rất trẻ thơ muốn trăng - sáng - bốn - tuần
.................
Mai mầy về thành phố rợp cờ sao
Tao lại nhớ năm xưa tụi mình đi phấn khởi
Buổi tụi mình lên đường chưa có bài "Em vẫn đợi"
Nên tay cô gái nào đứng vẫy mãi theo xe
Và thư đến với mình trong rừng khộp, rừng le
Thành sức mạnh trên đầu lê xuất kích
Mầy đi xinê có nhớ những lần bám địch
Nòng thép dài thay tay mát bàn tay
Tiễn mầy về gió bốc bụi mù bay
Cho tóc ngập bám đầy đường đất nắng
.................
Mai mầy về, tao xin gởi bài thơ.

Kể tiếp đi các bác.
 
Tập Lái
15/10/06
19
27
0
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

.....Lâu lâu thì lại thì thào " Hà Nội", vậy mà chẳng có gì cả ! ....
Xung quanh trời tối mù, người thì lã ra, chẳng thấy đói mà chỉ thấy sợ, lạnh và khát mặc dù người thì ngâm trong nước. Chúng tôi tạm thời ngồi lên mép suối (đúng hơn là nằm) : Hiệp thì rên, thỉnh thoảng giựt giựt, còn thằng Kim thì cứ "Úi giời ơi, d.. mẹ nó !"(Kim là con CB tập kết nên nói giọng Bắc).
Thế rồi tôi mò lên bờ trên để nhìn. Ở trên là ruộng, trống trơn, nhìn rất rõ mặc dù trời tối (không nói quá, các bác nào đã đi BĐ hoặc là "con cháu cuả Baden Powell"(hướng đạo) chắc biết rõ rằng ban đêm, ở khoảng trống, nếu mình nằm sát xuống đất thì với ánh đêm tự nhiên mình vẫn nhìn thấy rõ, vì mình nhìn từ dưới lên).
Tôi lại bò trở xuống, quờ quờ, rồi nằm im. Thỉnh thoảng chúng tôi nghe bùm ! bùm!.
Cầu trời cho mau sáng. Một lúc sau tôi nghe soạt soạt, sau đó nghe 2 tiếng bùm ! rồi bùm ! Không nghe gì nữa. Trong thời khắc này, đầu óc tôi lung tung, không còn biết mình nghĩ gì, không biết có thiếp chút nào không.
Rồi trời cũng hừng sáng, chúng tôi lại nghe có tiếng sột soạt và tiếng người nói chuyện, tôi quay qua nói nhỏ với Kim, "Bây giờ làm sao?, mày nghe cái gì không ?" nó nói "tao không biết ! D..mẹ đau quá rồi, tao mà có chết thì mày nhớ báo cho nhà tao hay (rất buồn cười, vì tôi đâu có biết nhà nó ở đâu mà báo (!)), còn thằng này (ý nói Hiệp) chắc nó tử sĩ rồi mày ạ !".
Tôi chẳng còn muốn nói gì, lúc đó chi nghĩ tới cha, mẹ,anh, và cả con bồ ở SG.
Mặt trời lên khá cao, chúng tôi vẫn ì ra đó, chưa biết phải làm gì ?
Bỗng, chúng tôi lại nghe tiếng người nói chuyện nho nhỏ, rồi nghe tiếng múc nước, ở bên kia bụi le.
Tôi rờ khắp người kiếm "Em 67" (M67), quên rằng lúc chiều hôm qua khi tháo dây TB đã làm rơi hết rồi, tôi ra dấu cho Kim ý muốn hỏi nó có còn trái nào không ? Nó cũng chẳng thèm trả lời.
Tôi định là tương quả đó qua đàng sau bụi le. Không có lựu đạn, tôi lấy cây AK của Hiệp, bò thật nhẹ cách Hiệp và Kim một đoạn chừng 10m, hướng về phía bụi le, tôi ra dấu cho Kim nằm sát xuống, mà không biết nó có nghe không, chỉ thấy nó nằm ngửa hơi nghiêng người ra, chắc là để đừng đụng vào cái mông te tua bên trái.
Tôi chỉa súng vô bụi le, mở khóa an toàn xuống nấc rafale, tay để vô cò, lấy hết can đảm còn lại, hít vô thật sâu, thầm từ biệt ba,má và con bồ, rồi nói nhỏ vừa đủ nghe "Hà Nội", không có gì. Tôi sợ quá, bò qua phải một chút lên phía bờ suối, rồi lập lại " Hà Nội". "Hà Nội".
Bổng nhiên từ bên kia "Saigon" "thằng nào đấy ?" Ma ở K6". Rồi 3, 4 người cùng chạy ào xuống suối chạy đến chỗ chúng tôi. Tôi quăng súng xuống suối luôn, và khóc
thành tiếng hẳn, như một đứa trẻ đồng thời nằm ngửa ra.
Các anh em người thì xốc tôi, người thì chạy đến cõng Kim và Hiệp.
Thì ra chúng tôi đã đến bên rià của DD 7 (K7) từ tối hôm qua mà không biết, tiếng"bùm, bùm mà chúng tôi nghe được trong đêm là tiếng lựu đạn cuả anh em đang gác quăng ra.
Chúng tôi được đưa về hầm đại đội. Tại đây DĐ trưởng tên Nhân cho gọi y sĩ tới.
Kim thì được băng bó, sau đó chuyển lên cán để chuyện đi qua phẩu tiền phương,
chỉ tội cho Hiệp, không còn kịp, Hiệp được báo cáo là tử sĩ, các anh em lấy khăn chạy xuống suối thắm nước rồi lau cho Hiệp, sau đó bỏ Hiệp lên võng, buộc 2 ngón tay cái lại với nhau rồi chuyển ra ngoài, nghe nói là chuyển Hiệp cho TĐ 1 TNXP đưa ra nghĩa trang liệt sĩ mai táng.
Phần tôi, được pha trà đường cho uống, lấy kẹo lạc cho ăn. Đại đội kêu tôi cứ nằm nghĩ, một lúc sau chính trị viên trung đoàn đến hỏi thăm và hỏi tôi tình hình trên đường đi như thế nào ? Tôi bảo " Tụi em đi dọc dưới suối nghe trên bờ nhiều tiếng rên lắm, Kim cũng từ trên bờ lăng xuống suối ". Tôi hỏi lại : "Mà sao kỳ vậy ? Đang đánh vận động mà sao khi quay lại tụi em không còn thấy ai hết vậy ? " Đại đội trả lời : "Mình bị nó đánh tạt sườn nên tổn thất nặng, cả tụi em cũng đều bị ghi là tử sĩ rồi".
Sau trận này D8-Q16-F5 của tôi tan nát, các cán bộ khung đều bị rút về Long Khánh nhận quân, còn lính tụi tôi, hình như chỉ còn vài chục cho cả tiểu đoàn (gồm 3 đại đội 6, 7, 8 và đại đội 9 hỏa lực, tức cối 82), tất cả bị chia đi bổ sung cho các ban của trung đoàn 16, riêng tôi thì bị đưa tạm sang đại đội 9 (C19), công binh trung đoàn, số còn lại may mắn hơn được đưa qua vệ binh trung đoàn hoặc vệ binh sư (tiểu đoàn 25), có cả 1, 2 người được qua thông tin sư (tiểu đoàn 26) bên 15 watt.

Còn tiếp các bác ơi, ngày mai sẽ hầu tiếp các bác nhé !. Cám ơn các bác đã xem.
Cuộc đời NV của tôi là một chuổi ngày tháng không thể nào quên, khi tôi viết lại những dòng này, sự việc cứ tái hiện như mới hôm qua, mặc dù đã gần 30 năm rồi (tôi nhập ngũ đợt 1 năm 77, tức ngày 31/7/1977, ngày giao quân diển ra ở NH thành phố)
Có trải qua những ngày tháng ấy mới hiểu được gía trị của cuộc sống, mới hiểu được tại sao lớp cha anh khi kể lại ề chiến trường xưa, họ vẫn rất chi tiết, vì theo tôi nghĩ đối với các tiền bối đó cũng thế, đó là những ngày tháng mà họ không thể nào quên.
 
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

đọc truyện mấy bác giá trị hơn nhiều tuyên truyền về hình tượng anh hùng , có điều em muốn hỏi các bác đã từng trải có phải phần quan trọng nhất để chúng ta thắng địch là vì chúng ta có lý tưởng yêu nước hơn?? nếu nằm ngoài qui định diễn đàn thì xin mod xóa giùm.
 
Hạng B2
16/11/05
289
73
0
65
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

@XDHungViet: Cái cách người ta vận động tuyên truyền mà nói thẳng ra là "yêu nước thương nòi" là cách dạy con nít bác ạ.

Hẳn E lúc í là "Đồ con nít, biết đít gì mà nói, ai biểu sao nghe vậy đi !" Nghe thì cũng quá đáng đấy, nhưng nếu E thích thì E nghe theo, còn nếu các anh chị lúc í mà nói với E mấy câu đại khái như "...yêu Tổ quốc, giác ngộ gì đó ... thì E bỏ về rùi ... Lúc đó, 1 thằng con nít mới học lớp 7 chương trình Pháp ở SG như E thì Tổ Quốc là gì E còn k0 hiểu và giải thích được nữa là nói gì yêu, nhưng E cảm thấy ghét mấy thằng Mỹ, cả đen lẫn trắng, lẫn tụi nói tiếng k0 phải VN như Pháp, kể cả 3 tàu ... mà sống trên đầu cha người ta. Nhà E cũng chẳng phải dân nghèo gì, nên cũng k0 phải là ghét nhà giàu hay hận thù / giác ngộ giai cấp gì. Cái thế của E lúc í như kẹt giữa làn xe "Phong trào SVHS chống Mỹ", lúc đầu là vui, sau đó là 2 bên đông người quá, đàng sau xô tới, muốn qụeo ngang cũng k0 được nữa cứ thế mà đi tới, và tới tới ... cho tới ngày GP.

Thế hệ các bác Phù Nề, E - bơts ... lại khác. đọc thơ Phạm Sỹ Sáu mà bác hg2k4 đã dẫn ở trên, tui thấy thế hệ mình thiệt thòi nhiều lắm, chết chóc đã đành, miếng ăn nước uống k0 bao giờ gọi là bình thường, thuốc men cũng k0, thậm chí vũ khí đôi lúc cũng thiếu, thơ ca văn chương thì ở tận Miền Bắc XHCN cơ, chứ ở trong này tụi tui chỉ cần có đài để nghe đài GP hay đài Hà Nội vào dịp Tết thôi là đã sướng nổi da gà da vịt hết trọi rồi .

Thanh niên thời chiến tranh biên giới Tây Nam lúc bấy giờ có cả Đất nước, làng xóm, gia đình, bạn bè ... cả người yêu ... sau lưng làm chỗ dựa cho tinh thần . Cả 1 thế hệ ra quân vì họ biết, họ hiểu đàng sau họ có cái gì, có thể có người này, người khác, có người sợ chết khiếp, có cả người đào ngũ, ... nhưng k0 có bất cứ 1 ai có ý nghĩ chạy theo hay đầu hàng bọn CAM, k0 có bất cứ 1 ai cho là mình sai khi mình đi đánh bọn CAM ... Đó là lòng yêu nước ! Cái này k0 cần nói. Khi nói ra, ý nghĩa vĩ đại thực sự của nó bị nhẹ đi mất 1 nữa rùi ... Cũng như lòng mẹ là bao la như trời biển nhưng nếu đi kể cho mọi người biết mình đã cực khổ nuôi con như thế nào thì ...cái sự "cao cả bao la" í tự nhiên ta thấy nó nhỏ lại ... Dù k0 nói thẳng ra, nhưng trong lòng E cảm thấy vậy vậy đó .

E k0 phải là "chiên gia" tâm lý về tình yêu, nhưng cái vụ yêu đương thấy cũng hao hao ... càng nói yêu nhiều càng có vẻ giả tạo ... hi hi, hổng biết mấy cô có nghĩ thế k0, hay biết dóc tổ mà ... vưỡn thích nghe (?)[:'(][:'(][:'(]
 
O.S.P.D
16/8/04
2.803
129
63
61
"Trung Tâm Công Nghệ Hoá Màu"
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Các Bác cực giống nhau ở một điểm : Những chuyện sinh tử thì bao giờ cũng rất chi tiết , chuyện này em đúc kết được qua những lần há mỏ nghe ông già kể về thời chinh chiến đánh Tây ở Đông Nam bộ , hình như khi thoát chết , người ta nhớ cảnh tượng đó nhất !
Nếu đã có lần nằm chết dí hồi hộp chờ bom rơi đạn rụng trúng hầm của mình mà ..chờ hoài không thấy
13.gif
, có vẻ như người ta bị dại dại , ngây ngây sau đó thì phải , riết rồi sau này cũng ít có sợ hãi bậy bạ nữa . Chẳng phải riêng các bác đường tên mũi đạn , riêng em từ sau mưa bom 1972 thì xin thề với bà con là không hề sợ ma nữa , nhị tỳ , nhà xác , thây người ...vô tư hết , kể cả xác bị xe cán hay là bị máy cuốn tôn nó cuốn cũng không còn khiếp đảm như xưa ...( Chỉ sợ nhất đám giang hồ Bình Hưng Hòa )
Em có đọc truyện " Con đường sấm sét " viết về chiến tranh Thế giới lần thứ nhất , đọc truyện " Mặt trận phía Đông " của sỹ quan thiết giáp Đức Quốc xã cùng nhiều tiểu thuyết trong và ngoài nước về chiến tranh , giờ đọc thêm truyện của OS nhận thấy một điều là : Trong cuộc chiến , người lính hình như chiến đấu theo bản năng sinh tồn nhiều hơn là ý thức hệ ! Như dòng nước cuốn , không đi cũng chẳng đặng , cứ thế mà xông lên , vì mình chậm hơn hoặc nằm ì ra đó thì mình chết , mê cuồng trong khói lửa ! Phút giây tỉnh táo có lẽ là lúc khoác áo lính , cầm súng và lên đường , con sau đó thì ...hết biết luôn rồi !
Không rõ cảm xúc của các Bác thế nào , riêng em nhận thấy : Hình như sau mỗi lần chết hụt , người ta sống tốt hơn trước một chút !
40.gif
 
  • Like
  • Love
Reactions: ngr040 and chandai
Status
Không mở trả lời sau này.