TRĂM NĂM MỘT KIẾP CON NGƯỜI!
Trăm năm một kiếp con người
Nào ai hiểu hết khóc cười thế nhân
“Đã mang lấy nghiệp vào thân”
Làm người phải biết phong trần lắm nghe
Một năm, bú, ngủ, quo que
Hai năm, bò, đứng, khóc nhè quá tay
Ba năm, nũng nịu suốt ngày
Bốn năm, quậy, phá, mặt này nhớp nhơ
Năm năm, bập bẹ i tờ
Sáu năm, tập đọc u ơ vỡ lòng
Bảy năm, chạy, giỡn, chơi rong
Tám năm, bắt bướm, nhảy vòng, đu dây
Chín năm, bè bạn vui vầy
Mười năm học hỏi, nay nầy, mai kia
Mười một, hơi lớn rồi kìa
Mười hai, tập bước lên rìa cấp hai
Mười ba, rón rén tương lai
Mười bốn, nhổ gót, tóc mai ước thề
Mười lăm, dệt mộng trong mê
Mười sáu, trăng tỏa đi về mến thương
Mười bảy, ngắm ảnh, soi gương
Mười tám, từ giã mái trường cấp ba
Mười chín, cất bước lân la
Hai mươi, thổi mộng trên đà thần tiên
Hăm mốt, hơi biết truân chuyên
Hăm hai, hơi nếm những miền sơn khê
Hăm ba, rẽ lối đường về
Hăm bốn, sóng nước con đê bến đò
Hăm lăm, từng bước âu lo
Hăm sáu, phải sống sao cho đàng hoàng
Hăm bảy, lần lửa tân toan
Hăm tám, bớt tiếng cười giòn ngày xưa
Hăm chín, giảm bớt dây dưa
Ba mươi, nhi lập, có chưa với đời
Ba mốt, hơi lắm đầy vơi
Ba hai, thuyền đã buông lơi mái chèo
Ba ba, mặt nước eo sèo
Ba bốn, càng thấm cánh bèo hợp tan
Ba lăm, tiếng hát còn vang
Ba sáu, khẽ gảy cung đàn hòa ca
Ba bảy, giảm thói kiêu sa
Ba tám, nên học mặn mà, trầm tư
Ba chín, thuyền đã lắt lư
Bốn mươi, đứng tuổi, hơi dư nửa đời ?
Bốn mốt, giảm bớt ăn chơi
Bốn hai, càng biết giữ lời giữ thân
Bốn ba, đã mấy phong trần
Bốn bốn, vân cẩu phù vân đã nhiều
Bốn lăm, trân quí, tin yêu
Bốn sáu, gìn giữ những điều giá gương
Bốn bảy, mấy bước đường trường
Bốn tám, đã phủ phong sương mấy lần
Bốn chín, bảo trọng, ân cần
Năm mươi, tuổi đã nhọc thân sức tàn
Năm mốt, xuống dốc đèo ngang
Năm hai, lối ngược, không can đảm nhiều
Năm ba, đồi núi nguyên siêu
Năm bốn, hố thẳm, tiêu điều giá băng
Năm lăm, leo đỉnh diễm hằng
Năm sáu, xuống biển, buồm căng cánh buồm
Năm bảy, gát mái chiều hôm
Năm tám, lối ngõ đầu thôn, đi về
Năm chín, tàn những cơn mê
Sáu mươi, tuổi đã ê chề trần gian
Sáu mốt, ngán ngẫm dọc ngang
Sáu hai, gát lại bên đàng ngày mai
Sáu ba, nhỏ giọt một hai
Sáu bốn, qua những đêm dài ngấn sương
Sáu lăm, giã biệt muôn phương
Sáu sáu, tìm lại quê hương của mình
Sáu bảy, dõi bóng theo hình
Sáu tám, trên nẻo về dinh đã gần
Sáu chín, dừng lại bước chân
Bảy mươi tuổi đã, thế trần cổ lai
Bảy mốt, đã bước lên ngai
Bảy hai, không lão, thì ai bây giờ
Bảy ba, mắt yếu tai lờ
Bảy bốn, thân thể xác xơ, điêu tàn
Bảy lăm, hết những cưu mang
Bảy sáu, giảm thiểu, không màng những chi
Bảy bảy, đô cổ kinh kỳ
Bảy tám, nào muốn những gì nữa đâu
Bảy chín, nhìn nước qua cầu
Tám mươi tuổi hạc, da mồi, tóc sương
Tám mốt, hết tỏ, hết tường
Tám hai, lú lẫn, dọc đường bỏ quên
Tám ba, lẩn thẩn hom hem
Tám bốn, còn biết kèm nhèm là may
Tám lăm, Ông ở nơi đây ?
Tám sáu, Bà ở chỗ nầy, phải không ?
Tám bảy, rã rợi thân còng
Tám tám, lẩy bẩy còn mong chi nào
Tám chín, tay thấp, chân cao
Chín mươi, đại thọ, dễ nào mấy ai ?
Chín mốt, may được lai rai
Chín hai, phong tước trên đài lão nhân
Chín ba, như áng phù vân
Chín bốn, nhẹ hững như chân không còn
Chín lăm, vuông sắp thành tròn
Chín sáu, gỗ đá vẫn còn trơ trơ
Chín bảy, thôi một giấc mơ
Chín tám, xoáy nước cuốn cờ buông trôi
Chín chín, quá một cuộc đời
Trăm năm, thế kỷ, hết lời thế nhân
Trả đời lại gánh phong trần
Trả đời lại cuộc hồng trần phù sinh
Buông tay, nhắm mắt, riêng mình
Trăm năm cuộc thế, bóng hình trăm năm !
ST