PV: người đứng đầu trong làng có dòng Hong river chảy qua nói gì về tình trạng ô nhiễm?
LQ: Đây không phải là vấn đề riêng họ. Ở đầu nguồn người ta đã quẳng chất thải xuống. Dân làng không thể phản ứng gì. Họ kiến nghị lên quận, nhưng ngay cả quận cũng không thể giải quyết, vì không phải chỉ mỗi quận thải chất ô nhiễm. Những quận khác, thành phố khác cũng góp phần vào.
PV: Nếu những nhà máy mọc lên ở khu vực này, dân làng được hưởng lợi từ nó. Ví dụ những gia đình làm việc trong nhà máy, họ có quan điểm gì về ô nhiễm?
LQ: Họ cũng thích chúng, ai cũng muốn kinh tế phát triển, nhưng chống lại ô nhiễm. Cách tốt nhất là giảm ô nhiễm và tăng sự phát triển kinh tế. Trong làng có rất nhiều nhà trống. Một số người làm việc trong nàh máy, nó giúp họ tăng thu nhập. Nhưng với tình trạng ô nhiễm, hcỉ cần ngủ 1 đêm dậy là mọi thứ đều có màu xám. Họ biết nếu mọi thứ cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống của họ sẽ không còn dài, sẽ nhanh thôi...
PV: Chính quyền nhìn vấn đề này thế nào?
LQ: Họ câm lặng, họ cũng hkông thể làm gì. Nhiều người trẻ rời làng và không còn muốn quay về.
PV: Sống tỏng vùng ô nhiễm, dân làng có hnàh động gì phản ánh nhận thức của họ về ô nhiễm?
LQ: Người dân không thể làm gì để bảo vệ môi trường, họ là nạn nhân.
PV: ông nghĩ gì về những vấn đề nan giải của sự ô nhiễm. Đâu là nguồn gốc ?
LQ: nguồn gốc vấn đề là lợi nhuận, giới chủ muốn tăng lợi nhuận, giảm tất cả chi phí bảo vệ môi trường. Quẳng qua bên vấn đề đạo đức.
PV: người dân có quyền bình đẳng để nói chuyện với những kẻ gây ô nhiễm không?
LQ: Họ nói với ai? Ai cho họ nói. Hãy nhìn những người nông dân, họ rất nghèo. Họ không có quyền đuợc nói. Quyền đó chỉ dành cho người giàu, không phải cho nông dân.
PV: Ông chụp nhiều ảnh về ô nhiễm, ông nghĩ gì kết quả tốt đẹp của tình trạng ô nhiễm?
LQ: Nếu Trung Quốc muốn giải quyết vấn đề, tôi nghĩ nó không phụ thuộc vào những người của tổ chức bảo vệ môi trường. Tôi nghĩ vấn đề nằm ở luật bảo vệ môi tuờng, Ở TQ mức phạt cao nhất là 500 ngàn tệ, không có trách nhiệm hình sự. Với những công ty có lợi nhuận vài triệu, vài chục triệu thì 500 ngàn chẳng là gì hết.
Tình trạng pháp lý yếu là vấn đề, hiện nay hình phạt không là vấn đề lớn của doanh nghiệp.
PV: ông có nghĩ hình ảnh của ông sẽ tạo ảnh hưởng?
LQ: Đối với những tác động, thực tế tôi không nghĩ tới khi chụp chúng.
PV: Ảnh hưởng từ xã hội
LQ: Vâng, tôi không cảm thấy gì. Lúc này tôi không tạo ảnh hưởng gì, chính tryền thông tạo nên. Khi tôi chụp những ảnh này, tôi chỉ nghĩ mình phải làm tốt công việc, chuyển tải tới người xem sự thật. Những gì bạn nói là ảnh hưởng, là do cư dân mạng TQ quan tâm tới tình trạng ô nhiễm.
(PV: tôi ước ông ấy xem được trang web chinahush này để biết cư dân mạng trên thế giới quan tâm thế nào).
PV: Ông nghĩ vai trò của W. Eugene Smith Grant ra sao?
LQ: Eugene Smith là phóng viên người Mỹ. Thập niên 70 ông đã chụp những bức ảnh trong màn sương dày ở Nhật Bản, nó làm thay đổi cái nhìn của dân Nhật về ô nhiễm. Thập niên 70 là thời gian ô nhiễm kinh khủng ở Nhật Bản. Bởi sự ảnh hưởng từ Những hình ảnh đó, sự ô nhiễm ở Nhật đã thay đổi. Tôi hy vọng những bức ảnh của tôi cũng có tác dụng như vậy.
Về giả thưởng này, tôi thấy có 2 điểm. Thứ nhất nó công nhận những công việc trogn quá khứ của tôi. Thứ 2 n1o sẽ thu hút sự chú ý của thế giới bên ngoài.
PV: ông bây giờ là người d0ầu tiên biết về tình trạng ô nhiễm ở trong làng?
LQ: Vâng, thông tin đến rất nhanh, họ sẽ gọi cho tôi. Nhưng thực tế những vùng đó rất nhỏ ở TQ. Có rất nhiều nơi tôi chưa đến được, chưa chụp ảnh được.
Tôi mới chỉ đến 3 con sông: sông Hoài, Dươgn Tử, Hoàng Hà. Còn 4 con sông ô nhiêm cũng rất nhiều, sông Hai, Châu giang, Songhua, Liao. Bởi sức mạnh của 1 người bị hạn chế, bởi thời gian hạn hẹp. Có thể những nơi đó là trọng tâm của tôi trong tương lai.
Hết.