Hạng D
2/9/12
1.060
23.783
113
Sài Gòn
Cái này e thấy hay:

[link]http://vietbao.com/D_1-2_2-372_4-209685_15-2/[/link]

Còn cái này cũng hay:

[link]http://vietbao.com/D_1-2_2-372_4-209406_15-2/[/link]
 
Hạng D
5/1/10
2.791
16.639
113
Ông già vợ tôi rất vui khi dc dến Mỹ theo diện HO, ông vẫn vui khi ở nhà dưỡng lão đến khi ông mất,ông chỉ trở về VN trong dạng hủ tro cốt cũa ông vì bà vợ mang ông ấy về...
 
Hạng D
2/9/12
1.060
23.783
113
Sài Gòn
Liembk nói:
Nam BK nói:


Link không đọc được bác ơi.


Thôi em copy ra đây luôn, dài chút ráng đọc nghe bác:


Về VN Hay Ở Lại Mỹ?

Tác giả sinh năm 1950, tốt nghiệp đại học 1972, công chức VNCH. Từ 1975, tù cải tạo 33 tháng. Sau đó lăn lộn kiếm sống tại quê rẫy vùng Bà Rịa Vũng Tàu, sang Mỹ theo diện IR5 (con bảo lãnh cha mẹ) vào cuối năm 2008, hiện là cư dân Las Vegas. Bài viết cho thấy một chọn lựa trái chiều: 5 tháng sau khi cầm thẻ xanh đoàn tụ với con cái tại Mỹ, tác giả chọn việc quay trở lại Việt Nam. Lý do, nguyên văn: “già rồi, phận hèn bạc nhược...” Vì là những ý kiến trái chiều, mọi chữ nghĩa dùng trong bài được giữ nguyên vẹn, không biên tập sửa chữa. Mong tác giả sẽ còn sức viết tiếp.

Từ apartement, Thành tần ngần bước vào hè phố Desert Inn tại Las Vegas. Trời tháng 8 nóng hực như trong lò bánh mì. Lề đường vắng người, giao lộ chỉ thấy xe cộ hào nhoáng vun vút. Chẳng bù với Việt Nam từ cây dù, cục gạch, lề đường, ngõ hẻm cũng là nơi sinh kế cho cả một gia đình.

Tên đường Decatur phát âm theo tiếng Pháp rõ là khác hẳn khi phát âm theo tiếng Mỹ, đứa con gái ở Mỹ gần 10 năm nhắc nhở làm Thành thấy bối rối. Vốn liếng sinh ngữ ư? Bảy năm trung học với sinh ngữ một là Pháp, sinh ngữ hai là Anh. Mộng mơ du học Đức, chẳng đủ điều kiện đại học thì mong học bổng cao học, cắm cúi đèn sách 4 năm trời ở Goethe Institut học tiếng Đức. Học vừa xong Trung cấp Mitteln Stuff, vì TT Thiệu độc diễn nên CHLB Đức không cấp học bổng nào đến Đức, mặc dù Goethe Institut hứa hậu thuẫn tối đa. Thế là xong mộng du học, lại thêm tẩu hoả nhập ma vì tiếng Đức phát âm giống Anh mà lại viết giống Pháp/ La tinh.

Mộng xuất dương càng tắt ngúm khi gặp vận nước tháng 4 năm 75. Đã đành cột đèn có chân cũng đi nhưng còn kèm điều kiện rất là quan trọng: có tiền vàng. Mà tiền vàng phải từ nhiều cây lượng trở lên. Thành mới ra trường, mới ra đời, lại vợ yếu con thơ… nên làm gì có? Miếng ăn còn không đủ (hay nói vắt mũi bỏ vào mồm không sai lắm), thì bới đâu ra chỉ cây mà vượt biên? Sau tù cải tạo, về quê rẫy đành cúi đầu nhẫn nhịn, lầm lũi kiếm sống suốt gần ba thập niên ở Việt Nam. Còn tiếng Anh chỉ là tự học sau này cho kịp thời thế, nên thấy Mỹ là… nerveux vì nghe nói kém.

Đến năm 2008 mới được con bảo lãnh sang Mỹ theo diện IR5. Đúng như Sở Di Trú Hoa Kỳ đã nói ngay khi đến cửa nước Mỹ, chỉ mười ngày sau có thẻ xanh, số an sinh xã hội gửi đến tận nhà. Thành đọc thấy thẻ xanh có giá trị 10 năm mà lòng bồi hồi: nhiều người đã phải đánh đổi nhiều thứ, kể cả sinh mạng để có nó. Giấc mơ nước Mỹ bắt đầu từ đây.

Theo con đến Nha Lộ Vận (DMV), thay vì làm căn cước ID Thành đòi thi bằng lái xe. Nhìn qua cửa, thấy thí sinh chỉ việc chọt chọt, chỉ chỉ trên màn hình lại thêm miễn phí thi, Thành xin vào thi, và tất nhiên là rớt. Dù sao, Thành cũng biết chừng cách thi trắc nghiệm không phải kiểu đánh đố đậu xe cách lề đường …abcd… phân/ inch. Hôm sau thi lại nữa, thủ theo cuốn tự điển Việt-Anh và tài liệu thi bằng lái bằng chữ Việt ở Cali, quả nhiên bèn thi đỗ lý thuyết. Ra chụp hình có Instruction Permit thấy đời hăng hái hẳn lên: chỉ còn thi lái xe thực hành mà thôi.

Trước ngày đến Mỹ, Thành đã học lái xe hơi ở Việt Nam khoảng một tháng nên tương đối quen xe nhưng xe đang tập lại là xe chân ga không phải xe tay số sàn như ở Việt Nam: càng sướng. Nhưng tập ở parking thì không khó, đến lui xe vào chỗ đậu có 4 góc 4 thùng phuy mới nếm mùi chật vật… Tạm vượt qua vấn đề de xe, đến giao thông ở Nevada thì hoảng. Ở Việt Nam mỗi ngã tư dù đang đèn xanh cũng đều nguy hiểm như nhau nên ta phải giảm tốc, còn ở Mỹ cứ đi thẳng, không sợ. Đến lạ. Thói quen giao thông ở Việt Nam đã quá hằn sâu vào trí óc, không dễ thay đổi khi ở Mỹ: phải nhường đường – Yield ở các ngã tư, ưu tiên người đi bộ, tín hiệu khi đổi làn đường, chỉnh tốc độ xe tuỳ theo đường giao thông… là những điều xa lạ cần thực tập nhiều. Lại tâm lý sợ ticket vé phạt, sợ xe sang hào nhoáng, sợ không có tiền bồi thường nếu lỡ va quẹt. Ở một đất nước như Việt Nam hàng năm chết vì tai nạn giao thông hơn dân số một xã, khi sang Mỹ lại càng phải… rón rén hơn. Mà đúng thật: có thấy Việt kiều nào dám lái xe ở Việt Nam bao giờ?

Mặc dù đã học 8 tiếng lái xe do Driving school, mặc dù con và cháu đã tận tình cho thực tập lái xe nhiều lần, Thành vẫn thi hỏng thực hành: do lùi xe còn hở xa lề, do chạy không đúng tốc độ, do…. Sau đó con còn nói, sao lúc thày (giám khảo Mỹ) say Hi mà bố chẳng nói chi. Khốn nỗi Việt Nam chưa quen chào hỏi bằng lời, chỉ gật đầu cười không đủ a??.

Lúc ấy là tháng thứ hai ở Mỹ.

Nhớ lúc chuẩn bị sang Mỹ, dự định sẽ… sẽ… về IT nên lo lắng nhiều thứ, dù đã có cử nhân công nghệ thông tin, viết Visual Studio, quản lý database, kinh nghiệm sửa chữa máy tính từ Hard drive đến gắn RAM, lắp ráp nhuần nhuyễn, cài đặt phần mềm văn phòng… Nhưng khi sang đến nơi, thấy người ta quăng laptop, desktop mà nóng mặt. Ai thèm sửa máy tính nhỉ? Chỉ cần lượm rác máy tính cũng đủ mệt!

Còn về software, network? Bạn bè hồi trung học ở Cali cười khì: Tụi tao sắp retired mà mày muốn xin vào làm ư? Ai thèm thuê mướn thằng già 59 như mày, thí dụ rằng mày khéo giỏi?

Gặp người anh họ ở Cali đang hành nghề khai thuế chỉ bảo: Hay là chú học ngành địa ốc, hoặc bán thuốc tây/ dược tá là nhanh, chỉ khoảng 6 tháng là có lisence, đi làm mỗi giờ có 14 đồng... Thành nghĩ: học thì đã đành, học phí đã đành, nhưng học xong biết thế nào? Địa ốc phải có thời gian, phải là broker, lại quen thuộc ngõ ngách, buôn có bạn bán có phường. Khó. Ngành bán thuốc (pharmacien technical) tuy dễ học nhưng liệu có Wallgreens nào thu dụng ông già như mình? Bèn nghĩ đến chuyện đi bưng phở. Con gái nó lườm: bố sang đây mà tính thế à?

Tháng ngày dư thừa rảnh rang đến độ, viết email cho cha sở nhà thờ xin việc gì cũng được, làm không công nhưng nói trước là không có xe đi. Cha email bảo đã liên lạc với ông trùm ... và thế là thôi. Ngóng tin mãi, thầm nghĩ đến làm công quả/ quét lá đa sân chùa cũng không xong. Không hiểu tại vì không có chân đi hay tại không đúng phe cánh? Chịu.

Cùng bạn già rảo quanh khu Phước Lộc Thọ, Thành mới thấy phe ta khá đông. Háo hức ngó coi có ai quen hồi trong trại cải tạo. Chẳng dễ! Chợt nhớ ra: Thành thuộc đời chót HO. Còn gì nữa? Hồi trong trại Thành thuộc loại trẻ nhất, sinh khoảng 1950, lại là nguỵ quyền nên ít có người nhỏ tuổi hơn. Bây giờ ngồi quanh bàn cà phê, cờ tướng là các bô lão hàng sáu bó trở lên, thâm niên quân ngũ, có bề dầy cải tạo at least ba năm. Nhớ ngày chân ướt chân ráo đến đất Mỹ, bắt đầu bằng số không, con cái bồng bế, chữ nghĩa tiếng tăm không thạo, vất vả kiếm sống nhiều năm liền. Sang Mỹ khoảng mười lăm năm, khi gia cảnh tương đối/ mới có cơ ngơi, con cái có chỗ có nơi, nhất là các cụ HO, nay trông bệ vệ oai phong gia trưởng hẳn ra. Nhiều người có nét như hổ nhớ rừng của Thế Lữ. Đâu đâu cũng thoang thoảng nét sầu lữ thứ, thương nhớ cố hương. Lại thấy có những đầu đen Việt Nam lầm lũi trên phố Westminster, khu Garden Grove. Có thể họ còn vì tình cảm gia đình xộc sệch hoặc do biến đổi môi trường từ khí hậu xích đạo sang khí hậu ôn/ hàn đới chăng.

Gặp bạn trung học ở Cali, sau khi nghe kể lể khúc nôi, bèn khuyên: Mày nên biết có nhiều người đã chịu mất nhiều thứ mới cầm được thẻ xanh như mày. Hãy ráng ở lại Mỹ vài năm, thi quốc tịch Mỹ, đến tuổi 65 gia nhập sư đoàn 833, lãnh tiền già SSI, lại được housing, medicare là yên chí..

Thành cười buồn: …lại sống nhờ tiền tips sao. Mình đã chẳng làm gì cho nước Mỹ, nay lại ngửa tay ư?

Khi xưa, trước khi rời khỏi nước Việt Nam mọi người đều bị chặt mất đường về: nhà cửa bị tịch thu/ bán rẻ, lại còn phải có cả giấy không nợ ngân hàng, không thiếu thuế. Nay ngày Thành xuất cảnh, thậm chí ông Tổ trưởng dân phố cũng còn không biết. Có visa Mỹ, mua vé máy bay… là đi thôi.

- Xưa tụi bay chỉ một đường binh là tiến lên/ ở lại Mỹ vì không có đường lùi. Vì có muốn về cũng không được vì người ta đã đốt mất Sạn đạo. Nay tao hai đường binh vừa dương vừa thủ: nhà cửa, tài sản còn y nguyên. Muốn về là về… Còn để phân biệt ra đi vì lý do kinh tế hay chính trị, xin khoan nói.

Thế là, Mỹ không còn gì để bấu víu thêm. Già rồi, phận hèn bạc nhược, sống ở đâu chẳng thế, Mỹ hay Việt Nam cũng chỉ là ăn bám con cái. Nếu ở Việt Nam, thơm thảo bây gửi về chỉ độ hai ba trăm đô mỗi tháng là vợ chồng tạm đủ qua ngày.

Bèn chỉ mong được enjoy. Bèn gọi là tri nhàn, đãi nhàn.

Trước Tết Kỷ Sửu, sau khoảng 5 tháng tại Mỹ, vợ chồng Thành quyết định mua vé một chiều. One way ticket.

Quý Vũ







.....................................................................................................................................




Ngả Rẽ


Tác giả tên Trương Như Thảo sinh năm 1971, tốt nghiệp Đại Học Kinh Tế trong nước, sang Mỹ theo diện bảo lãnh đầu năm 2012, hiện là cư dân của thành phố Garden Grove, California và đang làm công việc văn phòng tại quận Cam. Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô.

Thấm thoát đã hơn một năm tôi sang Mỹ, thời gian trôi đi thật nhanh, có nhiều chuyện vui nhưng cũng có lắm nỗi buồn. Khi ở Việt Nam có giấy tờ đi Mỹ do phía bên chồng bảo lãnh, tôi suy nghĩ nhiều, mình có nên đi vào lúc này hay không? Hiện tại cuộc sống của tôi ở Việt Nam cũng tốt, tôi làm kế toán trưởng cho một tập đoàn của Mỹ lương hậu. Ông xã tôi là giáo viên tiếng Anh của một trường cấp 2. Ngoài giờ đi dạy, anh làm part-time cho một công ty đại diện của Singapore. Tôi nghe nói tình hình kinh tế ở Mỹ đang khó khăn, thất nghiệp nhiều, sinh viên ra trường khó kiếm việc, hãng xưởng sa thải công nhân... Tôi hỏi ông xã:

- Bá, mình có nên đi trong lúc này không?

- Sao lại không? Chờ bao nhiêu năm rồi? Đâu phải ai cũng có cơ hội sang Mỹ.

- Nhưng ở Việt Nam mình đang có cuộc sống ổn định, có nhà có cửa đàng hoàng, qua Mỹ ở nhà thuê, tiền đâu trả, lấy gì sống? Không đủ tự tin để đi học lại, sinh viên ở Mỹ ra trường còn khó kiếm việc huống hồ gì mình, qua đó chỉ có nước đi làm cu-li, mà có làm nổi không đây?

- Em có chắc mình ổn định lâu dài không, ai biết được ngày mai ra sao, ở Việt Nam không có gì là lâu dài hết. Hôm nay là tỉ phú ngày mai vô tù không thấy sao. Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của nhà nước. Ai làm ăn lên có tiếng tăm được một chút nếu không có thân thế thì cũng bị phá sản vào tù như không. Mà nếu cậy thế cậy quyền, thì cũng bị thí chốt như thường.

Tôi cố cãi lại :

- Nhưng mình đâu thuộc dạng đó, mình là người dân bình thường, có cuộc sống bình thường thôi, đâu dính dáng gì tới nhà nước.

- Nói vậy sao được. Em nên nghĩ xa một chút. Này nhé em hãy so sánh Việt Nam và Mỹ về mặt giáo dục như trường lớp, thầy cô, chương trình giảng dạy; về mặt y tế như bác sĩ, bệnh viện, chi phí khám chữa bệnh, thuốc men; cơ sở hạ tầng như đường xá, cầu cống, phương tiện đi lại; hệ thống pháp luật, trước pháp luật mọi người đều bình đẳng... À, còn một chuyện nữa ảnh hưởng trực tiếp đến em đó là thực phẩm. An toàn thực phẩm ở Việt Nam là con số không; hàng giả, hàng dõm từ Trung Quốc tràn vào Việt Nam, giết dần giết mòn người ta đó. Còn nữa, nguồn nước hàng ngày em xài cũng ô nhiễm trầm trọng. Chưa hết, em có thấy mấy cái dự án Bô-xít không, từ trên cao nguyên nước chảy xuống đồng bằng, có chuyện gì là cả một vùng đồng bằng rộng lớn phía dưới này lãnh đủ, ô nhiễm nguồn nước khủng khiếp lắm, bây giờ thì chưa sao, nhưng mấy cái dự án này Trung Quốc nó làm, mà Trung Quốc làm thì không cần nói nhiều em cũng biết rồi. Sao không cân đong đo đếm những chuyện này. Ở Việt Nam đầu óc con cái mình bị "đóng khung" từ nhỏ, lớn lên nó không thoát ra được những suy nghĩ bị nhồi nhét, không có suy nghĩ độc lập, sáng tạo... Đó là chỉ nói đến cá nhân tụi nó thôi, chưa dám nói đến môi trường xã hội chung quanh tụi nó...

Ôi thôi anh "lên lớp" cho tôi tràng giang đại hải, đủ thứ chuyện từ đông sang tây. Tôi đuối lý nhưng cố vớt vát:

- Nhưng qua Mỹ lấy gì sống, tiền bạc dính vào mấy căn nhà hết rồi, mà hiện nay nhà cửa đang đóng băng đâu có bán được...

Sau cùng thì tôi cũng "khăn gói" lên đường sang Mỹ, bỏ lại quê hương mến yêu, bạn bè thân quen với biết bao kỷ niệm. Tôi yêu Sài Gòn và "quen thuộc đến từng con đường, góc phố, hàng cây"; nơi tôi chào đời, khôn lớn, học hành và làm việc hơn bốn mươi năm; từ cái thời con nít nghèo đói sau năm 75 đến cái tuổi dậy thì thiếu thốn áo cơm và trưởng thành trong vô vàn khó khăn; bỏ lại dở dang chương trình cao học kế toán kiểm toán ACCA; bỏ lại công việc và mọi thứ tôi đã cố công gây dựng bằng chính đôi tay của mình. Và hơn thế nữa, bỏ lại Ba tôi đã vĩnh viễn nằm xuống sau bao nhiêu năm rên xiết trong lao tù cộng sản...

Tôi sang Mỹ chỉ với một đức tin, đức tin nhảy vọt, đức tin phó thác hoàn toàn vào Chúa Giê-xu. Chúa sẽ cưu mang, che chở, bảo vệ và chu cấp mọi thứ cần thiết cho gia đình chúng tôi như trong bài cầu nguyện chung mà chúng tôi đọc hàng đêm "Xin cho chúng con hôm nay đồ ăn đủ ngày, xin tha tội lỗi cho chúng con như chúng con tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng con, xin chớ để chúng con bị cám dỗ, song cứu chúng con khỏi điều ác. Vì nước, quyền, vinh hiển đều thuộc về cha đời đời vô cùng. Amen"

Tôi "giáo dục tư tưởng" cho hai đứa nhỏ để chúng không bị hụt hẫng thời gian đầu:

- Sang Mỹ là sẽ không được sung sướng như ở Việt Nam đâu nha, không được đi du lịch, không được đi ăn nhà hàng, không có đòi mua đồ, khi nào má thấy cái đó có khả năng mua được thì má mua cho, còn không thì thôi nha. Không có người giúp việc nên Bé Chị phải biết share việc nhà, giúp rửa chén, nhà cửa chật chội phải biết dọn dẹp cho ngăn nắp. Qua Mỹ không phải để hưởng thụ mà để cho tụi con có môi trường giáo dục tốt, sắp tới mình sẽ cực khổ và thiếu thốn, nhưng đó là tạm thời, khi bá má có việc làm thì sẽ khá hơn, sẽ mua nhiều đồ chơi cho Thằng Em...

Đứa lớn lờ mờ hiểu nhưng thằng nhỏ tám tuổi thì không hiểu gì, nó nói:

- Qua Mỹ cực khổ vậy qua Mỹ làm chi?

Mấy tháng đầu sang Mỹ, chúng tôi "market servey" vùng đông bắc-Philadelphia vì tôi có mấy người cô và ông xã tôi cũng có cô em gái và bà dì ở đó. Mặc dù mọi người giúp đỡ chúng tôi rất nhiều nhưng tôi thấy nơi đó không phù hợp vì nhiều lý do cá nhân. Chúng tôi chạy xuống Las Vegas, cả họ nhà ông xã tôi ở đó từ ba mươi mấy năm nay, tuy nhiên đây cũng không phải là nơi tôi muốn định cư lâu dài. Tình cờ có người bạn quen ở Phước Lộc Thọ kêu xuống, vậy là chúng tôi chạy xuống đây-nơi người Việt Nam mình sinh sống đông nhất tại Mỹ và trên thế giới. Chúng tôi thuê một cái garage được remodel lại thành một unit có hai phòng với giá 900 Đô-la một tháng. Vì lúc đầu, chưa biết lái xe nên tôi kiếm căn nhà này gần hai trường middle và elementary school để có thể đi bộ đưa đón hai đứa nhỏ. Vào mùa đông ở garage lạnh lắm.

Thế là mọi người ồ ạt gởi đồ "viện trợ" cho gia đình chúng tôi. Mấy đứa cousin ở Philadelphia và hai bà cô của tôi đóng xuống ba kiện quần áo và một bộ nồi niêu xoang chảo, mấy chị bên gia đình ông xã trên Los cũng cho nào là mỹ phẩm; tô chén, dụng cụ nhà bếp. Nhớ lại lúc tôi chuẩn bị qua Mỹ, bà cô tôi ở Việt Nam cũng "lì xì" 500 đô, nói là cho tôi "ra riêng". Tôi thật cảm động và thầm cảm ơn tình cảm của họ dành cho tôi. Thỉnh thoảng vài tuần, chúng tôi chạy lên Las Vegas và chở về đầy xe "hàng cứu trợ" từ lốc sửa, thùng trái cây đến bộ drap, cái mền, cái gối... Vậy là chúng tôi có một chỗ ở tương đối đầy đủ mà không tốn nhiều tiền mua sắm. Furniture trong nhà cũng được bạn bè cho, vừa đúng lúc có một người bạn dọn nhà qua bang khác, nên cho bàn ghế, microwave, giường và cả một cái máy tập thể dục, một số khác được tôi sưu tầm ở "good-will".

Một hôm nọ, có người quen của tôi tên là chú Tuấn ở Virginia gọi điện thoại hỏi:

- Cháu thấy sống ở Cali như thế nào?

- Ở đây được này mất kia chú ơi, nơi đây như một xã hội Việt Nam thu nhỏ nên đủ mọi thành phần, cái gì cũng có, đông vui. Nhà cửa quá mắc nhưng thức ăn nhiều và rẻ.

- Ở Cali chênh lệch lớn quá phải không? Nhân sĩ, trí thức, những người nổi tiếng vang bóng một thời đều tập trung về Cali, nhưng giới bình dân, lao động cũng nhiều... Ở Virginia thì ít chênh lệch hơn.

- Dạ, ở đây giống như bứng cái Sài Gòn đem qua. "Tiểu Sài gòn" mà chú.

Khi ra Phước Lộc Thọ tôi thấy không khác gì ở Việt Nam; cũng ngồi lề đường uống cà phê, bàn chuyện Việt Nam, thế giới; chỉ khác là mấy chú, mấy bác được tự do nói tất cả mọi chuyện, thậm chí phê bình nói xấu chính phủ cũng không sao. Bước vào lòng chợ, cũng mua bán, nói thách, trả giá. Hôm tôi ghé khu chợ vải Bolsa mua một cái mền, bà chủ tiệm nói giá 45 đô, tôi trả giá 42 đô cho vui, bà ta đồng ý cái rụp, về nhà nghe bà chủ nhà nói hố là cái chắc...

Một lần tôi đi chợ Á Đông cũng trên đường Bolsa, tôi đang mở đèn xi-nhan chờ một chiếc xe phía trước ra để vào parking, thì đột nhiên, một chiếc xe chạy lên trước cắt ngang đầu xe tôi giành chổ đậu xe. Nhìn vào xe tôi thấy một vị bà cô sồn sồn, dĩ nhiên là Việt Nam, tôi chỉ biết thốt lên "Oh my goodness" rồi đi tìm chỗ parking khác.

Từ nhà tôi đến chỗ làm việc đi qua ngã tư Hazard-Brookhurst, tôi thường thấy mấy người "tinh thần không được ổn định" đi tới đi lui trên vỉa hè phía trước phở 79. Mỗi lần qua đó tôi rất sợ và lái xe thật cẩn thận, vì biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, mấy chú vui vui bang xuống đường va vào xe tôi, lúc đó chắc tôi thành homeless và "tinh thần cũng không được ổn định" như mấy chú. Tôi chợt nhớ có bài hát "Một người già trong công viên, một người điên trong thành phố" nghe sao não ruột quá, và ở đây cũng vậy, thỉnh thoảng thôi thấy những người lớn tuổi đẩy cái xe đi lượm chai nhựa, vỏ bia để bán recycle, tôi nghĩ chắc họ làm cho vui, chứ ở bên đây, chính phủ có chính sách cho người già hẳn hoi mà.

Vài tháng sau, mấy đứa cousin của tôi ở Philadelphia gọi điện thoại xuống hỏi thăm, tụi nó hỏi con gái tôi Bé Chị:

- Sao, con thấy qua Mỹ thế nào?

- Chỉ có chuyện học hành là sướng, còn cái gì cũng không bằng Việt Nam...

- Là chuyện gì?

- Nhà cửa gì chật ních, thiếu thốn đủ thứ, phải ở chung phòng với Thằng Em, nó bày tùm lum, con dọn hoài mà cũng không gọn bị má la...

Nhưng được cái là đứa lớn thì không có khó khăn gì trong việc học tiếng Mỹ vì ở Việt Nam tôi cho nó học trường Quốc Tế. Nó hòa nhập rất nhanh và chỉ trong ba tháng học lớp đặc biệt dành cho học sinh mới qua Mỹ, nó được cho lên học lớp regular, và một điều làm tôi được an ủi rất nhiều là trong đợt xếp hạng vừa qua nó được hạng 15/442 học sinh của trường. Tôi thăm dò:

- Lớn lên Bé Chị thích học ngành gì?

- Con thích nghiên cứu đất đá, không gian, vũ trụ.

Oh My God, tôi giật mình, tại sao nó không thích những ngành nào thực tế một chút nhỉ. Mặc dù vậy tôi không dám tỏ thái độ phản đối. Mấy đức nhỏ thích học cái gì thì cho học cái đó, vì trong việc học phải có sự đam mê thì mới tiến bộ nhanh chóng, tôi nghĩ vậy. Thằng Em nghe Bé Chị nói cũng xen vào:

- Con thích học về mấy con cá dưới biển.

Lại thêm một đứa thích không thực tế. Mà thật lạ, từ nhỏ tới giờ, Thằng Em rất thích cá và những sinh vật dưới biển. Mỗi lần đi tắm biển là nó ở trên bờ, tìm tìm kiếm kiếm những con ốc, dã tràng, cua biển... chơi một cách say mê. Nó có thể đứng hàng giờ coi không chán mấy con cá bơi tới bơi lui trong hồ ở những khu vui chơi, bấm lia lịa đến nổi muốn hết thẻ nhớ trong máy chụp hình. Đi đâu gặp hồ cá là nó đứng lại coi cho bằng được.

Thằng Em lúc đầu gặp nhiều khó khăn, tôi rất lo lắng vì nó không hề biết một chữ tiếng Mỹ nào. Ở Việt Nam nó mới vào lớp một, tiếng Việt cũng chưa rành. Nhưng sau một năm lớp hai ở bên đây, nó xí xô xí xào và bây giờ tôi lại lo ngược lại là nó sẽ không biết đọc và viết tiếng Việt, nói thì ok nhưng đọc và viết tiếng Việt thì chắc phải tốn thêm một mớ tiền và thời gian cho nó.

Vậy cũng tạm ổn, lúc đầu chưa có "con ngựa sắt", để giết thời gian tôi học online khóa kế toán căn bản và lấy được cái Certificate. Tôi đi học lái xe, ba tháng sau tôi mua một chiếc xe cũ hai ngàn chạy tới chạy lui tìm việc làm. Tôi xin vào làm part-time cashier cho một tiệm bánh của người Việt, mỗi tuần lãnh cái check chưa tới hai trăm. Mèn ơi, tôi bùi ngùi, một tháng lương ở đây thua xa nữa tháng lương của tôi ở Việt Nam. Nhưng thôi, sướng khổ vui buồn tại tâm mình mà ra, khi tôi đã quyết định làm việc gì rồi thì không hối hận, không ngó lui, nhắm thẳng phía trước mà bước.

Tôi vừa đi làm vừa học lớp khai thuế của trường H&R Block, sau khi kết thúc khóa học tôi xin số PTIN của IRS và xin được CTEC license. Bây giờ tôi có thể xin làm công việc khai thuế thu nhập cá nhân ở các văn phòng khai thuế, nhưng người ta chỉ mướn tôi từ tháng một đến tháng tư làm full-time. Tôi thấy "không ổn định" nếu làm part-time thì được, tôi vừa làm khai thuế vừa làm cashier, vì sau tháng tư tôi không muốn phải chạy tới chạy lui xin việc nữa. Vì vậy tôi tiếp tục công việc cashier ở tiệm bánh và online tìm việc. Một lần, trong lúc rảnh rỗi hiếm hoi ở tiệm bánh, tôi và chị làm chung nói chuyện, tình cờ tôi nói: lúc còn học đại học ở Việt Nam...

- Ủa, ở Việt Nam mày học đại học hả? (vì chị này cũng lớn tuổi nên kêu tôi thân mật bằng "mày", trong tiệm, chị rất thích tôi và thường "bao che" khi tôi làm nhầm order cho khách hàng)

- Dạ, em tốt nghiệp từ năm 95.

- Bên đó mày làm gì?

- Dạ em làm kế toán.

- Lương khá không?

Tôi thật thà nói lương của mình. Chị nói:

- Thiệt không? Vậy qua đây làm gì?

- Thì cũng vì tụi nhỏ, qua cho tụi nó học hành...

Trong giọng nói của chị, tôi cảm nhận được, một là chị nghĩ tôi "nổ", hai là chắc tôi "tinh thần không ổn định". Từ đó về sau, rút kinh nghiệm, có ai hỏi về chuyện này tôi chỉ trả lời cho qua: "Dạ cũng đủ sống qua ngày". Mà cũng ngộ thiệt, những người Việt Nam tôi quen hay hỏi tôi bao nhiêu tuổi, bên đó làm gì, lương bao nhiêu, qua đây theo diện gì. Gặp ai tôi cũng bị hỏi có bấy nhiêu câu đó. Riết rồi tôi cũng nổi quạo, lơ luôn không trả lời bắt qua chuyện khác. Trong khi tụi Mỹ, đây là những điều cấm kỵ, tụi nó không bao giờ hỏi tuổi của phụ nữ hay lương bổng của người khác...

Tôi nhớ một câu trong Kinh Thánh "hãy trung tín trong việc nhỏ, Chúa sẽ đãi ngươi việc lớn". Câu chuyện về người làm công ngay lành, trung tín trong Kinh Thánh nhắc nhở tôi luôn luôn toàn tâm vào công việc mình đang làm, bất kể đó là công việc gì, coi như làm cho chính mình chứ không phải làm mướn cho người khác. Tôi đã trung tín trong việc nhỏ nên Chúa ban cho tôi việc tốt hơn. Tôi xin được công việc văn phòng full-time nên thu nhập khá hơn, giờ giấc cũng thoải mái, giờ hành chánh từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều. Công việc nhẹ nhàng, phù hợp với một phần khả năng của tôi. Tôi dâng lời cảm tạ Chúa, từng bước Ngài mở đường cho gia đình chúng tôi, Ngài sắm sẵn mọi thứ cho chúng tôi.

Ở sở làm mới, môi trường làm việc và đồng nghiệp rất tốt, người chủ sống đạo đức, không vì mục đích kiếm lợi mà bất chấp thủ đoạn. Hôm Thứ Tư vừa rồi, ông xã tôi làm overtime đột xuất nên không thể đón đứa nhỏ để đưa đi bác sĩ, anh gọi cho tôi kêu tôi xin về sớm một chút để đi đón Thằng Em. Nếu tôi làm ở chổ khác hoặc làm công nhân trong hãng xưởng thì giờ giấc đâu có linh hoạt như vậy. Đó là lý do tại sao tôi thích làm ở đây. Công việc nhẹ nhàng, giờ giấc thoải mái, mọi người đối xử với nhau chân tình như trong gia đình. Nhớ lại lúc làm ở tiệm bánh, có khi tôi phải thức dậy từ 4 giờ sáng, vào mùa đông, trời bên ngoài tối đen và lạnh cóng xuống tới 40 độ, đang ngủ ngon phải lòm còm ngồi dậy, thấy sao cuộc đời cũng lạnh cóng và tối đen như ngoài trời. Lại xãy ra chuyện"ma cũ ăn hiếp ma mới". Những lúc như vậy tôi làm ngơ, không muốn đôi co, cũng không cần phải "thanh minh thanh nga". Bởi vậy tôi mới nói: ở cái tiểu Sài Gòn này cái gì cũng có, người nào cũng có.

Ơn phước Chúa ban cho gia đình tôi không kể xiết, sau một thời gian vật lộn với đủ thứ công việc, ông xã tôi kiếm được việc làm tốt, lương của anh hơn gấp đôi lương của tôi, có đầy đủ benefit. Chỉ có Chúa mới làm được điều này: Anh là một trong bốn người được chọn trong bảy mươi sáu người apply công việc này. Ba người kia được tuyển dụng lại, trước đây họ đã làm cho hãng này ở các tiểu bang khác, nên hãng ưu tiên. Chỉ có một mình ông xã tôi là người mới toanh, thời gian làm tạm chưa đủ để được tuyển chính thức, nhưng anh vẫn được hãng tuyển chính thức. Miracle, tôi biết Chúa đã làm mọi điều cho chúng tôi.

Hôm trước, khi gia đình quây quần bên mâm cơm, ông xã tôi hỏi:

- Em thấy quyết định của mình đúng không?

- Cũng tạm được.

- Tạm được thôi sao? Anh thấy cũng tốt đấy chứ. Mình may mắn hơn rất nhiều người rồi đó.

Tôi chỉ cười không trả lời, nhưng anh nhận ra đó là một nụ cười đồng ý. Tôi mãn nguyện khi thấy hai đứa nhỏ có môi trường học hành tốt, được chăm sóc sức khỏe tử tế, hấp thụ nền giáo dục tiên tiến nhất thế giới. Riêng tôi, sắp tới tôi sẽ đi học lại. Tôi sẽ transcript bằng cấp và tiếp tục tới trường. Dù có muộn màng nhưng chuyện người lớn tuổi đi học lại ở Mỹ là chuyện rất bình thường.

Hôm nay là một ngày cloudy, tôi dặn hai đứa con mặc thêm áo đi học. Bên ngoài se lạnh, bầu trời u ám, mặt trời bị các đám mây che khuất, nhưng xuyên qua khe của các đám mây, tôi thấy ló dạng những tia nắng lấp lánh, chói chang. Ngày mai chắc là một ngày nắng đẹp. Tôi nhấn ga đi đến sở làm, trong lòng tràn ngập một niềm vui lạ.

Như Thảo
 
Last edited by a moderator:
O.S.P.D
13/1/05
2.840
1.055
113
SG
Các Vấn đề XH , công việc và đời sống vật chất hằng ngày Các Bác đã phản ánh rất nhiều góc độ .
Còn các vấn đề về Tình cảm , gia đình và con cái thì sao các bác ..... ít thấy người đề cập ???
 
Tập Lái
23/9/11
34
13
8
39
NoWD nói:
Em nhớ đợt quyết định về Vn mà vợ chồng em khổ sở mãi mới ra được quyết định, vì về nhà cũng chẳng biết làm gì, hai vợ chồng thì nghèo (so sánh với bạn học/chơi thì bọn em là nghèo hiếm, vì coi như chẳng được thừa hưởng hồi môn gì từ gia đình cả), công việc lúc đó ở Vn chưa rõ ràng, nhưng mà vẫn phải về thôi.

Lúc đó bọn em quyết định thế này: vợ em đi làm nuôi cả nhà (em về phải thuê nhà ở), em thì cày để lấy tiền cho con đi học mẫu giáo nước ngoài (năm 2004 học phí lớp local ở KinderWorld/UniWorld Hanoi là US280/month), cũng như mua thẻ khám FamilyCare cho con em và may mắn là bọn em làm được.

Em làm cái nghề cày cật cơ bản, nên lợi nhuận nó mỏng, lấy công làm lãi, tuy nhiên đến 2008 là em đã lên kế hoạch để từ lớp 10 là cho con em đi học boarding school rồi (tuy túi chưa có tiền) và em nghiên cứu cái đó khá kỹ.
May mắn là đến năm 2012 em saving đủ để cho 2 đứa nhà em đi học 3 năm cấp 3 bên đó (dự tính là $50K/năm/đứa, cho các boarding loại kha khá chút, cái này có thể thay đổi, vì một số trường nó có scholarship/discount).

Đáng lẽ đầu năm vừa rồi em đưa bọn trẻ sang Úc, nơi em có quan hệ làm ăn từ 7 năm nay & có quan hệ rất tốt ở đó, để xem mấy trường ở Sydney, tuy nhiên thằng lớn cứ đòi cho nó học ở nơi nó sinh ra nên em chuyển kế hoạch để sang EU.

Nhà em thì chắc sẽ vất vả khi con em nó đi học, vì như thế hàng năm ngoài dịp nghỉ hè, cả nhà sẽ phải sang ở với nó ít nhất 1 tháng vào dịp giáng sinh. Nhưng biết làm sao, vì nếu không thì nó sẽ xa cách gia đình. Tuy nhiên việc chuyển sang ở dài hạn theo con đi học thì em không tính đến, vì lúc đó em sẽ stress nặng.

[/quote]
gặp đúng chủ đề nên văn tuôn như mưa ^^ ! lâu rồi có hay vào sg ko a :D

 
Last edited by a moderator:
Hạng B2
8/1/10
483
73
28
Em mới coi cái được kết quả survey về thu nhập của cộng đồng châu Á tại Mỹ, không biết thực hư ra sao, và nếu thực thì tại sao:

Người Việt nghèo nhất cộng đồng châu Á tại Mỹ

Theo khảo sát của Đại học Brown (Mỹ), người Ấn Độ có thu nhập bình quân cao nhất tại đây với 89.600 USD năm 2010, xếp sau là Philippines, Trung Quốc và Nhật Bản.

http://kinhdoanh.vnexpres...-a-tai-my-2839173.html
 
Hạng D
16/1/13
4.804
87.536
113
Đúng rồi.

Đa số định cư trong vòng 20 năm gần đây chủ yếu là HO. Mỗi gia đình HO có đến 2 người già, những người này không thể nào làm lương cao.

Kế đến đi theo diện thân nhân. Người ta bão lãnh cha mẹ (già), anh em (không còn trẻ) rất nhiều => thu nhập thấp hoặc không có thu nhập.

Dân Ấn Độ đi qua Mỹ lúc thời thịnh đót com bằng con đường nhân tài rất nhiều, và đến nay vẫn vậy cho nên họ có thu nhập cao vì qua là có việc làm cao.

Nói ra đừng chê trách thu nhập bình quân của người Việt ở Mỹ nhưng khách quan là vậy. Và khách quan hơn người Việt ở Mỹ đóng góp rất lớn cho ngoại tệ VN cho dù có bị chữi hay bị ghét.
 
Hạng B2
9/5/07
171
10
18
SG
NG Việt rhu nhập cao thì cũng có khá nhiều ......nhưng lương thì thấp ..... chơi trò tiền mặt thì làm sao thống kê đc ?