Hạng D
15/7/07
1.807
11.716
113
3.2 Với trẻ con

Hỏi: Có sự khác biệt về chính sách giữa 2 kỳ anh đến VN không?
NEWTON: Lần đầu tiên là khoảng 1965- 66, tôi đốt và giết rất nhiều nhưng chả ai nói gì cả. Khi tôi quay lại vào năm 1967, thì các sĩ quan nói: “Cẩn thận đấy, nếu có phóng viên đi cùng thì tỏ ra tử tế, và nếu không có ai thì cứ làm y như những gì cậu đã làm năm 65- 66". Đó là khác biệt duy nhất bên cạnh việc chiến tranh leo thang.
*
Hỏi: Trước khi đến VN, anh trông đợi gì và biết gì qua quá trình huấn luyện?
Newton: Họ cường điệu. Nào là, Cộng sản là mối nguy và vì vậy chúng tôi phải đến đó và ngăn chúng lại, để chúng không thể xâm lược nước Mỹ, đổ bộ hay làm gì đó tương tự.
--
Hỏi: Damrom, về việc giết thường dân và ngược đãi tù binh?
DAMRON: Tôi ở trong đơn vị tăng. Chính sách là không được bắn nếu họ không mang súng, nhưng thực tế là chúng tôi cần đếm xác. Và khi có cơ hội là chúng tôi giết. Một dịp, chúng tôi bắn 5 người mà chẳng biết là ai vì họ không mang súng.
Nói về tù binh, phía sau xe tăng có 1 bộ phận khóa nòng (travel lock). Chúng tôi dùng để khóa đầu VC hay nghi phạm vào đó. Nhưng nguy hiểm là khi xe va đụng mạnh, người đó có thể bị gãy cổ. Tôi chứng kiến, khoảng tháng 12/1966 ở quanh Đà Nẵng.
( Giải thích để mọi người hiểu thêm về khóa nòng. Đây là thiết bị bằng thép gắn ở đuôi xe tăng, để khi xe tăng không hoạt động hay được vận chuyển thì đặt nòng pháo vào đó rồi khóa lại để khi xảy ra va chạm, không làm hỏng hay sai lệch hệ thống truyền động nòng pháo)
attachment.php

Khóa nòng khi mở ra và khóa lại.
41546135685_f90ba161ae_b.jpg


42397750402_25583701c3_o.jpg

Cho nên ấn cổ một người vào đó rồi khóa lại thực sự kinh khủng. Khi xe đang di chuyển việc gãy cổ hay chấn thương cổ ( đồng thời cũng có thể chấn thương cột sống bại liệt luôn) rất dễ xảy ra.
2 Hình khóa nòng khi mở ra chụp tạm từ mô hình xe tăng M41 của mình.

+++++++++++++++++++++++++++++++++


SMITH: Radar của chúng tôi ngay cạnh trực thăng của Charley Two nhìn qua DMZ (khu vực phi quân sự) cạnh Cồn Thiên. Họ hay đem tù binh về, nhiều người bị thương nặng và xin nước. Chúng tôi chẳng cho nước, thức ăn, và chăm sóc y tế cho đến khi họ chịu khai. Máy bay thường chở 4-5 tù binh bay đến gần DMZ, quay lại sau 10-15 phút, chỉ còn 2 tù binh được mang về. Vài người biến mất. Chẳng ai quan tâm, và nếu có quan tâm thì họ cũng chỉ là MỌI, có sao đâu.
*
Hỏi: Bên cạnh tù binh, anh có gặp thường dân?
Smith: Có. Hàng ngày xe chúng tôi qua làng. Lính mới lúc đầu thì thân thiện với dân làng, hay tung kẹo cho trẻ con. Nhưng khi đã dạn dĩ hơn, hận thù hơn với chiến tranh, thì họ ném hộp mạnh vào chúng hoặc ném quá đầu.
Một trò vui là ném ra sau xe, lũ trẻ nhao ra lấy, và thế là BỊ CÁN bởi chiếc xe kế tiếp.
Trò vui khác là tung kẹo vào RÀO THÉP GAI, và bọn trẻ vì cố dành kẹo sẽ bị rách da thịt và quần áo.
Điểm đổ rác của chúng tôi ở ven đường trước 1 làng ở Cam Lộ. Khi đổ rác, chúng tôi thường cử 1 đội 5-6 người đi cùng, có cả TQLC. 1 người đổ rác, những người còn lại canh chừng đám dân làng xông vào bới đồ ăn. Họ canh chừng bằng đủ cách: đánh đập, bắn, đổ ụp rác lên người, hoặc quá đáng thì thổi bay vài đứa.
*
Hỏi: Vì sao các anh lại trở nên hận thù?
Smith: 2 người của chúng tôi đã chết khi dừng tại điểm đổ rác nói chuyện với lũ trẻ. Ai đó đưa cho một đứa quả lựu đạn, nó rút chốt rồi đưa cho anh chàng trong xe, nổ tung cùng anh ta. 1 người khác của chúng tôi trong lúc đang đưa kẹo cho lũ trẻ thì bị bắn vào tay bởi 1 đứa mới 9 tuổi bằng 1 khẩu súng lục. Vì vậy họ trở nên hận bọn trẻ. Lúc chúng tôi qua làng thì lũ trẻ hét “Chop, Chop” [Nhanh lên?]. Chúng muốn kẹo, chúng tôi ném kẹo, chúng chửi “F*** you". Nhìn chung, chúng tôi phát thần kinh vì lũ trẻ.
( Chi tiết bị bắn bởi một đứa trẻ 9 tuổi có vẻ vô lý, vì khẩu súng lục vẫn rất nặng với trẻ em. Khi mình 12 tuổi, mình cầm một khẩu súng lục nặng trĩu tay, giương lên rất khó, nói chi bắn, nói chi mới 9 tuổi. Cũng có thể lính Mỹ nhầm tuổi đứa trẻ)
*
Còn tiếp...
-----
Lược dịch từ 'Winter Soldier Investigation- 3rd Marine Division'.

Lính Mỹ dùng M113 kéo lê xác đối phương
7c31630ba13baba80d4af341462356e8.jpg


Thường dân VN hoảng sợ khi lính Mỹ vào lục soát một ngôi làng
s3575.jpg
 
Hạng D
15/7/07
1.807
11.716
113
Do bên nhóm Tìm hiểu chiến tranh Việt Nam chưa dịch tiếp phần 3.3 về các đơn vị Thủy quân lục chiến của Mỹ, nên Kamelot dịch tạm phần 4 về các đơn vị Không kỵ ( trực thăng) của Mỹ.
Ngoài ra để đỡ phần mệt mỏi với các tội ác chiến tranh, Kamelot sẽ thêm một số hình ảnh về VietNam war bên cạnh các hình ảnh về tội ác.

Đơn vị Không kỵ thứ 1
4.1 Bắn bất kỳ ai, vật gì nhìn thấy


MALLORY. Tôi là Jack Mallory và tôi phục vụ với tư cách là một đại úy của Trung Đoàn Kỵ Binh Thứ 11, trong suốt thời gian tôi ở Việt Nam từ tháng 5 năm 1969 đến tháng 5 năm 1970, dưới sự kiểm soát hoạt động của Sư Đoàn 1 Không Kỵ. Tôi muốn nói một vài lời. Việc phá hủy các loại cây trồng và giết hại các sinh vật rất phổ biến bất cứ khi nào Trung Đoàn Kỵ Binh 11 hoạt động gần các khu vực đông dân cư. Cây trồng đã bị phá hủy khi xây dựng các vị trí phòng thủ và sinh vật bị cán chết bởi xe quân sự, xe bọc thép, xe tăng - chạy qua các làng. Tử vong đối với người dân khá thường xuyên. Người dân Việt Nam bị giết một cách vô tình trên đường mòn khi xe quân sự chạy qua làng của họ, thường ở tốc độ rất cao, đâm trúng họ. Hoặc lái xe chạy ra khỏi đường lao vào nhà họ v.v.
Ít nhất một lần, làng An Phú thuộc tỉnh Bình Long đã bị pháo binh bắn từ trại tù Quan Lợi gây ra một số thương vong. Một người dân cưỡi trên một chiếc xe bò ngay phía nam Trại Quan Lợi đã bị cố ý tấn công bởi một chiếc máy bay của Mỹ, máy bay bắn vào đầu anh ta và đi tiếp. Người đàn ông đã bị giết, máy bay chưa bao giờ được xác định. Một chiếc trực thăng, cũng không bao giờ được xác định, đã thả hai lựu đạn phốt pho trắng (lựu đạn gây cháy) vào làng Sa Troc, cũng ở tỉnh Bình Long, đốt cháy một số tòa nhà và thiêu sống hai đứa trẻ nhỏ người Thượng. Tại Lộc Ninh, một cậu bé khoảng mười hai tuổi bị hai lính Mỹ đánh đập nặng nề đến nỗi gãy cả một cánh tay, không ai giải thích tại sao họ lại làm vậy.
Một lần khác, một nữ y tá quân đội Bắc Việt bị giết bởi 11 lính Không Kỵ. Sau đó một khẩu súng mỡ - loại được sử dụng để bơm mỡ cho xe ô tô - đã được nhét trong âm đạo của cô. Trong nhiều trường hợp, các ngôi mộ của đối phương bị vi phạm, hộp sọ của họ bị lấy ra khỏi các ngôi mộ và được sử dụng như làm đế ngọn nến.
.
MACKAY . Trực thăng Cobra của chúng tôi và trực thăng do thám loại nhỏ sẽ đi ra ngoài tìm kiếm và tiêu diệt và họ bắn bất cứ thứ gì, bất kỳ công trình nào họ nhìn thấy. Họ bắn tất cả mọi người, từ đàn ông, phụ nữ, hay trẻ em - người già, trẻ con. Họ sẽ bắn tất cả vật nuôi, phá hủy tất cả nguồn thức ăn. Họ sẽ phá hủy mọi thứ họ thấy, do con người tạo ra.


James, bạn đã nói rằng họ ( xạ thủ trực thăng) bắn vào bất kỳ mục tiêu di chuyển nào, có nghĩa là đàn ông, kể cả phụ nữ và trẻ em? Đúng không?
MACKAY Phải, điều này có nghĩa là bất cứ ai họ nhìn thấy dù là đàn ông, phụ nữ, hay trẻ em, bất kể người ta có giơ tay lên đầu hàng hay không. Họ bắn bất cứ thứ gì họ thấy, bất kỳ công trình nào.

Trực thăng tấn công AH-1 "Cobra" , loại mà Mackay lái ở Việt Nam
bell_ah-1_cobra_attack_helicopter__credit__u.s._army_.jpg


Trực thăng UH-1 đang khaihỏa
helico1.jpg


Trực thăng đổ quân Mỹ xuống
VIETNAM.jpg



1-SjO5-sAZQ43bKMKQPsPRw-1.jpeg


Vietnam-War.jpg



vietnam.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
  • Like
Reactions: nqkhanhn
Hạng D
15/7/07
1.807
11.716
113
4.2 Giết bất cứ ai bạn muốn giết

Người tiếp theo là cựu sĩ quan tình báo David Stark. .
STARK: Đơn vị của tôi là Bộ phận Tình báo Quân sự 524. Tôi đã có cơ hội, cơ hội không may mắn khi có mặt trong cuộc tấn công Tết Nguyên đán ở Sài Gòn. Tôi có hai bức ảnh ở đây được lấy từ nhà tôi. Tôi sống trong một tòa nhà Pháp thuê ở Chợ Lớn của Sài Gòn. Bức ảnh ở phía trên bên phải chụp từ một tháp nước trên mái nhà của tôi. Nó đã được thực hiện khoảng 29 tháng 1 hoặc 30 tháng 1 ngay vào đầu cuộc tấn công Tết. Bức ảnh thứ hai, ở phía dưới bên trái, được chụp ít hơn hai ngày sau đó. Đây là kết quả của một vụ đánh bom được dựa trên tin đồn là 300 VC có mặt trong khu vực. Còn thông tin có 300 VC ở đó đến từ đâu, tôi không chắc lắm, đó không phải là công việc đơn vị chúng tôi đang làm. Ở gần nhà tôi có một cơ sở của lính Hàn Quốc, tôi cho rằng thông tin đó có thể đến từ những người HQ này. Sau khi đánh bom, khi dọn dẹp khu vực này người ta đã tìm thấy ở đây từ 1.300 đến 1.400 thi thể bị chết bởi trận bom đó.


Anh nói sao? 1.300 người?
Vâng, là 1.300 người bị giết bởi trận bom đó.


(Đây là hình ảnh một khu dân cư ở Chợ Lớn bị đánh bom tan hoang trong Tết Mậu Thân. Chùa Ấn Quang ( trong ảnh) được cho là nơi VC đặt bộ chỉ huy là khu vực bị dội bom vẫn còn. Đây chỉ là hình ảnh minh họa cho lời kể của sĩ quan tình báo Stark, còn hình ảnh thật sự của Stark tại buổi điều trần (đánh bom ở một khu vực khác) không có kèm theo trong tài liệu này, có thể nằm ở tài liệu khác – Kamelot)

1040884-44803-saigon-1968--1-32--tbjjiwp3b2f_yvgc9oqe.jpg


Hình ảnh tan hoang ở Chợ Lớn sau Tết Mậu Thân 1968
MT2.jpg


1517834758-cholon.jpg



hinh-anh-do-nat-ve-cho-lon-trong-chien-su-1968-1-Hinh-10.jpg


hinh-anh-do-nat-ve-cho-lon-trong-chien-su-1968-1-Hinh-16.jpg


hinh-anh-do-nat-ve-cho-lon-trong-chien-su-1968-1.jpg


DUFFY . Tôi là một xạ thủ máy, trên một chiếc trực thăng CH-47, Chinook. Hầu hết các nhiệm vụ của chúng tôi là bay một mình. Khi có một tay bắn tỉa bên ngoài một ngôi làng núp trong tán lá, trên cây và bắn chúng tôi, chúng tôi sẽ bắn về phía tên bắn tỉa và tiếp tục xả đạn vào toàn bộ ngôi làng bằng súng máy và đạn M-16 cho đến khi chúng tôi hết đạn hoặc chúng tôi đã bay quá xa ngôi làng mà chúng tôi không thể tiếp cận họ để bắn được nữa. Chúng tôi sử dụng súng máy để ngắm bắn vào các ngôi nhà bằng rơm mà người Việt ở vào mùa khô. Lúc đó chỉ cần 1 viên đạn lửa là chúng tôi có thể thiêu cháy toàn bộ. Ở các vùng oanh kích tự do (nguyên văn free fire zones) đã được đăng trên bản đồ hoạt động, chúng tôi có chính sách là giết bất cứ thứ gì di chuyển trong khu vực đó.

Trong một lần bay, khi sắp sửa hạ cánh chúng tôi đã bị một viên đạn bắn trúng vào một trong những bình nhiên liệu. Vì vậy, chúng tôi đã rất tức giận và yêu cầu phi công bay trở lại khu vực chúng tôi đã đi để tìm bất cứ ai đã bắn chúng tôi. Ngay sau khi rời khỏi khu vực hạ cánh, tôi thấy một nhóm nông dân Việt Nam đang chặt gỗ và tôi quyết định, nếu người Việt Nam có thể bắn 1 phát đạn vào máy bay của tôi thì tôi có thể bắn nhiều phát đạn vào người Việt nếu như tôi muốn.

Vì vậy, tôi chĩa khẩu súng máy M-60 vào nhóm nông dân này và nổ súng. May thay, khẩu súng bị kẹt sau một hoặc hai viên đạn. Gọi là may mắn, bởi vì nhóm nông dân này được chính phủ thuê để dọn sạch khu vực và có lính Mỹ bảo vệ họ cách đó khoảng năm mươi mét. Nhưng tâm trí của tôi đã quá điên cuồng trong việc muốn giết chết bọn “mọi” khiến tôi chưa bao giờ chú ý nhìn quanh và thấy tôi đang ở đâu. Tôi chỉ thấy “mọi” và tôi muốn giết họ. Tôi đã khá sợ hãi sau khi điều đó xảy ra bởi vì có một qui tắc bất thành văn rằng bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn miễn là bạn không bị bắt. Tôi đoán đó là những gì đã xảy ra với sự cố Mỹ Lai. Những người đó chỉ theo cùng một khuôn mẫu mà chúng tôi đã làm ở đó trong mười năm, nhưng họ đã bất hạnh khi bị bắt vì những điều đã làm ở đó.

Cánh quạt từ trực thăng là một vũ khí rất hiệu quả và tàn bạo. Máy bay trực thăng Chinook về cơ bản là một trực thăng chở hàng nên có động cơ rất mạnh. Chúng tôi bay tới các làng vào sáng sớm, khi người dân ra đồng để đi vệ sinh buổi sáng. Khi xác định được vị trí người dân, chúng tôi hạ trực thăng xuống thấp để sức gió từ trực thăng thổi họ ngã lăn vào đất cát và đống phân của họ. Ngoài ra sức gió được sử dụng để thổi xuống các túp lều, nghĩa đen thổi xuống các làng; như tôi đã nói chúng được làm từ rơm và tranh . Tức là chúng tôi dùng trực thăng để thổi bay nhà của họ. Ngoài ra, người Việt Nam sau khi thu hoạch một vụ lúa, họ đặt lúa trên những cái chảo lớn (là mẹt và nia) để phơi khô và đó là tất cả lương thực để họ sống trong mùa đó. Chúng tôi đến để cho cánh quạt thổi bay gạo, thổi toàn bộ nguồn cung cấp thực phẩm của họ cho vụ thu hoạch đó bay tung tóe trên một khu vực rộng lớn, lớn hơn hội trường này. Và sau đó chúng tôi cười khi xem họ chạy quanh cố gắng nhặt từng hạt gạo ra khỏi ruộng lúa. Trực thăng cũng được sử dụng để dọa các con trâu. Người Việt khi họ cày ruộng, ruộng lúa họ theo hàng khá thẳng, nếu chúng tôi phát hiện ai đó đang cày ruộng của mình, chúng tôi sẽ lao tới đó. Những con trâu hoảng sợ vùng chạy ra khỏi cánh đồng và thường là người nông dân sẽ bị trâu lôi họ với cày đi theo.

Lần khác, chúng tôi đã cẩu một khẩu pháo, tôi đã ra ngoài cửa sổ quan sát và thấy một cậu bé Việt Nam mười hai tuổi đứng đó xem chúng tôi cẩu pháo. Khi trực thăng nâng lên với full load, sức gió của nó đã thổi cậu bé vào con đường và một chiếc xe tải với trailer đã giết cậu bé ngay lập tức.

Chúng ta sắp hết thời gian, bạn có thể nhanh chóng kể về sự ngược đãi các tù binh và cho người Việt ăn thức ăn độc hại không?
DUFFY. Khi chúng tôi vận chuyển POW ( tù binh chiến tranh) để chuyển họ đến một trại tù binh, họ bị bịt mắt và tay của họ thường bị trói sau lưng. Đôi khi, tôi và những người khác sẽ đánh họ bằng những khẩu .45 của chúng tôi. Sau đó chúng tôi đá vào người họ khi chúng tôi đi quanh trực thăng. Ngoài ra, khi chúng tôi hạ cánh, chúng tôi sẽ thả thang xuống nửa chừng ( thang trực thăng CH47 nằm ở phía sau đuôi, cũng là cánh cửa để hạ xuống, thả thang nửa chừng tức là cầu thang không tiếp đất, cách mặt đất khá xa. Có thể xem hình ảnh về CH-47 và thang của nó ở phía dưới- Kamelot) , như tôi đã nói, do những người này bị bịt mắt và bị trói, vì vậy khi đi ra khỏi trực thăng, họ rơi và ngã đập mặt xuống đất.


Trong các chuyến bay kiểm tra, chúng tôi bay đến một khu vực nào đó, điều này sẽ thu hút rất nhiều người dân Việt Nam. Chúng tôi sẽ ném ra các lon C-ration ( khẩu phần C – tức là thức ăn của quân đội Mỹ) mà chúng tôi không thích và sau khi họ nghĩ rằng họ đã nhận được rất nhiều thực phẩm, chúng tôi sẽ cho họ lon 5606 là chất lỏng thủy lực trực thăng, nó rất độc. Tôi quan sát một đứa trẻ khi tôi đưa một lon nước thủy lực cho nó, đứa trẻ uống ngon lành trước khi mẹ nó đập lon nước ra khỏi tay nó. Ngay lập tức đứa trẻ đã bị nhiễm độc.

Trong một chuyến bay trở lại từ Thung lũng Khe Sanh, chúng tôi bị bắn bởi sáu lính BV khiến trực thăng bị hỏng và buộc phải hạ cánh xuống. Trong khi hạ cánh, tôi nhìn ra ngoài đồng ruộng và phát hiện một phụ nữ Việt Nam chạy tránh trực thăng. Tôi bắn một loạt khoảng sáu hoặc bảy viên đạn vào lưng cô ấy trước khi chúng tôi hạ xuống đất.

Cũng tại Huế, trong cuộc tấn công Tết vào năm '68, tôi chứng kiến các máy bay ném bom của Mỹ (Phantoms) thả bom nổ và bom napalm vào những con đường đông đúc đầy dân thường. Tôi không biết có bao nhiêu người bị xóa sổ ở nơi đó. Họ đổ lỗi cho lính Bắc Việt gây ra . Đây là chính sách chung. Giết bất cứ ai bạn muốn giết, bất cứ lúc nào bạn muốn giết họ, chỉ cần không bị bắt là được.
Còn tiếp


Huế tan hoang vì bom đạn sau Mậu Thân
Hue_in_ruins_after_Tet_Offensive.jpg


Trực thăng CH-47, loại mà Duffy ngồi trên, với thang mở ở phía đuôi
2586115773.jpg


Một số hình ảnh về CH-47 tại chiến trường Việt Nam
F26.jpg


6fd53a76b12b8931c38a7983d3295e2d--international-harvester-chopper.jpg


0203mia01.jpg



Một chiếc CH47 bị bắn cháy tại Việt Nam
CH-46_Shot_down_during_Operation_Hastings-840x420.jpg


Theo thống kê của The Vietnam Helicopter Pilots Association, đã có 5,086 trực thăng Mỹ bị phá hủy tại Việt Nam (bao gồm bị đối phương bắn rơi lẫn tai nạn) trong tổng số 11,827 trực thăng tham chiến . Có 2.200 phi công trực thăng đã chết trên tổng số 40.000 phi công trực thăng đã tham chiến tại Việt Nam
 
Chỉnh sửa cuối: