Năm 1972- Mùa hè đỏ lửa - Cả miền Trung ngập trong khói lửa chiến trận. Ba em là sĩ quan thiết giáp VNCH tối mặt với những cuộc hành quân liên miên. Sau một cuộc hành quân giải toả một căn cứ bị bao vây bất thành, ba em mất liên lạc, bị coi là " mất tích". Em lúc đó 3 tuổi, được mẹ đang mang bụng bầu đứa em thứ hai, dẫn đi khắp các bệnh viện trong vùng để tìm ba. Kể cả nhà xác cũng lục tung, vẫn không thấy ba đâu. Ấn tượng nhất đối với em lúc đó là mùi xi- rum trong bệnh viện, cái mùi ngòn ngọt ấy nó ám ảnh trong tâm trí em một thời gian rất lâu sau này! Một thời gian sau, khi gia đình đã tuyệt vọng thì nhận được tin của ba từ một bệnh viện quân y tuốt tận Đà Nẵng. Thì ra sau khi xe bị vướng mìn, sức ép bắn ba đang ngồi trên pháo tháp văng xuống một đám ruộng gần đó. Ba chỉ bất tỉnh chứ không chết. Sau này mới biết trên chiếc tăng đó chỉ còn sót lại mình ba! Máy bay trực thăng tiếp cứu kiếm được và không hiểu sao lại chở ba em một mạch ra đến một quân y viện ngoài Đà Nẵng trong khi vùng chiến sự là ở Quảng Ngãi. May không má em quẫn trí mà tự tử thì lúc ba em về chắc đúng y theo bài ca: " Sao không chết người trai khói lửa mà chết người gái nhỏ miền quê..." rồi!