Hạng F
10/11/07
5.229
405
83
@mợ miu, bác Hcivic và PhD, tuan13a1,shipping:
thơ và âm nhạc là hai cách vô địch để đánh chiếm lòng người. em cũng không kháng cự được đâu :D he he...mợ miu thêm thơ nữa đi nhé. và hôm nào em gửi một cái usb đến GP nhờ bác Hcivic bớt chút thời gian vốn đã quá nhiều việc của bác để chép cho em ít ...âm nhạc nhé! bác tuyển thì tuyệt lắm (nghề của chàng!) và nhà em sẽ tranh thủ nghe nó những lúc di chuyển vào... trận địa:).
em không bao giờ quên được những cái đêm hậu phẫu thức trắng, ĐT của em có những ca khúc tuyệt hay mà chương trình quà tặng âm nhạc chuyển đến, và hộp mì quảng...
ôi, trong ngặt nghèo của số phận, em vẫn có được những động viên an ủi tinh tế như vậy, cũng là đỡ khổ hơn những người đồng cảnh ngộ!
những ứng xử khéo léo luôn cộng hưởng vào đó rất nhiều cảm xúc đẹp các bác ạ!em cảm nhận tốt lắm, chỉ có nói và làm là dở ẹc thôi!:p nhưng em cậy nhờ hai bác và các bác khác tham gia vào đây sẽ làm như PhD, shipping, tuân13a1... để cái topic này đừng có ảm đạm buồn bã quá!
khát vọng sống thì không thể buồn được, nó phải rực rỡ và cháy bỏng lên chứ, các bác nhẩy!:D
 
Last edited by a moderator:
Hạng F
10/11/07
5.229
405
83
pigeon nói:
Có lẽ, nếu chỉ sống vì hưởng thụ bản thân thì 2-3 chục năm là đủ...nhưng sống để cuộc đời nhận ra có một mợ tài đảm lược giỏi giang, cũng như một cánh chim tô điểm cho bầu trời xanh kia mỗi ngày thêm sinh động...thì ngàn năm vẫn thiếu.
cm này làm em sung sướng dễ chịu lắm và tự dưng bỗng khao khát để làm được cái giỏi giang như bác nói quá chừng!
nhưng một cánh chim tô điểm cho bầu trời xanh kia mỗi ngày thêm sinh động thì thật sự đã làm được rồi bác ạ, trong lòng tất cả những người bạn của Bồ câu mà em gặp ở os, có một cái tên rất trìu mến và trân trọng: bác Chym.em thấy điều đó rất lâu trước cái ngày tình cờ không hẹn mà gặp ấy!
cứ ước mong những người khéo léo như thế, sâu sắc hiểu biết và nhân hậu thế sẽ đồng hành cùng ta trong suốt cuộc đời này, cuộc đời sẽ đẹp thêm và tràn đầy những ý vị tươi thắm sâu đậm, đáng trân trọng biết bao nhiêu!
mong ước đó cũng là 1 phần trong khát vọng sống của em! nhưng em cũng không ao ước sống được lâu hay nhiều cuộc đời bác ạ. cái chí của em nó bé, chỉ mong mình và những người mình yêu quý được đi trọn cái vòng sinh lão bệnh tử mà mẹ thiên nhiên đã mặc định...hay thậm chí là lâu hơn hiện tại một ít nữa cũng được...!
ôi! em chỉ ước vậy thôi, khao khát đến cháy lòng...!
bác tha lỗi cho em nếu em có chút nào đã làm xao động cái sự bình thản đạt được nhé! em biết cái đó rất cần để có thể bình tĩnh trước những hoàn cảnh ngặt nghèo mình không được lựa chọn. nhưng em cứ muốn khơi mãi cái khát vọng có thể làm đau đớn ấy, vì em muốn họ chiến đấu đến cùng! muốn họ phải tìm cách để còn mãi ngay cả khi không thể, bác ạ!
và em sẽ giận họ biết bao nếu họ không làm được thế...!
 
Last edited by a moderator:
PhD confirmed
Hạng F
14/9/09
9.794
1.085
113
55
Đọc tất cả các cm của các bác trong thread này em lại cảm thấy như chính em được an ủi và chia sẻ.
Chưa biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ biết sống hết mình hôm nay cái đã.
 
Chi Hội Phó XNL
30/10/09
5.093
1.087
113
saigon
@motai: thơ nữa nhé, và cười nữa nhé. Này đây là sống, là sống gấp, yêu tranh thủ và cuối cùng là sống nhân hậu có thù cớ nợ:[/b]
S[/b]ố[/b]ng ! [/b]
S[/i][/b]ố[/i][/b]ng kh[/i][/b]ô[/i][/b]ng gi[/i][/b]ậ[/i][/b]n, kh[/i][/b]ô[/i][/b]ng h[/i][/b]ờ[/i][/b]n kh[/i][/b]ô[/i][/b]ng [/i][/b]ó[/i][/b]an tr[/i][/b]á[/i][/b]ch[/i][/b]
S[/i][/b]ố[/i][/b]ng m[/i][/b]ỉ[/i][/b]m c[/i][/b]ườ[/i][/b]i [/i][/b]đ[/i][/b]ể[/i][/b] th[/i][/b]ử[/i][/b] th[/i][/b]á[/i][/b]ch v[/i][/b]ớ[/i][/b]i ch[/i][/b]ô[/i][/b]ng gai.[/i][/b]
S[/i][/b]ố[/i][/b]ng v[/i][/b]ươ[/i][/b]n l[/i][/b]ê[/i][/b]n cho k[/i][/b]ị[/i][/b]p [/i][/b]á[/i][/b]nh n[/i][/b]ắ[/i][/b]ng mai[/i][/b]
S[/i][/b]ố[/i][/b]ng trong gi[/i][/b]ữ[/i][/b]a mu[/i][/b]ô[/i][/b]n ng[/i][/b]ườ[/i][/b]i kh[/i][/b]ô[/i][/b]ng bi[/i][/b]ế[/i][/b]t s[/i][/b]ố[/i][/b]ng. [/i][/b]
S[/i][/b]ố[/i][/b]ng l[/i][/b]à[/i][/b] [/i][/b]đ[/i][/b]ộ[/i][/b]ng nh[/i][/b]ư[/i][/b]ng kh[/i][/b]ô[/i][/b]ng dao [/i][/b]đ[/i][/b]ộ[/i][/b]ng,[/i][/b]
S[/i][/b]ố[/i][/b]ng l[/i][/b]à[/i][/b] th[/i][/b]ươ[/i][/b]ng nh[/i][/b]ư[/i][/b]ng ch[/i][/b]ằ[/i][/b]ng v[/i][/b]ấ[/i][/b]n v[/i][/b]ươ[/i][/b]ng.[/i][/b]
S[/i][/b]ố[/i][/b]ng hi[/i][/b]ê[/i][/b]n ngang nh[/i][/b]ư[/i][/b]ng ch[/i][/b]ẳ[/i][/b]ng kh[/i][/b]á[/i][/b]c th[/i][/b]ườ[/i][/b]ng,[/i][/b]
S[/i][/b]ố[/i][/b]ng [/i][/b]đ[/i][/b]ể[/i][/b] [/i][/b]đ[/i][/b]ờ[/i][/b]i n[/i][/b]ó[/i][/b]i m[/i][/b]ì[/i][/b]nh bi[/i][/b]ế[/i][/b]t S[/i][/b]ố[/i][/b]ng.[/i][/b]
Vô danh[/b]
[/b]
Giục giã
Xuân Diệu

[font="verdana, arial"]Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa,
Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết!
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt:
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.
Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ
Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên di về cõi bắc.
Ai nói trước lòng anh không phản trắc,
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?
Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi;
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự.
Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi...
[/font]
[/b]

[font="verdana, arial"]Sống là phải biết hàm ơn!!! Hãy cám ơn ai đó đã làm ta tổn thương, vì nhờ họ ta trở nên cứng rắn hơn. Hãy cám ơn ai đã lừa dối ta, vì nhờ họ ta nhìn đời bằng con mắt từng trải hơn. Hãy cám ơn ai đã ruồng bỏ ta, vì nhờ họ ta biết làm sao để đứng vững 1 mình. Hãy cám ơn ai đã làm ta vấp ngã, vì nhờ họ mà ta vững bước hơn trên đường đời. Hãy cám ơn ai đã làm ta nhục nhã, vì nhờ họ mà ta khôn ngoan và biết chịu đựng hơn. Hãy cám ơn tất cả bọn họ và hãy nhớ mặt từng người để sau này còn…. kê khai đầy đủ trong số TV!![/font][/b]
 
Chi Hội Phó XNL
30/10/09
5.093
1.087
113
saigon
Nhà thơ, đặc biệt là nhà thơ việt nam có cái giỏi sắp xếp câu chữ, đưa ra những ý tưởng kêế hợp mới độc đáo. Ví như ở bài thơ này, nhà thơ coi cuộc đời và chuyện tình như lại 1 cuộc chơi xúc xắc. Mùa thu đến rồi, motai và bác tuong miên man mùa thu nhé.
Viên xúc xắc mùa thu
Hoàng Nhuận Cầm

[font="verdana, arial"]Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu,qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh
[/font]
[font="verdana, arial"]Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm

Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thủy đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xóa
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu

Sẽ tan đi những thành phố bảy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi

Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.
[/font]
 
Chi Hội Phó XNL
30/10/09
5.093
1.087
113
saigon
Quán thời gian
Trương Nam Hương

[font="verdana, arial"]Mời em vào quán thời gian
Nâng ly ký ức chạm làn hương xưa
Mời em vào quán không mùa
Ta chia nhau ngọn gió lùa rét căm
Mời em vào quán không năm
Lặng nghe nỗi nhó ướt đầm ngón tay
Mời em vào quán không ngày
Để nghe chiều thả heo may... để buồn
Đắng lòng môi chạm yêu thương
Thời gian quên bỏ chút đường đấy em...
[/font]
 
Hạng F
18/5/09
6.240
14
38
@mợ Miu: ghét thèng nào thì cứ âm thầm đưa vào sổ TV rồi rủ đi bắn súng sơn mợ nhỉ:D. Cũng là mục tiêu, cũng là khát vọng vậy.
 
Hạng D
21/3/09
1.012
109
63
Saigon
mợ tài nói:
@phitrau:
bác nói phải, khát vọng sống chỉ bùng lên khi ta cảm nhận sự mong manh của đời người. đó chính là điều em muốn chia xẻ với mọi người- trải nghiệm và thấm thía nó mà không phải đi qua bằng kinh nghiệm-
bác thật đúng đắn khi chịu đựng những nỗi khó chịu của BVUB để có sự yên tâm, vì nói thật ra, nếu tính về chuyên khoa, BVUB là nơi đáng tin cậy không thua kém một BV lớn hiện đại nào. nhưng nó thật kinh khủng!
sự kinh khủng đó đã làm khá nhiều người ngại ngần và do vậy đã đánh mất đi những cơ may sống hiếm hoi quý giá của mình.
em luôn nói với những người mình gặp: hãy thay đổi quy trình khám bệnh. nếu thấy có gì bất thường, hãy đến ngay chuyen khoa ung bướu và để các bác sỹ kiểm tra cho dù nó có mất tg chờ đợi và bị đối xử thiếu văn minh thế nào đi nữa... nếu kết quả là không có ác tính, thì có thể yên tâm đến BV khác mà điều trị cái bệnh đó.
ung thư là căn bệnh đáng sợ, vì nó rất giỏi đánh lừa. BVĐHYD và các BV lớn nhiều chuyên gia giỏi, nhưng khi họ k có chuyên khoa UB, vẫn nhầm lẫn rất nhiều và các BN phải chuyển về UB này mà em gặp, tất cả đều đã tử vong!
hi mợ tài , đọc những dòng của bác làm em nhớ những ngày đi thực tập ở BV Ung bướu.... nơi chì toàn những đau thương ...
không biết gì hơn , thôi thì tặng Mợ bài này nhé , nó không hay , nhưng là cùa em làm tặng mợ ...
Tháng Mười ,
Nắng ở nơi nào , nắng vẫn hanh hao
Tháng Mười của dòng sông , tháng Mười trong nỗi nhớ
Một ngày bình yên , gió hát trong một ngày tàn úa
Ta biết lòng ta lấm tấm những năm dài ....
Tháng Mười của ngày xưa , tháng Mười của ngày mai ,
Tháng Mười của trập trùng những đam mê bất tận
Ta lại gặp những niềm vui đã mất
Mỗi nẻo ngày ngày xưa nuôi mãi giấc mơ đời ...
Có thể nào quên khi ta trắng đôi tay ,
Có thể vẫn nhớ ngày ân tình vụn vỡ ..
Có thể thứ tha khi hận thù còn đó ...
Từng khoảnh khắc trôi qua xin vơi bớt ưu phiền ,
Tháng Mười của lòng ta , ngày tháng vẫn triền miên ....
 
Last edited by a moderator:
Hạng F
10/11/07
5.229
405
83
@seabreaz:
ô thế ra bác cũng là người nhà y khoa à, vậy thì hay quá nhỉ, bác đang để hộ khẩu os ở đâu vậy, em mới đụng bác lần đầu phải không?
cảm ơn bác đã vào topic của mt. bài thơ của bác đậm những hình dung, dường như của dân văn chương chánh hiệu con nai vàng, chẳng có mùi thuốc men gì cả!
bác xử lý chữ nghĩa ngon lành thành thục chẳng kém gị ra ... đơn thuốc á! :)
@miu:

phái cái này, mà TV là gì hử mụ?

miumiusg nói:
[font="verdana, arial"]Sống là phải biết hàm ơn!!! Hãy cám ơn ai đó đã làm ta tổn thương, vì nhờ họ ta trở nên cứng rắn hơn. Hãy cám ơn ai đã lừa dối ta, vì nhờ họ ta nhìn đời bằng con mắt từng trải hơn. Hãy cám ơn ai đã ruồng bỏ ta, vì nhờ họ ta biết làm sao để đứng vững 1 mình. Hãy cám ơn ai đã làm ta vấp ngã, vì nhờ họ mà ta vững bước hơn trên đường đời. Hãy cám ơn ai đã làm ta nhục nhã, vì nhờ họ mà ta khôn ngoan và biết chịu đựng hơn. Hãy cám ơn tất cả bọn họ và hãy nhớ mặt từng người để sau này còn…. kê khai đầy đủ trong số TV!![/font]


có bài này miu nhận ra k nhỉ, hình như là Linh cảm, lâu quá rồi k nhớ hết cả baif
...
em vẫn xa nhưng gần biết mấy
linh cảm đưa ta về bên nhau
niềm vui cuối cùng giữa một thương đau
là linh cảm được yêu em tha thiết
anh giữ mãi trong lòng
ngọn lửa tình bất diệt

...
 
Last edited by a moderator:
Hạng C
6/12/09
556
1
0
Thành phố Hồ chí Minh
Em nhớ có một nhà văn nào đó nói rằng con người khi chập chững những bước chân đầu tiên là bắt đầu hành trình tiến về phía huyệt mộ của mình ! Tuổi trẻ, không lo nghĩ, vô tư, nên bước chân nhanh thoăn thoắt, không biết sợ là gì, tuổi trung niên bắt đầu nhìn trước ngó sau, sợ sa chân rút lên không kịp, tuổi già thì đã thấy được cái tử huyệt của mình nên bước đi thật từ tốn, chậm rãi và nhiều khi ngồi phịch xuống không thèm đi nũa !
Nói thế để thấy : sinh tử là quy luật tất nhiên của đời sống con người, và cũng để thấy ta chuẩn bị cho phút cuối cùng một cách chủ động, không ngại ngùng, bối rối !
Em có một người bạn chính là một nhân viên KSKL chế độ cũ, sau này được lưu dung giảng dạy tại truong HKVN, là thầy dạy và hết mực yêu thương F1 của em bây giờ. Năm 2003, em bị đột quỵ nằm tại BVCR, anh ấy đến thăm và hết sức thông cảm, sau khi em xuất viện về anh cùng chị vẫn thường xuyên đến thm hỏi, động viên, đặc biệt là lúc cậu con thứ 2 của em mất do TNGT, anh chị đã đến như một người anh ruột thịt trong gia đình. Xin lỗi em kể hơi dài dòng một tí vì chưa đến nút thắt của câu chuyện.
Năm 2009, anh bị trụy tim phải đua vào viện tim cấp cứu, sau đó là phải phẩu thuật tim để thay valve tim, đặt stent... và anh trở về từ cõi chết, khi vợ chồng em vào thăm, chỉ thấy ánh mắt anh rạng niềm hạnh phúc...Sau những ngày ấy, anh tặng em cuốn :CHẾT TRONG HẠNH PHÚC và khuyên em nên đọc vì trong những ngày thập tử nhất sinh anh nghiền ngẫm khá kỹ, đánh dấu những đoạn đắc ý vào trong sách...
Chín tháng sau ca mổ tim, anh lặng lẽ chuẩn bị cho chuyến đi xa, viết di chúc nhà cữa cho con cái, làm hồ sơ xuất cảnh cho vợ chồng sang USA... tất cả mọi việc điều được anh chuẩn bị chu đáo trong tư thế sẵn sàng, không hề hối tiếc !
Anh đã mất cách đây gần 1 năm, chị ấy cũng đã đi đoàn tụ với các cháu, cuốn sách em vẫn gối đầu giường như một kỷ niệm và cũng là một cẩm nang chuẩn bị cho tương lai.
Em cũng là một bệnh nhân phần chìm nhiều hơn phần nổi, em đồng ý sống thì ai mà không thích, nhưng những ngày biết mình bị bệnh trầm kha thì em thấy rằng : khác vọng sống mãnh liệt nhất lại chính là của thân nhân người bệnh truyền cho người bệnh ! Chính những con người này không chấp nhận để chồng, cha, người yêu của mình dễ dàng đầu hàng số phận. Chính thế cho nên em thấy rằng khát vọng của MT và cháu là cực kỳ mãnh liệt, và Bác Tưởng, trong đó có cả em cũng vui sống, cố sống vì hạnh phúc của mọi người chung quanh mình !
Em dài dòng, xin các bác lượng thứ !