Tết 2013,
Tai nạn được báo trước.
Sau khi lang thang trong rừng Nam Cát Tiên 1 mình vài ngày, thế là em khăn gói về lại SG.
Trên đường về, lúc nào em cũng có cảm giác có ai đó ngồi sau lưng nhìn em, làm em nổi da gà suốt.
Đến được Dầu Giây, em buồn ngủ quá không chịu nổi nên lủi vào 1 cái khách sạn bên đường ngủ. Khi vào nhận phòng, em có cảm giác ớn lạnh xương sống.( chả hiểu ma xuôi quỷ khiến hay sao mà em lủi vô cái ks nó lụp xụp âm u gì đâu á)
Em mệt quá mặc kệ thế là chợp mắt được khoảng 30p. Em thấy rõ ràng có 1 người mở cửa phòng vào rồi đứng nhìn em thật lâu. Một người phụ nữ mặc áo tím, không nhớ rõ được khuôn mặt. Cô ấy đã kêu em đi theo cô ấy đến 1 nơi ở Đồng Nai có 1 tai nạn liên hoàn và có nhiều người nằm la liệt. Em bỏ chạy thục mạng thì... 1 cái bịch...rớt xuống đất. Em tỉnh dậy mà đổ mồ hôi. Em tính tiền chạy về SG. Từ đó mà em chạy đến nhà mất 3 giờ ( em chạy chậm hơn biển báo 1/2 luôn).
Khi đến nhà, em cảm thấy an toàn khi đã thoát nạn mà có vấn đề gì. Vậy mà chỉ sau 1 giờ, Mẹ em bị đau bụng dữ dội, phải chở đi cấp cứu. Mà rủi thay, em gọi các tài xế đều lỡ có việc hay đã say. Thế là em phải chở Mẹ đi FV. Mọi thứ đã xong, em đá xi nhan và đánh lái ra thì 1 ông say rươu chở vợ con không làm chủ tốc đô tông thẳng vào bánh xe bên tài. Máu tuôn ra như cắt cổ gà, ngón út chỉ còn miếng da. Sự thể đến nước này em đành để người nhà lo cho ông ấy và em phải chở Mẹ đi. Cũng may do em không lỗi nên CA và người dân mới cho đi nhưng vẫn phải có trách nhiệm hết 3 tháng nằm viện của ông ấy.
Về đến nhà em vẫn không tin có điềm báo trước như vậy mà vẫn tránh không khỏi.
Em xin tạm hết truyện này.hihi...
Tai nạn được báo trước.
Sau khi lang thang trong rừng Nam Cát Tiên 1 mình vài ngày, thế là em khăn gói về lại SG.
Trên đường về, lúc nào em cũng có cảm giác có ai đó ngồi sau lưng nhìn em, làm em nổi da gà suốt.
Đến được Dầu Giây, em buồn ngủ quá không chịu nổi nên lủi vào 1 cái khách sạn bên đường ngủ. Khi vào nhận phòng, em có cảm giác ớn lạnh xương sống.( chả hiểu ma xuôi quỷ khiến hay sao mà em lủi vô cái ks nó lụp xụp âm u gì đâu á)
Em mệt quá mặc kệ thế là chợp mắt được khoảng 30p. Em thấy rõ ràng có 1 người mở cửa phòng vào rồi đứng nhìn em thật lâu. Một người phụ nữ mặc áo tím, không nhớ rõ được khuôn mặt. Cô ấy đã kêu em đi theo cô ấy đến 1 nơi ở Đồng Nai có 1 tai nạn liên hoàn và có nhiều người nằm la liệt. Em bỏ chạy thục mạng thì... 1 cái bịch...rớt xuống đất. Em tỉnh dậy mà đổ mồ hôi. Em tính tiền chạy về SG. Từ đó mà em chạy đến nhà mất 3 giờ ( em chạy chậm hơn biển báo 1/2 luôn).
Khi đến nhà, em cảm thấy an toàn khi đã thoát nạn mà có vấn đề gì. Vậy mà chỉ sau 1 giờ, Mẹ em bị đau bụng dữ dội, phải chở đi cấp cứu. Mà rủi thay, em gọi các tài xế đều lỡ có việc hay đã say. Thế là em phải chở Mẹ đi FV. Mọi thứ đã xong, em đá xi nhan và đánh lái ra thì 1 ông say rươu chở vợ con không làm chủ tốc đô tông thẳng vào bánh xe bên tài. Máu tuôn ra như cắt cổ gà, ngón út chỉ còn miếng da. Sự thể đến nước này em đành để người nhà lo cho ông ấy và em phải chở Mẹ đi. Cũng may do em không lỗi nên CA và người dân mới cho đi nhưng vẫn phải có trách nhiệm hết 3 tháng nằm viện của ông ấy.
Về đến nhà em vẫn không tin có điềm báo trước như vậy mà vẫn tránh không khỏi.
Em xin tạm hết truyện này.hihi...