Em đi làm thường đi qua cầu Bình Phước cũ, đoạn giữa cầu thường xuyên xảy ra tai nạn. Trước đây đoạn giữa cầu có 1 nhịp bằng thép đường trơn nên xảy ra nhiều vụ tai nạn chết người (riêng em chứng kiến không dưới 3 vụ), bây giờ cầu đã sửa phẳng phiu, đường tốt rất an toàn nhưng vẫn thường xuyên bị té xe ngay vị trí giữa cầu, mà thường là phụ nữ chạy cẩn thận, sát lề bên phải...em không thể lý giải được vì sao, có phải những oan hồn người chết xui khiến, xô đẩy cho người ta té không? Thấy cũng ớn nên khi qua đây em hay bấm còi dù không có người nào. Đi rong ruổi trên các nẻo đường, đoạn nào qua nghĩa địa, miếu thờ hay ngã 3, ngã 4, dù vắng người em cũng luôn bấm còi cho người âm khỏi dọa hay làm mờ mắt mình.
- Tags
- chuyện ma
N
Chào Mợ!
Nhà e ở quê cách chân đèo Cù Mông này khoảng 3km, ngay dốc Ông Phật, bác nào đã đi sẽ rõ, ngày xưa đường đèo xấu + xe cũ nên việc xe lật trên đèo này là vô kể, xe khách có, xe tải có và chyện ma cũng nhiều theo đó. Ngày nay đừơng đèo đã làm tương đối tốt, ít tai nạnTự nhiên thấy cái chủ đề này và ngay cái tên đèo Cù Mông...làm em nhớ lại chuyện xưa!
Câu chuyện của em củng gắn liền với cái đèo này. vào cái mùa mưa lũ miền Trung, hôm đó em có cuốc Tour từ Nha Trang ra Đà Nẵng, khi kết thúc Tour thì củng đến 20h45 tối và nhận được tin cơn bão sẽ độ bộ vào miền Trung trong sớm mai, một phần vì công việc nhà còn bộn bề, phần nửa là chỉ còn lại mình ên nên em đánh cú liều phóng thẳng về lại Nha Trang mong kịp tránh bão. nửa đêm mình em tong tong phóng về trong mưa lớn, đường rất vắng. Khi quá nửa đêm em về đến được Cù Mông thì củng là khi bắt đầu câu chuyện:
Giửa đêm tối mưa to bịt bùng, em chợt thấy một người mặt cái áo mưa che kín người đứng ngay vệ đường dẫn lên đèo vẫy vẫy xe em như muốn đi nhờ, em một mình một ngựa 7 seats thì chuyện này quá vô tư nhưng em chợt ra quy tắc chung trong trường hợp này là đành làm ngơ chứ không nên cho đi nhờ vì có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện, thế là em phóng qua trong ấy náy. Vừa mang cảm giác lo lo cho kịp tránh bảo, vừa cảm giác đơn độc trong đêm tối mưa to, em có tý cảm giác sợ sợ nhưng lần này cái cảm giác ấy nó càng tăng và thật tình làm em nổi da gà khi lần thứ 2 trên đỉnh đèo em gặp lại cái hình ảnh người đó trong cái áo mưa đó vẫn đứng bên vệ đường vẫy tay đi nhờ...không còn ấy náy như lần trước mà lần này em lấy sức bình sinh nhích năng ga qua cho lẹ...đến đây em suy rằng mình đã gặp ai và định thần tiếp tục phóng không dừng lại...câu chuyện vẫn chưa kết thúc cho đến khi em vừa chờm xuống chân đèo, thì ôi thôi...lần thứ 3 trong đêm em thấy người đó vẫn xin đi nhờ, thế là cái cảm giác da gà của em chuyển lên sởn gai óc, em ôm lấy Phat Bà (trên taplo) và ghì chặt vô lăng đạp cho thoát ngay khỏi đèo... sau lần thứ 3 này em cứ thế cấm đầu cấm cổ mà phóng về cho lẹ, sau chứng <10km khi xuống đèo, em liền lấy chai Vokda (hàng này em luôn có sẳn) loại lớn làm từng ngụm lấy bình tình và nhăm nhi đậu phọng cho đên khi về đến Nha Trang lúc 05h15 sáng và củng là lúc cơn bão đổ bộ vào Phú Yên - Nha Trang.
....the là lần sau em hỏng chơi cái trò ú tim đi đêm kiểu này khi một mình ên!
Da, đây là cái chuyện thật của em...trải nghiệm cảm giác này quá Yomost!
Các bác tài lái xe đường dài...cũng thường bấm còi khi gặp tai nạn có người chết trên đường....Còn Bác mà bấm lung tung...hôm nào đẹp giời...có thằng cô hồn sống...giật mình thức giấc...nó bực mình vì bị phá giấc ngủ...thì bác ăn cho hết nhá....hehehehEm đi làm thường đi qua cầu Bình Phước cũ, đoạn giữa cầu thường xuyên xảy ra tai nạn. Trước đây đoạn giữa cầu có 1 nhịp bằng thép đường trơn nên xảy ra nhiều vụ tai nạn chết người (riêng em chứng kiến không dưới 3 vụ), bây giờ cầu đã sửa phẳng phiu, đường tốt rất an toàn nhưng vẫn thường xuyên bị té xe ngay vị trí giữa cầu, mà thường là phụ nữ chạy cẩn thận, sát lề bên phải...em không thể lý giải được vì sao, có phải những oan hồn người chết xui khiến, xô đẩy cho người ta té không? Thấy cũng ớn nên khi qua đây em hay bấm còi dù không có người nào. Đi rong ruổi trên các nẻo đường, đoạn nào qua nghĩa địa, miếu thờ hay ngã 3, ngã 4, dù vắng người em cũng luôn bấm còi cho người âm khỏi dọa hay làm mờ mắt mình.
F1 e cũng sinh ở đó. May mà ko có phòng riêng phải ở 2 người nếu ko chắc bị phá chết mất. E chúa sợ ma.Ghê quá, nổi da gà luôn. Em cũng sinh F1 ở BV đó, may hổng bị gì hết, chắc nằm phòng khác. Vậy em bé có bị tụi nhỏ phá không bác?
uhm,lên nữa nèCái thớt này giống như có ma giấu hay sao đó ta, lâu lâu lại thấy trồi lên.