Hạng D
19/11/11
4.389
7.751
113
Alabama nói:
Chuyện ở ngã 3 cua heo Long Khánh, nghe bà già vợ kể khi tới cua này, tài xế thường hay thấy tình huống người băng qua đường và đánh tay vào trong thì gặp mấy con chó, không lẻ thắng lại nên chạy tới thì cán cái rằm nhìn lại thì cán người mà chó thì đang qua đường ...

Hic thấy ghê quá, vô cua giảm ga chạy thật chậm lại đá pha cả chục cái cho chắc cú bác ơi...
 
  • Like
Reactions: Jackie Huy
Hạng C
20/1/10
676
33
28
40
Chuyện ma thì em biết nhiều lắm nhưng em xin kể câu chuyện thật 100% vào năm ngoái em về nhà bạn em ở gần nghĩa trang Đa Phước. Sau khi đến vui chơi ở nhà bạn em xong khoảng 7g tối, tụi em 6 người chia ra làm 2 nhóm đi trên 2 xe máy để ra đường lộ lên xe otô về. xe em là xe dream đèn tối om, còn xe bạn em là xe Lead đèn sáng trưng và đặc biệt khu đó nghèo chỉ có chiếc đó là xe Lead thôi.. 2 xe đang chạy từ trong nhà ra ngã 3 quẹo phải, đột nhiên xe em tắt máy khựng lại, tụi em thấy xe Lead chạy thẳng vào trong hướng ruộng, 3 đưa em đứng đó kêu tên người bạn em nhưng vẫn thấy xe Lead chạy vào trong.. xe em sau khi đề xong, em thầm nghĩ hồi chiều mình vào đây thì giờ mình ra lại, nếu chạy theo mấy người kia là ngược đường... Trên đường tụi em ra, tụi em đinh ninh là ông bạn đi đường tắt nên đi ngược, xe em chạy thị lang quạng liên tục..ko hỉu sao.. Ra đến đường , gặp đoàn kia chờ sẵn, mình hỏi đi đường tắt hay sao nhanh vậy, bên kia nói đâu có, đi vào sao thi ra vậy, có 1 đường duy nhất ah..em ko tin em lại đi vào trả xe máy và ông bạn chở em ra lại, ổng ở lại đó..em nói ổng lộ trình ra hồi nãy, ổng đi y chang em, lúc vào lại em đi sau mà lạnh xương sống.. Sau ổng chở em ra lại, 4 người kia đang chở em nói: xe phía trước đi trước thấy mình phía sau mà .., sao mình ko thấy... cả 6 đứa sợ kinh hồn, ông bạn em vào lại 1 mình còn sợ hơn..hichic..ngay hôm sau em vào lại thắp nhang ngay ngã ba, nhìn về hường xe lead tối qua đi và chỗ xe dừng lại là ngôi mộ của ông bà cố ông bạn em.. Cậu bạn em thì nói, ông cố bà cố giỡn đó..nếu ko giỡn thì cho tụi em té xuống mương hoặc tông xe máy ngược chiều rồi..vì đường khá nhỏ các bác ah... Lần đó em và nhóc quậy (nick OS mình) cùng gặp đó...Sợ đến giờ luôn
 
Hạng D
30/1/11
1.272
57
48
@atomchan: Mợ nhóc mà cũng biết sợ hả bác, hứng lên 11, 12h00 khuya rủ rê Yến Vi phi Đá Lạt là chuyện thường mà.
 
DGM
Hạng D
laotuu2002 nói:
Chào Mợ!

Tự nhiên thấy cái chủ đề này và ngay cái tên đèo Cù Mông...làm em nhớ lại chuyện xưa!

Câu chuyện của em củng gắn liền với cái đèo này. vào cái mùa mưa lũ miền Trung, hôm đó em có cuốc Tour từ Nha Trang ra Đà Nẵng, khi kết thúc Tour thì củng đến 20h45 tối và nhận được tin cơn bão sẽ độ bộ vào miền Trung trong sớm mai, một phần vì công việc nhà còn bộn bề, phần nửa là chỉ còn lại mình ên nên em đánh cú liều phóng thẳng về lại Nha Trang mong kịp tránh bão. nửa đêm mình em tong tong phóng về trong mưa lớn, đường rất vắng. Khi quá nửa đêm em về đến được Cù Mông thì củng là khi bắt đầu câu chuyện:
Giửa đêm tối mưa to bịt bùng, em chợt thấy một người mặt cái áo mưa che kín người đứng ngay vệ đường dẫn lên đèo vẫy vẫy xe em như muốn đi nhờ, em một mình một ngựa 7 seats thì chuyện này quá vô tư nhưng em chợt ra quy tắc chung trong trường hợp này là đành làm ngơ chứ không nên cho đi nhờ vì có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện, thế là em phóng qua trong ấy náy. Vừa mang cảm giác lo lo cho kịp tránh bảo, vừa cảm giác đơn độc trong đêm tối mưa to, em có tý cảm giác sợ sợ nhưng lần này cái cảm giác ấy nó càng tăng và thật tình làm em nổi da gà khi lần thứ 2 trên đỉnh đèo em gặp lại cái hình ảnh người đó trong cái áo mưa đó vẫn đứng bên vệ đường vẫy tay đi nhờ...không còn ấy náy như lần trước mà lần này em lấy sức bình sinh nhích năng ga qua cho lẹ...đến đây em suy rằng mình đã gặp ai và định thần tiếp tục phóng không dừng lại...câu chuyện vẫn chưa kết thúc cho đến khi em vừa chờm xuống chân đèo, thì ôi thôi...lần thứ 3 trong đêm em thấy người đó vẫn xin đi nhờ, thế là cái cảm giác da gà của em chuyển lên sởn gai óc, em ôm lấy Phat Bà (trên taplo) và ghì chặt vô lăng đạp cho thoát ngay khỏi đèo... sau lần thứ 3 này em cứ thế cấm đầu cấm cổ mà phóng về cho lẹ, sau chứng <10km khi xuống đèo, em liền lấy chai Vokda (hàng này em luôn có sẳn) loại lớn làm từng ngụm lấy bình tình và nhăm nhi đậu phọng cho đên khi về đến Nha Trang lúc 05h15 sáng và củng là lúc cơn bão đổ bộ vào Phú Yên - Nha Trang.
....the là lần sau em hỏng chơi cái trò ú tim đi đêm kiểu này khi một mình ên!
Da, đây là cái chuyện thật của em...trải nghiệm cảm giác này quá Yomost!
Quay ngược lại ngó k thấy đâu, nhìn sang bên cạnh thấy ngồi kế vẫn mặc áo mưa còn Yomost nha đam nữa....:confused:
 
Hạng D
1/9/10
1.665
55
48
0906 90 12 26
Đó là 2 cơn bão đôi
1. Bão số 10 mang tên KYLE vào 13h ngày 23/11/1993.
2. Bão số 11 mang tên LOLA tối và khuya ngày 08/12/1993.

Cơn bão số 10 gây ra 1 câu chuyện rất thương tâm là vào 11h trưa ngày 23/11/1993 trước khi tâm bão vào Phú Yên - do bão có mưa lớn gây lũ sạt lỡ gây lũ ống và lũ quét đi ngang quốc lộ đoạn Phú Yên ngay lúc 1 đám cưới đi ngang qua.... Lũ đã cuốn đi mất tích nguyên 1 đoàn xe đám cưới... Sau cơn bão người ta chỉ còn thấy khăn voan (cô dâu và chú rễ) lơ lững trên ngọn cây ....

laotuu2002 nói:
Chào Mợ!

Tự nhiên thấy cái chủ đề này và ngay cái tên đèo Cù Mông...làm em nhớ lại chuyện xưa!

Câu chuyện của em củng gắn liền với cái đèo này. vào cái mùa mưa lũ miền Trung, hôm đó em có cuốc Tour từ Nha Trang ra Đà Nẵng, khi kết thúc Tour thì củng đến 20h45 tối và nhận được tin cơn bão sẽ độ bộ vào miền Trung trong sớm mai, một phần vì công việc nhà còn bộn bề, phần nửa là chỉ còn lại mình ên nên em đánh cú liều phóng thẳng về lại Nha Trang mong kịp tránh bão. nửa đêm mình em tong tong phóng về trong mưa lớn, đường rất vắng. Khi quá nửa đêm em về đến được Cù Mông thì củng là khi bắt đầu câu chuyện:
Giửa đêm tối mưa to bịt bùng, em chợt thấy một người mặt cái áo mưa che kín người đứng ngay vệ đường dẫn lên đèo vẫy vẫy xe em như muốn đi nhờ, em một mình một ngựa 7 seats thì chuyện này quá vô tư nhưng em chợt ra quy tắc chung trong trường hợp này là đành làm ngơ chứ không nên cho đi nhờ vì có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện, thế là em phóng qua trong ấy náy. Vừa mang cảm giác lo lo cho kịp tránh bảo, vừa cảm giác đơn độc trong đêm tối mưa to, em có tý cảm giác sợ sợ nhưng lần này cái cảm giác ấy nó càng tăng và thật tình làm em nổi da gà khi lần thứ 2 trên đỉnh đèo em gặp lại cái hình ảnh người đó trong cái áo mưa đó vẫn đứng bên vệ đường vẫy tay đi nhờ...không còn ấy náy như lần trước mà lần này em lấy sức bình sinh nhích năng ga qua cho lẹ...đến đây em suy rằng mình đã gặp ai và định thần tiếp tục phóng không dừng lại...câu chuyện vẫn chưa kết thúc cho đến khi em vừa chờm xuống chân đèo, thì ôi thôi...lần thứ 3 trong đêm em thấy người đó vẫn xin đi nhờ, thế là cái cảm giác da gà của em chuyển lên sởn gai óc, em ôm lấy Phat Bà (trên taplo) và ghì chặt vô lăng đạp cho thoát ngay khỏi đèo... sau lần thứ 3 này em cứ thế cấm đầu cấm cổ mà phóng về cho lẹ, sau chứng <10km khi xuống đèo, em liền lấy chai Vokda (hàng này em luôn có sẳn) loại lớn làm từng ngụm lấy bình tình và nhăm nhi đậu phọng cho đên khi về đến Nha Trang lúc 05h15 sáng và củng là lúc cơn bão đổ bộ vào Phú Yên - Nha Trang.
....the là lần sau em hỏng chơi cái trò ú tim đi đêm kiểu này khi một mình ên!
Da, đây là cái chuyện thật của em...trải nghiệm cảm giác này quá Yomost!