Hạng D
26/12/12
1.249
12.390
113
Chủ đề này vẫn dai dẳng nhỉ. Tui thì vầy: nhà có con trai nên ở dưới đất, nhà tòn con gái mới phải ở cc, vậy đi.

ờ, cho con nó vô ở mấy chỗ này để tập tành hút chích lô đề banh bóng, giang hồ giang háng hở bác ?
 

Attachments

Hạng B2
27/5/17
420
759
93
41
Chung cư em chưa ở chứ nhà hẻm từng ở rồi. Nói thật em sợ kinh ( tởm) hàng xóm nhà em.
  • Ngõ chung thì để 1/2 ngõ để thùng xốp trồng rau.
  • Mỗi cuối tuần cái ngõ thành chổ nhậu. Và đương nhiên xe máy em còn ko nhắc được ra khỏi nhà.
  • hàng xóm ghét em ra mặt vì muốn mua cái nhà em ở nhưng ko đủ tiền, đến khi em mua thì cảm giác như em là đứa chiếm nhà nó vậy.
  • nhiều chuyện, tọc mạc, moi móc...tất tần tật. Em mua bó rau ăn lại bảo sao ăn rau rồi làm để tiền đâu? Em đi chơi 12h tối sáng mai hỏi ngay tối qua đi đâu mà về khuya...1.2 lần còn cảm tưởng hàng xóm quan tâm nhau nhưng ở tù tì cả năm mà cứ như có camara sau lưng thì rợn tóc gáy thiệt.
  • mượn tiền: đùng đùng đập cửa mượn tiền là chuyện hết sức bình thường, có hàng xóm mượn 5 năm rồi ko trả, dù khi mượn nói mai trả ngay ( chắc đánh lộn con đề). Các bác thử ko cho mượn thì như ngay mai lại cảm thấy như sống quanh lòng kẻ địch.
Nói chung em sợ....
Điều may mắn duy nhất là ở nhà hẻm tự nhiên em lại có động lực làm ăn hơn hẵn, để thoát cái xóm đó. May quá! Em đã thoát.
 
Hạng D
29/3/17
2.912
9.295
143
Chung cư em chưa ở chứ nhà hẻm từng ở rồi. Nói thật em sợ kinh ( tởm) hàng xóm nhà em.
  • Ngõ chung thì để 1/2 ngõ để thùng xốp trồng rau.
  • Mỗi cuối tuần cái ngõ thành chổ nhậu. Và đương nhiên xe máy em còn ko nhắc được ra khỏi nhà.
  • hàng xóm ghét em ra mặt vì muốn mua cái nhà em ở nhưng ko đủ tiền, đến khi em mua thì cảm giác như em là đứa chiếm nhà nó vậy.
  • nhiều chuyện, tọc mạc, moi móc...tất tần tật. Em mua bó rau ăn lại bảo sao ăn rau rồi làm để tiền đâu? Em đi chơi 12h tối sáng mai hỏi ngay tối qua đi đâu mà về khuya...1.2 lần còn cảm tưởng hàng xóm quan tâm nhau nhưng ở tù tì cả năm mà cứ như có camara sau lưng thì rợn tóc gáy thiệt.
  • mượn tiền: đùng đùng đập cửa mượn tiền là chuyện hết sức bình thường, có hàng xóm mượn 5 năm rồi ko trả, dù khi mượn nói mai trả ngay ( chắc đánh lộn con đề). Các bác thử ko cho mượn thì như ngay mai lại cảm thấy như sống quanh lòng kẻ địch.
Nói chung em sợ....
Điều may mắn duy nhất là ở nhà hẻm tự nhiên em lại có động lực làm ăn hơn hẵn, để thoát cái xóm đó. May quá! Em đã thoát.
căn hộ sẽ giúp cuộc sống địa ngục hiện giờ của bác thay đỗi haha
 
Hạng B2
27/5/17
420
759
93
41
căn hộ sẽ giúp cuộc sống địa ngục hiện giờ của bác thay đỗi haha
Mình chuyển mấy năm rồi.
Mà dùng từ địa ngục nghe ghê quá bác! Thật ra những điều mình kể thì cũng bình thường thôi, cố gắng thì sẽ có nhà ở khu được hơn, còn nếu không thì vẫn may mắn hơn người ko có nhà, đại gia đình thuê căn phòng mấy mét vuống ở.
 
Hạng D
26/12/12
1.249
12.390
113
Mình chuyển mấy năm rồi.
Mà dùng từ địa ngục nghe ghê quá bác! Thật ra những điều mình kể thì cũng bình thường thôi, cố gắng thì sẽ có nhà ở khu được hơn, còn nếu không thì vẫn may mắn hơn người ko có nhà, đại gia đình thuê căn phòng mấy mét vuống ở.

nhà mới của anh hẻm có được như vậy không
 

Attachments

Tập Lái
21/6/20
27
84
13
An Phú, quận 2
Mình chắc là nhỏ tuổi trong forum so với các bác, nhưng cũng xin đóng góp ý kiến cá nhân.
Mình ở nhà hẻm nhỏ suốt tuổi thơ (từ 3 tuổi - 20 tuổi), 2 mặt ra trục đường lớn Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Hai Bà Trưng và ra chợ nên cũng có thể gọi là trung tâm. Chỉ gói gọn trong 2 từ "ám ảnh".

  • Đi học thêm về 8h tối ko dám đi bộ trong hẻm vì thỉnh thoảng thấy vài cặp tụ tập chích choác, đĩ điếm, đánh bài, ăn cướp, dê xồm...dưới ánh đèn leo lét..
  • Hàng xóm 1 làm thợ hàn xì, cứ độ vài ba năm là cả nhà phải ôm đồ chạy ra giữa đêm khuya vì bên đó làm cháy nhà. Cuối tuần được nghỉ học thì qua nhà bạn ngủ trưa vì đập ầm ầm cả ngày không thể nào ngủ nổi.
  • Hàng xóm 2 xây nhà cao thiệt cao rồi tách thành nhiều căn cho .... thuê, nhiều cặp xăm trổ đứng đầy trước cửa nhà mình ngã giá, hôn hít, chửi lộn,... lúc đó mình mới 10 tuổi..
  • Hàng xóm 3 làm tiệm net, và các bác biết "game thủ" rồi đó. Nhà mình mất chắc hơn 10 cái nón bảo hiểm, 50 đôi giày/dép của nhà và của khách, vài ba cái điện thoại di động (trèo vào tận nhà để lấy).
  • Nỗi ám ảnh "đám tang", "nhà có người bệnh tâm thần", "giựt hụi", "đánh ghen"..
  • 7749 bà hàng xóm tọc mạch, bạn mình sang học nhóm thì bảo là đàn đúm trai gái, ba mình (làm luật sư) có thân chủ đến nhà đưa hồ sơ thì bảo là dẫn gái về ngoại tình,...
  • Nguyên cái hẻm có 2 cái cống nhưng 1 cái cống bị 1 nhà lấp lại để xây nhà tạm bằng mái tôn ở đó mấy chục năm, 1 cái cống thì luôn bị đổ rác ngập vào, mùa mưa muốn vào nhà phải lội vào vì nước ngập qua háng.
  • Trên bản đồ địa chính là hẻm xe hơi nhưng mạnh ai nấy lấn, chỉ đi được 1 xe máy, nhiều đoạn chỉ lách được 1 người qua, đầu hẻm thì lấn chiếm bán phở hủ tiếu, thành ra bán 2 năm không ai mua dù giá giảm gần tỉ, mãi mới có người quen mua giúp (rồi cũng rao bán lại)
  • Thỉnh thoảng có việc chạy về đó thì thấy sau gần 30 năm mọi thứ vẫn y như cũ...có khi tệ hơn.
Nhà mình không phải cá biệt, rất nhiều bạn bè của mình ở tầm tuổi mình cũng đã trải qua tuổi thơ ở những con hẻm SG như vậy. Đi học chỉ mong ba mẹ đến đón trễ vì rất ghét về nhà, thà ở lại thư viện trường làm bài tập đến tối :( Chắc nhờ vậy mà mình học giỏi..

Mình bị mắc chứng sợ không gian hẹp cũng do lúc nhỏ ở nhà hẻm. Giờ thấy chỗ nào hẹp quá thì người run lẩy bẩy mồ hôi lạnh túa ra không kiểm soát được...

Sau này, ba mình thuyết phục mẹ bán nhà cũ (sau 1 trận combat nảy lửa với hàng xóm vì chịu đựng hết nổi) và vay tiền mua nhà phố ở 1 khu compound ở Bình Chánh sau khi mình vào đại học, xong đh mình đi tu nghiệp nước ngoài luôn, 2 ông bà sống ở khu mới, cảm thấy quá hối hận vì sao không bán nhà kia và qua khu này sớm hơn :)
Giờ mỗi ngày có thể đi xe đạp, chụp ảnh, ra công viên tập thể dục....trong yên bình. Khách đến xe oto vào tận nhà được.

Còn bản thân mình, sau khi đi học về nước và lập gia đình mua trả góp ngay 1 căn chung cư khá cao cấp ở quận 2 (~50tr/m2) để tiện đi làm thì cảm thấy cuộc đời quá đầy đủ, gym, sauna và hồ bơi ngay dưới chân, bảo vệ vui vẻ, dân cư rất văn minh hỗ trợ nhau trong mọi vấn đề (dân trí cao), và luôn tôn trọng nhau, dù thỉnh thoảng vẫn nằm mơ gặp ác mộng đang ở nhà cũ..

Vậy nên các bác có con nhỏ, xin đừng mua nhà hẻm, nhất là nhà hẻm dưới 4m, vì các bé rất dễ in vết, và tâm lý bị ảnh hưởng sau này rất nhiều...chưa kể thói hư tật xấu và đủ thứ khác liên quan đến môi trường và sức khỏe mà dù gia đình có tốt đến mấy cũng không thể kiểm soát được hoàn toàn.

Còn về đầu tư và lên giá thì mình không dám bàn tới vì non chưa đủ kinh nghiệm :)
 
Hạng D
29/3/17
2.912
9.295
143
Mình chắc là nhỏ tuổi trong forum so với các bác, nhưng cũng xin đóng góp ý kiến cá nhân.
Mình ở nhà hẻm nhỏ suốt tuổi thơ (từ 3 tuổi - 20 tuổi), 2 mặt ra trục đường lớn Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Hai Bà Trưng và ra chợ nên cũng có thể gọi là trung tâm. Chỉ gói gọn trong 2 từ "ám ảnh".

  • Đi học thêm về 8h tối ko dám đi bộ trong hẻm vì thỉnh thoảng thấy vài cặp tụ tập chích choác, đĩ điếm, đánh bài, ăn cướp, dê xồm...dưới ánh đèn leo lét..
  • Hàng xóm 1 làm thợ hàn xì, cứ độ vài ba năm là cả nhà phải ôm đồ chạy ra giữa đêm khuya vì bên đó làm cháy nhà. Cuối tuần được nghỉ học thì qua nhà bạn ngủ trưa vì đập ầm ầm cả ngày không thể nào ngủ nổi.
  • Hàng xóm 2 xây nhà cao thiệt cao rồi tách thành nhiều căn cho .... thuê, nhiều cặp xăm trổ đứng đầy trước cửa nhà mình ngã giá, hôn hít, chửi lộn,... lúc đó mình mới 10 tuổi..
  • Hàng xóm 3 làm tiệm net, và các bác biết "game thủ" rồi đó. Nhà mình mất chắc hơn 10 cái nón bảo hiểm, 50 đôi giày/dép của nhà và của khách, vài ba cái điện thoại di động (trèo vào tận nhà để lấy).
  • Nỗi ám ảnh "đám tang", "nhà có người bệnh tâm thần", "giựt hụi", "đánh ghen"..
  • 7749 bà hàng xóm tọc mạch, bạn mình sang học nhóm thì bảo là đàn đúm trai gái, ba mình (làm luật sư) có thân chủ đến nhà đưa hồ sơ thì bảo là dẫn gái về ngoại tình,...
  • Nguyên cái hẻm có 2 cái cống nhưng 1 cái cống bị 1 nhà lấp lại để xây nhà tạm bằng mái tôn ở đó mấy chục năm, 1 cái cống thì luôn bị đổ rác ngập vào, mùa mưa muốn vào nhà phải lội vào vì nước ngập qua háng.
  • Trên bản đồ địa chính là hẻm xe hơi nhưng mạnh ai nấy lấn, chỉ đi được 1 xe máy, nhiều đoạn chỉ lách được 1 người qua, đầu hẻm thì lấn chiếm bán phở hủ tiếu, thành ra bán 2 năm không ai mua dù giá giảm gần tỉ, mãi mới có người quen mua giúp (rồi cũng rao bán lại)
  • Thỉnh thoảng có việc chạy về đó thì thấy sau gần 30 năm mọi thứ vẫn y như cũ...có khi tệ hơn.
Nhà mình không phải cá biệt, rất nhiều bạn bè của mình ở tầm tuổi mình cũng đã trải qua tuổi thơ ở những con hẻm SG như vậy. Đi học chỉ mong ba mẹ đến đón trễ vì rất ghét về nhà, thà ở lại thư viện trường làm bài tập đến tối :( Chắc nhờ vậy mà mình học giỏi..

Mình bị mắc chứng sợ không gian hẹp cũng do lúc nhỏ ở nhà hẻm. Giờ thấy chỗ nào hẹp quá thì người run lẩy bẩy mồ hôi lạnh túa ra không kiểm soát được...

Sau này, ba mình thuyết phục mẹ bán nhà cũ (sau 1 trận combat nảy lửa với hàng xóm vì chịu đựng hết nổi) và vay tiền mua nhà phố ở 1 khu compound ở Bình Chánh sau khi mình vào đại học, xong đh mình đi tu nghiệp nước ngoài luôn, 2 ông bà sống ở khu mới, cảm thấy quá hối hận vì sao không bán nhà kia và qua khu này sớm hơn :)
Giờ mỗi ngày có thể đi xe đạp, chụp ảnh, ra công viên tập thể dục....trong yên bình. Khách đến xe oto vào tận nhà được.

Còn bản thân mình, sau khi đi học về nước và lập gia đình mua trả góp ngay 1 căn chung cư khá cao cấp ở quận 2 (~50tr/m2) để tiện đi làm thì cảm thấy cuộc đời quá đầy đủ, gym, sauna và hồ bơi ngay dưới chân, bảo vệ vui vẻ, dân cư rất văn minh hỗ trợ nhau trong mọi vấn đề (dân trí cao), và luôn tôn trọng nhau, dù thỉnh thoảng vẫn nằm mơ gặp ác mộng đang ở nhà cũ..

Vậy nên các bác có con nhỏ, xin đừng mua nhà hẻm, nhất là nhà hẻm dưới 4m, vì các bé rất dễ in vết, và tâm lý bị ảnh hưởng sau này rất nhiều...chưa kể thói hư tật xấu và đủ thứ khác liên quan đến môi trường và sức khỏe mà dù gia đình có tốt đến mấy cũng không thể kiểm soát được hoàn toàn.

Còn về đầu tư và lên giá thì mình không dám bàn tới vì non chưa đủ kinh nghiệm :)
nhưng các bác ở tỉnh lên thì chả suy nghĩ như bạn đâu, họ nghĩ có 1 căn nhà là ok rồi, giá trị sinh lời cao hơn chung cư!!
Nhưng sai lầm của con người là tính già hoá non, họ chịu đựng những thứ tồi tệ để đánh đổi chênh lệch 10-20% tăng trường tài sản. Trong khi cuộc sống thì tận hưởng là mục đích con người tồn tại, chứ ko phải con người tồn tại chỉ để làm giàu, kiếm tiền!
 
Chỉnh sửa cuối: