Áp Lực Cơm Áo Gạo Tiền, cộng thêm ỷ lại vào sk khi còn trẻ các Bác cày ngày cày đêm, OT liên tục. Điều này ảnh hưởng cực kì đến sk khi bước vào tuổi 40, giai đoạn mà sk bắt đầu đi xuống mỗi ngày trong thấy. Nhất là đối với các bác bị áp lực cv nhiều dẫn đến stress , mất ngủ liên tục. Đúng là Tiền quan trọng thật, lúc nào cũng muốn kiếm thật nhiều tiền. Nhưng khi mắc phải bệnh UT rồi mới thấy cái cảnh khổ, lúc đó chỉ ước có 1 điều: Sức Khỏe. Vì tiền nhiều đã ko còn ý nghĩa nữa. E thành thật khuyên các Bác nên giảm bớt cv lại, nghĩ ngơi, thể thao , ăn uống lành mạnh lại. Và quan trọng nhất là đi khám SK định kì 3 tháng 1 lần. Để có phát hiện bệnh cũng có thể trị được tỉ lệ người VN chết cao là do phát hiện trể, thường là giai đoạn cuối. Hãy nghe lời khuyên người từng trãi qua nhe các Bác
Riêng ung thư bạch cầu cấp tính là xong, có bao nhiêu tỷ cũng chịu. Xác xuất hóa trị và kiếm người có tủy tương thích cực kỳ khó, tốn kém và tỷ lệ thành công thấp. Bà chị ruột mình cũng bị bạch cầu cấp tính và mất sau 30 ngày, mãn tính còn từ từ hóa trị, uống thuốc kéo dài hơn tý. Trường hợp ông Bá Thanh Đà Nẵng cũng vậy, qua đến Mỹ rồi cũng chào thua và mang về thôi.
Qua 1 tháng ở bệnh viện cùng bà chị mình cũng đã biết đôi điều về căn bệnh ung thư bạch cầu cấp tính này. Bác sĩ bảo nguyên nhân chính xác thì ko biết nhưng thường bị là do:
- Thay đổi môi trường sống. Đang nghèo tự nhiên giàu ăn uống sinh hoạt khác thường. Bà chị cao 1m7 dân thể thao, ăn uống và sinh hoạt rất kỹ, chỉ ăn trong nhà, ko thuốc là, rươu bia... Vậy mà..
- Bị nhiễm hóa chất phóng xạ.
- Di truyền.
và ...........
Lúc ở bệnh viện truyền máu huyết học 1 tháng cùng bà chị, đêm nào cũng có 1,2 người ra đi. Bác sĩ có bảo là bỏ bao nhiêu tiền vào cũng chết nhưng người nhà ko ai đành vậy Có những người nghèo phải bán cả nhà, ruộng đất đi để hy vọng con mình khỏe lại. Nhưng đến ngày con cái ngưuời ta ra đi là họ cũng ra đường sống luôn vì đã bán sạch hết của cải, tài sản rồi.
Túm lại là sống thế nào mình thấy thoải mái. Không hẳn có bia, thuốc lá...làm cho con người ta xấu đi. Cái gì cũng đều đặn, điều độ là được. Ai cũng phải cày cấy kiếm cơm, ai cũng phải có quan hệ gia đình bạn bè và nhiều thức khác nữa. Mình cứ sống đúng theo những gì cơ thể mình đòi hỏi là được.
Qua 1 tháng ở bệnh viện cùng bà chị mình cũng đã biết đôi điều về căn bệnh ung thư bạch cầu cấp tính này. Bác sĩ bảo nguyên nhân chính xác thì ko biết nhưng thường bị là do:
- Thay đổi môi trường sống. Đang nghèo tự nhiên giàu ăn uống sinh hoạt khác thường. Bà chị cao 1m7 dân thể thao, ăn uống và sinh hoạt rất kỹ, chỉ ăn trong nhà, ko thuốc là, rươu bia... Vậy mà..
- Bị nhiễm hóa chất phóng xạ.
- Di truyền.
và ...........
Lúc ở bệnh viện truyền máu huyết học 1 tháng cùng bà chị, đêm nào cũng có 1,2 người ra đi. Bác sĩ có bảo là bỏ bao nhiêu tiền vào cũng chết nhưng người nhà ko ai đành vậy Có những người nghèo phải bán cả nhà, ruộng đất đi để hy vọng con mình khỏe lại. Nhưng đến ngày con cái ngưuời ta ra đi là họ cũng ra đường sống luôn vì đã bán sạch hết của cải, tài sản rồi.
Túm lại là sống thế nào mình thấy thoải mái. Không hẳn có bia, thuốc lá...làm cho con người ta xấu đi. Cái gì cũng đều đặn, điều độ là được. Ai cũng phải cày cấy kiếm cơm, ai cũng phải có quan hệ gia đình bạn bè và nhiều thức khác nữa. Mình cứ sống đúng theo những gì cơ thể mình đòi hỏi là được.
1 đằng thì phải bán tài sản rồi, nhưng 1 đằng thì phải chịu đựng đau đớn trong thời gian dài, suy giảm các chức năng cơ thể do bơm thuốc độc ... nếu kết quả vẫn thế thì có đáng không?Lúc ở bệnh viện truyền máu huyết học 1 tháng cùng bà chị, đêm nào cũng có 1,2 người ra đi. Bác sĩ có bảo là bỏ bao nhiêu tiền vào cũng chết nhưng người nhà ko ai đành vậy Có những người nghèo phải bán cả nhà, ruộng đất đi để hy vọng con mình khỏe lại. Nhưng đến ngày con cái ngưuời ta ra đi là họ cũng ra đường sống luôn vì đã bán sạch hết của cải, tài sản rồi.
Em có người anh bà con bên vợ, tướng tá ngon lành lắm. Ảnh nghe hơi tức tức ngay ức, vậy thôi. Thế là đi khám thử.... K bao tử. Cầm kết quả trên tay ảnh bình thản lắm, rồi còn động viên ngược lại mọi người... Lúc em xuống thăm thì ảnh khoảng 6-70 kg. Ngồi nói chuyện hoạt bát vui vẻ, không có 1 dấu hiệu gì??? Tháng sau em đến thăm lần nữa thì hơn 40kg.... Rồi sau 3 lần tiêm morphine thì ra đi. ...
Rất nhiều người nói, nếu đừng đi khám thì may ra chả sao cả.... Em cũng gặp nhiều trường hợp, đi khám phát hiện ra khoảng hơn tháng là ra đi, chắc do tâm lý.... Ngược lại nếu không đi khám mà đến lúc ra đi vì chính K đó thì mọi người lại bảo "đột tử" (Vấn đề này vẫn chưa ngã ngủ).
Mẹ em cũng K gan, từ lúc phát hiện ra VGC đến ngày mất là hơn 10 năm. Ngày nào Mẹ em cũng cầu xin ơn trên cho ra đi thanh thản, quả thật đến lúc ra đi, bà chỉ đau vài tiếng. Lúc em dìu Mẹ em ra xe để đưa đi cấp cứu, khoảng 11h đêm, Mẹ ngước nhìn em, em nhớ mãi ánh mắt đó, Mẹ nhìn em lần cuối, em cũng đọc được ánh mắt đó... Xe đến BV Chợ Rẫy được 15 phút thì bà ra đi....
Rất nhiều người nói, nếu đừng đi khám thì may ra chả sao cả.... Em cũng gặp nhiều trường hợp, đi khám phát hiện ra khoảng hơn tháng là ra đi, chắc do tâm lý.... Ngược lại nếu không đi khám mà đến lúc ra đi vì chính K đó thì mọi người lại bảo "đột tử" (Vấn đề này vẫn chưa ngã ngủ).
Mẹ em cũng K gan, từ lúc phát hiện ra VGC đến ngày mất là hơn 10 năm. Ngày nào Mẹ em cũng cầu xin ơn trên cho ra đi thanh thản, quả thật đến lúc ra đi, bà chỉ đau vài tiếng. Lúc em dìu Mẹ em ra xe để đưa đi cấp cứu, khoảng 11h đêm, Mẹ ngước nhìn em, em nhớ mãi ánh mắt đó, Mẹ nhìn em lần cuối, em cũng đọc được ánh mắt đó... Xe đến BV Chợ Rẫy được 15 phút thì bà ra đi....
Nghe nói là phải chưa tủy mới xong, tốn lắm.
Em đưa tiễn nhiều người thân bị K ra đi rồi, thấy ghê quá.
Thế mà có ai biết quý trọng cuộc sống đâu
Em đưa tiễn nhiều người thân bị K ra đi rồi, thấy ghê quá.
Thế mà có ai biết quý trọng cuộc sống đâu
Biết là vậy nhưng ko ai nỡ đành lòng để người thân ra đi1 đằng thì phải bán tài sản rồi, nhưng 1 đằng thì phải chịu đựng đau đớn trong thời gian dài, suy giảm các chức năng cơ thể do bơm thuốc độc ... nếu kết quả vẫn thế thì có đáng không?
thôi ông lo đạp xe đi, tư với vấn .. mệt nha.Biết là vậy nhưng ko ai nỡ đành lòng để người thân ra đi
Hình như UT đang ám ảnh loài người, nhất là những người đang khoẻ mạnh...và đang có bạn bè người thân (như Quý- bxa new driver chẳng hạn) chúng ta bắt đầu hoang mang lo sợ và đang lắng nghe sk mình đang bất ổn chổ nào, thậm chí đôi khi các Bác sẽ hoài nghi về sk mình khi có gì đó bất thường mà...ko dám đi khám sk!!! chúng ta sợ phải đối diện sự thật phũ phàng khi: bước ra khỏi phòng khám với chữ K trong phiếu kết quả xét nghiệm.
Đức phật đã nói rất đúng "đời là bể khổ".
Đức phật đã nói rất đúng "đời là bể khổ".
bên đạo em quan niệm đời người sinh ra đã mang án tử rồi, cuối cùng cũng là cái chết
chết vì ung thư hay chết vì già yếu(cũng 1 dạng như ung thư) có khác gì nhau đâu? cuối cùng thì cũng buông tay thôi
chết vì ung thư hay chết vì già yếu(cũng 1 dạng như ung thư) có khác gì nhau đâu? cuối cùng thì cũng buông tay thôi
Một phần em nghĩ là do bệnh nhân K đến lúc gần chết, không còn tiếp nhận được thứ thuốc nào vào người nữa thì vẫn rất tỉnh táo. Điều này làm người nhà & cả bệnh nhân đều thấy quá luyến tiếc cuộc sống.Biết là vậy nhưng ko ai nỡ đành lòng để người thân ra đi
Ông anh họ em mới mất cách nay 2 tháng, ung thư vòm họng; ngày cuối cùng ở bệnh viện, u vỡ, hộc máu, đau đơn vô cùng, bác sỹ tiêm móc phin bảo gia đình cho về chăm sóc đi. Ảnh quơ tay đòi giấy bút (từ lâu đã không thể nói được) & ghi vào đó: "đừng cho em về, về nhà để chết à?"
Sự tốn kém nhiều khi cũng từ đây mà ra, do cảm giác còn hy vọng sống nên bệnh nhân & gia đình rất dễ bám vào mọi phương cách mà "người ta nói". Chi phí cho "có bệnh phải vái tứ phương" nhiều khi to hơn chạy chữa ở bệnh viện (được bảo hiểm y tế cover phần nào) rất nhiều.